“Trò hay?” Hứa Như nhướng mày, ngược lại có chút hứng thú: “Trò hay gì?”
“Cuối tuần em đi với anh thì sẽ biết.” Lý Thế Nhiên xoa đầu cô.
Hứa Như thuận thế chui vào lòng anh, rất phối hợp.
“Thật là ngoan.” Lý Thế Nhiên hôn trán cô.
Hứa Như xấu hổ, dường như cô càng ngày càng thích được Lý Thế Nhiên cưng chiều.
Hiện tại Lý Thế Nhiên đã chính thức từ chức ở bệnh viện Nhân Dân, nhưng phần lớn thời gian vẫn cứ ở nhà, mỗi ngày Cao Bân sẽ đến nói chuyện với anh ở phòng làm việc, có đôi khi sẽ nói đến tận đêm khuya.
Mỗi ngày Hứa Như vẫn đi làm ở dược phẩm Thiên Nhất, Lý Thế Nhiên ngày nào cũng đều đưa đón cô đi làm, cho dù chỉ đi mấy con đường đã đến nơi nhưng Hứa Như vẫn có chút lo lắng.
“Lý Thế Nhiên, để tài xế đưa em đi là được.” Hứa Như không nhịn được mở miệng.
“Bà Lý chê anh phiền sao?” Lý Thế Nhiên nhướng mày,mặt cũng hiện lên vẻ hơi tức giận.
“Không dám, em không muốn làm phiền anh thôi.” Hứa Như ngồi vào xe.
“Anh thật sự hy vọng em làm phiền anh, bà Lý, lúc em không cần anh thì anh sẽ cảm thấy mất mác.” Khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên tới gần, giọng trầm thấp.
Hứa Như đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì anh lại vô cùng xinh đẹp trong mắt anh.
Lúc này, điện thoại Lý Thế Nhiên reo lên, Hứa Như mới lấy lại tinh thần.
Cô lập tức đẩy Lý Thế Nhiên ra, tay anh lại bá đạo ôm lấy cô.
“Đến tập đoàn Lý Thị.” Lý Thế Nhiên cúp máy, lạnh lùng nói.
Hứa Như nhíu mày: “Vậy em tự về nhà.”
Cô nói xong thì muốn mở cửa xuống xe.
Lý Thế Nhiên lại giữ chặt cổ tay của cô: “Anh có chuyện gấp cần xử lý, em ở bên kia chờ anh được không?”
Hứa Như không từ chối được.
Cô càng ngày càng không có cách nào từ chối Lý Thế Nhiên.
Nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại trước cửa của một tòa nhà cao vυ't.
Hứa Như từng đi qua đây, nhưng không ngờ lại là tập đoàn Lý Thị.
Khu vực này vẫn là khu vực trung tâm của CBD, xung quanh là sân vườn được thiết kế theo kiểu không gian mở, cứ cách mấy mét lại có một tòa nhà được thiết kế đặc biệt và tinh xảo mọc lên.
Trên tầng cao nhất là một chữ M lấp lánh, khiến người khác chú ý.
Lý Thế Nhiên nắm tay Hứa Như đi vào, mỗi cánh cửa đều cần phải nhận diện khuôn mặt, Hứa Như đi theo Lý Thế Nhiên đến tầng cao nhất.
Hứa Như đã sớm chấn động, mỗi chỗ thiết kế đều được thiết kế tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, màu trắng tinh là màu sắc chủ đạo của tòa nhà, mặc dù đơn giản nhưng lộ ra vẻ tinh tế xa hoa.
Vừa bước vào đã cảm thấy vô cùng cao cấp.
Trong văn phòng, Cao Bân và mấy giám đốc nhanh chóng tiến vào, có người ngoài xâm nhập vào hệ thống của tập đoàn Lý Thị, hiện tại vẫn chưa khôi phục được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ tài liệu tập đoàn Lý Thị sẽ bị lấy trộm.
Hứa Như ngồi trên sô pha, đứng đằng xa nhìn người đàn ông bị mọi người bao quanh ở chính giữa, hôm nay anh mặc đồ tương đối thoải mái, trong một đám người mặc âu phục giày da thì lại có vẻ rất biếng nhác , nhưng lại chói mắt nhất.
Ở trên thương trường, anh vẫn có khí thế quyết định kế sách.
Hứa Như cảm thấy trong lòng rất mất mác, anh và cô ngày càng giống như người của hai thế giới.
Trời nhanh chóng tối đi, không biết những người khác đã rời khỏi văn phòng từ lúc nào, Lý Thế Nhiên ngồi trước máy tính, sau lưng anh là màn đêm đầy sao lấp lánh của Nam Thành, dáng vẻ tập trung của anh khiến người khác say mê.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Lý Thế Nhiên nhận điện thoại.
“Ông nội.”
“Thế Nhiên, tháng sau ông sẽ quay về định cư, nếu bây giờ cháu tiếp nhận tập đoàn Lý Thị thì ông cũng nên chính thức tuyên bố thân phận của cháu với bên ngoài.”