“Mợ chủ, cô đi nghỉ trước, bây giờ muộn lắm rồi.” Quản gia tới nhắc nhở, hồi trước Lý Thế Nhiên cũng thường xuyên nửa đêm mới về, nhưng bây giờ cưới vợ rồi, công việc không bận rộn như trước nữa.
Hứa Như ngáp một cái, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn mấy món nguội lạnh trước mặt, cuối cùng cũng gật đầu.
Vừa vào phòng ngủ thì bên ngoài có tiếng bước chân. cô sắp thϊếp đi thì Lý Thế Nhiên mới quay về.
“Ưm…” Mùi hương quen thuộc tới gần, Hứa Như có hơi giận dỗi trở mình, quay lưng lại với anh.
“Bà Lý à, hôm nay có chút chuyện, xin lỗi.”
Anh vừa ở chỗ quản gia biết được Hứa Như sớm đã chuẩn bị bữa tối cho anh, còn cứ đợi đến nửa đêm.
“Vâng.” Hứa Như trả lời, nếu nói cô không mất lòng thì chính là giả.
Tuy nhiên, cô sẽ không để lộ.
Ngày hôm sau, khi Hứa Như thức dậy, chỗ bên cạnh cô trống trơn, cô đi xuống phòng khách, lần đầu tiên thấy Lý Thế Nhiên bận rộn trong phòng bếp.
Chắc là anh đã thức dậy khá sớm, trên bàn xuất hiện một bữa sáng phương Tây, với hương vị của sữa đậu nành và cà phê trộn lẫn.
Lý Thế Nhiên đối diện với cô, cho cô một miếng bánh mì nướng Tây.
“Vị thế nào?”
Đây cũng là lần đầu tiên anh dậy sớm để làm bữa sáng cho cô.
Hứa Như cắn một miếng, còn ngon hơn cả những món cô đã ăn ở nhà hàng bên ngoài.
“Cũng được đấy.” Cô cúi đầu, không muốn khen anh.
Trên khuôn mặt Lý Thế Nhiên xuất hiện một vẻ thất vọng: “Chỉ là cũng được thôi hả? Sau này anh vẫn không làm thì hơn, bà Lý dường như không thích rồi.”
Hứa Như sững lại, nghe câu này cô có chút buồn.
Có thể coi là cô đã ăn hết một nửa thức ăn, bữa sáng ngày hôm nay rất thỏa mãn.
Nhìn vẻ bực bội của cô, Lý Thế Nhiên nhấp một ngụm cà phê, dưới đáy mắt xuất hiện ý cười.
“Thích thì có làm không.” Hứa Như giận lẫy nói.
“Em thích hả?” Anh hỏi lại.
Hứa Như đối diện với ánh mắt sáng rực của anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau bữa sáng, cơn giận của Hứa Như cuối cùng cũng tan biến đi rất nhiều.
Cô thực sự rất dễ mềm lòng…
Bệnh viện Nhân Dân vẫn đang tiến hành công tác tái thiết hỏa hoạn, Lý Thế Nhiên vẫn chưa thông báo đi làm, tuần này vẫn là ở phòng thí nghiệm.
Hứa Như nhận được thông báo từ cảnh sát rằng vụ án liên quan đến quấy rối trước đây của Tống Mỹ đã có tiến triển, đã xác định được một số nghi phạm, Hứa Như phải đi qua lấy khẩu cung.
Đồng thời, Trần Minh Thành cũng bị đồn cảnh sát bắt giữ và điều tra.
Khi cùng Tống Mỹ rời đi, Trần Minh Thành cũng vừa đi ra.
Thấy anh ta, Tống Mỹ giận dữ chỉ trích: “Thằng khốn này! Năm đó tôi thực sự là đã nhìn lầm cậu! Cậu dùng thủ đoạn hạ lưu gì đây…”
Khuôn mặt của Trần Minh Thành thờ ơ, nghe vậy cũng chỉ ngoắc ngoắc đôi môi mỏng: “Dì, tôi không biết dì đang nói gì.”
“Cậu không biết… cậu chỉ giả vờ thôi!” Tống Mỹ rất tức giận: “Có phải cậu không nhìn nổi con gái tôi sống một cuộc sống tốt, cậu phải phá hủy hạnh phúc của nó đúng không!”
Trần Minh Thành tiến lại từng bước, nhìn Hứa Như bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thấy là Hứa Như vẫn chưa từ bỏ được tôi, vì vậy cô ấy luôn muốn phá hủy hạnh phúc của tôi thì đúng hơn, Hứa Như, tôi thực sự đánh giá thấp cô rồi.”
Hứa Như giận tái mặt: “Trần Minh Thành, ảo tưởng của anh nên được chữa khỏi đi, bây giờ anh còn không có một điểm nhỏ nhoi để tôi có thể thích, đừng xuất hiện trước mặt tôi và làm tôi ghê tởm anh nữa, được chứ?”
Anh ta và Tần Nhi không liên quan gì đến cô, nhưng sau khi hai người họ quay trở về Nam Thành, họ đã như âm hồn bất tán.
Ai còn muốn suy nghĩ về kẻ đê tiện này chứ?
Trần Minh Thành siết chặt nắm tay, không tin lời của Hứa Như, cười khẩy: “Vậy sao? Hứa Như, cô có dám nói việc hư thai của Tần Nhi không liên quan gì đến cô không? Cô không muốn nhìn thấy đứa con của chúng tôi được sinh ra, lòng dạ của cô thật là xấu xa!”