Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 56: ANH LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA EM

Trong nhà hàng Vân Đỉnh.

Nhân viên Tần thị và Thiên Nhất chia ra ngồi hai bên chiếc bàn ăn dài, chừa vị trí chính giữa lại cho Trần Minh Thành.

Hứa Như ngồi bên rìa, cô gọi cho Lý Thế Nhiên một cuộc, báo cho anh biết tối nay mình không về ăn cơm.

Vừa tắt máy thì Trần Minh Thành đã vào, anh ta nhìn thấy vị trí của mình ở chính giữa bèn nhíu mày.

Rồi nhanh chóng đổi vị trí, đến ngồi cạnh Hứa Như!

“Mọi người cứ thoải mái đi, không cần câu nệ vậy đâu, sau này mọi người sẽ cùng làm việc với nhau, bây giờ làm quen với nhau trước đã.” Trì Dich Hằng cất tiếng nói, mọi người cũng không còn căng thẳng nữa.

Hứa Như với Lưu Thanh nói chuyện liên miên, hoàn toàn không giao tiếp với Trần Minh Thành.

“Nói chứ, tôi vẫn luôn hy vọng có thể cùng Lý Thế Nhiên nghiên cứu, phát triển, bây giờ lý tưởng của tôi đời tôi đã thành hiện thực rồi.” Nhân viên trong Tần thị vui mừng hớn hở.

“Lý tưởng của tôi lại là vượt qua được Lý Thế Nhiên đây này, của cô tính là gì chứ!” Có người giễu cợt.

“Với khả năng của cậu đấy à? Lý Thế Nhiên là nhân tài nghiên cứu khoa học hàng đầu đấy, nhưng mà bây giờ anh ta đang là chủ nhiệm bệnh viện, sau này không biết phải phí bao nhiêu tâm tư vào lĩnh vực đó nữa.” Lại có người lo lắng nói.

“Anh ta liều lĩnh lắm, tôi nhớ lúc mình đi thực tập ở bệnh viện nhân dân, buổi tối anh ta tham gia nghiên cứu, ban ngày mở hội chẩn và làm phẫu thuật.”

“Thế không phải mệt chết luôn hả, thương ghê!”

“Thương cái gì! Bác sĩ Lý là người tình trong mộng của mọi người phụ nữ ở Nam thành đấy, đừng mơ nữa!”

Bàn tay cầm nĩa của Hứa Như run run, không ngờ chủ đề nói chuyện toàn xoay quanh Lý Thế Nhiên.

Đúng thật là người hâm mộ của Lý Thế Nhiên làm trong đủ ngành nghề, không phân nam nữ, có sức ảnh hưởng lạ lùng.

“Như, thật vậy à?” Đột nhiên Trần Minh Thành hỏi cô.

Hai người đều ngồi bên rìa, giọng nói của Trần Minh Thành rất nhỏ nên không gây ra động tĩnh gì.

“Đúng là anh ấy rất bận rộn.” Hứa Như không hề muốn trả lời anh ta, nhưng phiền nỗi Trần Minh Thành là tổng giám đốc bên công ty đối tác, cô không thể tỏ vẻ lạnh lùng với anh ta được.

“Thế chẳng phải không hề có thời gian chăm sóc em sao.” Trần Minh Thành nhíu mày.

“Tôi có thể tự chăm sóc chính mình.”

“Anh còn nhớ em có thể đốt cháy cả nhà bếp.” Trần Minh Thành nhếch môi cười, tựa như vừa nghĩ đến chuyện gì vui vẻ lắm.

Hứa Như nhíu mày, đó đã là chuyện trước đây rồi, sau khi chia tay Trần Minh Thành, đến nấu cơm cô cũng đã biết.

“Con người rồi sẽ thay đổi thôi.” Hứa Như lạnh nhạt đáp.

“Vậy à? Nhưng có một vài chuyện cả đời đều không thể thay đổi được.” Giọng nói của Trần Minh Thành nhuốm đôi vẻ mờ ám.

Hứa Như bất mãn, cô xích qua một bên.

Lưu Thanh nhìn thấy bọn họ như vậy bèn chủ động nói: “Không thì chúng mình đổi chỗ đi.”

Hứa Như lắc đầu, cô không muốn bị người ta chú ý.

Vào lúc này điện thoại lại chợt đổ chuông, Lý Thế Nhiên gọi đến.

“Còn đang ăn hả?” Anh vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Ừm.”

“Còn bao lâu nữa? Anh sang đón em.”

“Ồ, chắc sắp xong rồi.”

“Ngoan ngoãn đợi anh đấy.”

Hứa Như mỉm cười trở về chỗ ngồi, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.

Sắc mặt của Trần Minh Thành lại sa sầm đi, anh ta siết chặt tay thành nắm đấm.

Chủ đề nói chuyện trong suốt bữa ăn đều xoay xung quanh Lý Thế Nhiên, thỉnh thoảng Lưu Thanh chêm vào vài câu, cô ấy vốn là người trong mộ trong hội hậu viện, mặc dù bây giờ hội hậu viện đã giải tán nhưng cô ấy vẫn nắm dược không ít tin tức.

“Lưu Thanh này, nếu cô quen Bác sĩ Lý thì chi bằng gọi anh ấy đến đi? Chúng tôi đều muốn học hỏi anh ấy đấy.” Có người nói.

“Phải đấy, tôi còn chưa được gặp người thật nữa, anh ấy đẹp trai quá chừng! Trời ạ, tôi cảm thấy mình vẫn còn trái tim thiếu nữa đây này.”

“Đừng nghĩ linh tinh nữa, Bác sĩ Lý bận bịu dữ lắm, có thể bây giờ anh ấy còn chưa tan ca nữa.”

Lưu Thanh lại nhìn Hứa Như, chắc chắn lát nữa Lý Thế Nhiên sẽ đến đón Lý Thế Nhiên.

Mọi người chỉ nghĩ ngợi một chút mà thôi, không ngờ Lý Thế Nhiên sẽ đến thật.

Trần Minh Thành im thin thít, mấy năm nay anh ta phải đi từng bước lên vị trí tổng giám đốc Tần thị chứ nào có phải một bước lên trời.

Nhưng dường như mọi người đều không quan tâm anh ta đã nỗ lực thế nào, chỉ nghĩ vì anh ta cưới được Tần Nhi mà thôi.

Trần Minh Thành buồn bực bỏ ra ngoài cửa hút thuốc, vừa khéo lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên bước vào.

Ánh mắt hai người đàn ông chạm vào nhau trong không trung.

“Bác sĩ Lý đến đón Hứa Như à?” Trần Minh Thành dẫm tắt điếu thuốc rồi quan sát anh một lượt.

“Ừ.”

“Cô ấy gả cho anh là vì tôi trở về rồi, cô ấy chỉ giận tôi mà thôi.” Trần Minh Thành cất tiếng nói, mấy ngày sau khi trở về này anh ta đã nghĩ rất nhiều.

Trước giờ tính cách của Hứa Như vốn chậm nhiệt, năm đó anh ta phải theo đuổi cả năm trời cô ấy mới đồng ý làm bạn gái của anh ta, sau đó hai người phát triển cũng chậm rãi, chỉ mới dừng lại ở nắm tay và hôn môi.

Kết hôn là chuyện quan trọng đến mức nào kia chứ, anh ta cứ ngỡ ít nhất phải qua 30 tuổi cô ấy mới cân nhắc đến chuyện này, không ngờ cô lại còn làm đám cưới trước cả anh ta.

Hơn nữa anh ta điều tra được Ôn Tinh mới cưới hồi tháng trước, vừa khéo đúng lúc anh ta trờ về.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

“Bởi vậy, anh đang khoe khoang với tôi anh quan trọng với Như thế nào à?” Lý Thế Nhiên thờ ơ hỏi.

“Tất nhiên không phải, tôi chỉ hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện đám cưới với Hứa Như, đừng vì một phút xúc động mà đưa ra quyết định sai lầm.”

Lời nói của anh ta có ý muốn dạy dỗ.

Lý Thế Nhiên lạnh mặt, trước giờ còn chưa có ai dám dạy dỗ anh đâu.

“Dường như người làm sai hồi năm ấy là tổng giám đốc Trì, đừng chụp mũ lung tung cho người khác, còn chuyện của tôi và Hứa Như không phiền anh quan tâm.”

Vừa dứt lời đã nhấc chân đi vào trong.

“Á! Đó không phải là Bác sĩ Lý hay sao!”

“Hoa mắt rồi hả? Sao Bác sĩ Lý lại đến đây được?”

“Lưu Thanh, mau xem xem, cô thông báo với Bác sĩ Lý à?”

“Trời ạ, đó là Bác sĩ Lý đấy, anh ấy không mặc áo blu trắng trông có vẻ cấm dục ghê!”

Hứa Như đang ăn canh, vừa nghe thấy vậy suýt nữa đã phun hết ra ngoài.

Cấm dục?

Rồi lại nghĩ đến mỗi lần anh ta giở trò với mình, rõ ràng anh ta là con sói xám lớn!

“Về chưa?” Lý Thế Nhiên không quan tâm đến ánh mắt người khác mà đi thẳng đến bên cạnh Hứa Như.

Nhất thời cô thấy tê cả da đầu, sao anh lại không đợi cô ngoài cửa kia chứ.

Vừa dứt lời, cả bàn ăn đều quay sang nhìn Hứa Như chằm chằm.

Cô ngại ngùng ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm của Lý Thế Nhiên rồi gượng gạo nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bây giờ cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa hết.

Thế là, vừa đứng lên gần như đã chạy biến ra ngoài, Lý Thế Nhiên thong dong theo sau cô, vẻ chiều chuộng tràn ngập trong ánh mắt.

Lúc ngồi trong xe, Lưu Thanh gửi tin nhắn cho cô, mọi người đều đang hỏi thăm xem Bác sĩ Lý và Hứa Như có quan hệ thế nào.

Cô nhíu mày rồi trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên, lần này cô biết phải giải thích thế nào đây!

Nghĩ ngợi một lúc rồi lại trả lời: “Bác sĩ Lục là anh họ của mình!

Lý Thế Nhiên cao hơn cô, vừa quay đầu qua đã nhìn thấy tin nhắn trả lời của Hứa Như, anh sa sầm mặt xuống.

“Sao anh không biết mình lại có em gái họ hả?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất lạnh lẽo.

“Chứ bằng không lẽ nào lại nói anh là chồng em? Đã nói phải giấu giếm chuyện đám cưới mà!” Hứa Như cũng nổi giận rồi.

Khi nãy anh ta đi vào ngông nghênh hết sức!

“Anh là người đàn ông của em.”

Hứa Như ngẩn ra, không giống!

“Dù sao nếu sau này có ai hỏi thì em sẽ nói anh là anh họ.” Hứa Như xụ mặt nói.

“Anh sẽ không thừa nhận mình có cô em họ ngốc nghếch thế này đâu.” Vẻ mặt Lý Thế Nhiên không có chút cảm xúc nào.

“Lẽ nào phải thừa nhận có vợ ngốc hả!” Hứa Như tức giận nhìn ah.

Nói xong rồi mới chợt nhận ra cô bị Lý Thế Nhiên hố rồi.