Đúng lúc này vang lên giọng của Nguyệt Xuyên Nhi, cô vội vã chạy tới đẩy khẩu súng trong tay Nguyệt Bằng ra: “Anh ấy là ân nhân của chị, sao em lại có thể chĩa súng vào người ta như thế?”
“Chị lớn, chị đừng có ngốc nữa!”
“Chị coi bộ dạng của nó đi, vừa nhìn đã biết không giống người tốt!”
“Cứu chị? Hừ! Dậy sớm mà không có lợi thì ai tình nguyện dậy sớm chứ? Không phải là vì tiền sao? Chị lớn, chị đừng có cảm kích nó làm gì. Cho nó tiền rồi không ai nợ ai nữa!”
“Nguyệt Bằng!”
Trong mắt Nguyệt Xuyên Nhi lóe lên một tia thất vọng: “Sao em lại có thể nói chuyện như thế?”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng áy náy nhìn Diệp Phùng: “Xin lỗi, em trai của tôi nó…
“Cô Nguyệt, nếu như cô cũng bình an về nhà rồi vậy tôi xin phép về trước!”
Diệp Phùng cũng không muốn giải thích gì thêm với loại người đó. Vốn dĩ cứu Nguyệt Xuyên Nhi là chuyện ngoài ý muốn, mặc dù anh có thể thấy được gia thế của nhà họ Nguyệt không tầm thường nhưng đối với anh mà nói, đều không quan trọng!
“Đợi đã!”
Một giọng nói già nua vang lên, Diệp Phùng dừng bước, khóe mắt hơi híp lại. Giọng nói ấy giống như tiếng chuông đồng, hơn nữa còn mang theo mùi máu lạnh. Chỉ từ giọng nói cũng có thể đoán ra được, người nọ tuyệt đối là kiểu người trí dũng ngang tàng! Một ông lão có mái tóc màu muối tiêu nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn chậm rãi đi ra. Tuy lớn tuổi nhưng mỗi một bước đi đều giống như phát ra tiếng trống vang dội. Luồng khí phách đó khiến mỗi người ở đây đều lộ ra chút kính sợ trên mặt!
“Ông nội, sao ông lại ra đây?”
Nguyệt Xuyên Nhi vội vàng tiến đến đỡ lấy ông cụ, ông cụ đi tới cạnh Nguyệt Bằng đưa ánh mắt sắc bén nhìn anh ta chằm chằm.
Nguyệt Bằng đang cầm súng trong tay liền buông xuống, thoáng không dám nhìn thẳng vào mắt ông cụ, rụt rè nói: “Ông nội, con.”
Bốp!
Một cái tát mạnh bạo giáng xuống lại không một chút thương tình. Nửa mặt bên của Nguyệt Bằng liền nhanh chóng sưng đỏ lên!
“Thứ vô sỉ!”
Nguyệt Thiên Kiêu một bộ dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành kim: “Gia quy của nhà họ Nguyệt đều bị mày phá sạch sẽ rồi!”
“Cả đời ông già này lăn lộn ngoài xã hội, cả một đời kiêu ngạo kiên cường, tại sao lại có thể có một đứa cháu trai phá của như thế chứ!”
“Khụ khụ!”
Ông cụ có chút kích động lập tức ho khan. Nguyệt Xuyên Nhi vội vàng đỡ lấy ông cụ: “Ông nội, cơ thể ông không khỏe, đừng kích động! Tuyệt đối đừng kích động!”
“Cút! Cút trở về phòng của mày đóng cửa sám hối đi cho ông. Không có mệnh lệnh của ta thì không được phép bước ra khỏi cửa của nhà họ Nguyệt nửa bước!”
Nguyệt Bằng che lại gò má, ngẩng đầu lên u ám nhìn chằm chằm Diệp Phùng. Bên trong ánh mắt của anh ta chất chứa một chút dữ tợn lập tức khập khiễng rời đi. Nguyệt Thiên Kiêu từ từ kìm lại cảm xúc nhìn về phía Diệp Phùng, cất lời: “Haizz, chàng trai, để cậu chê cười rồi. Ông già này thay mặt cháu trai xin lỗi cậu, vẫn mong cậu lượng thứ bỏ qua!”
Ưu tiên người già, dĩ nhiên là phải kính trọng. Người ta kính mình một thước, mình tự giác phải kính trả lại một trượng.
Diệp Phùng cũng không phải kiểu người không nói lý lẽ, khiêm tốn đáp: “Ông cụ không cần khách khí, chút chuyện nhỏ này tôi sẽ không để ở trong %3D lòng.”
Nguyệt Thiên Kiêu gật đầu cười, trong ánh mắt hiện lên chút cảm thích: “Mọi chuyện đúng lúc lão già tôi đây đều đã hiểu rồi. May mà có cậu, bây giờ mấy thanh niên trẻ tuổi ưu tú như vậy lại không có nhiều đâu…”
“Chẳng qua chỉ là tiện tay giúp đỡ. Nếu cô Nguyệt không còn trở ngại gì nữa, tôi đây cũng xin đi trước!”
“Ha ha, được. Lão già tôi đây không nói tới chuyện tiền thù lao, sau này nếu có khó khăn gì đều có thể tới nhà họ Nguyệt. Nhà họ Nguyệt nợ cậu một ân tình!”
Nguyệt Xuyên Nhi cười tươi rói nhìn anh: “Đúng, tên anh là gì?”
“Diệp Phùng!”
Nào ngờ vừa nói xong tên, ánh mắt của Nguyệt Thiên Kiêu đột nhiên xuất hiện một tia sáng, mùi máu lạnh vô biên dường như tăng lên. Bên trong ánh mắt còn mang theo chút đối đầu: “Diệp Phùng để sư?”
Diệp Phùng dĩ nhiên nhìn thấy một tia kinh dị trong ánh mắt của ông cụ, tuy không biết cớ sự nhưng vẫn không che giấu mà gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi!”
“Ha ha.. Nghe nói đế sư đến thành phố Thiên Hữu này, lão già đây còn đang muốn mời cậu ấy tới đây chơi. Nhưng không ngờ rằng vậy mà lại gặp nhau bằng cách này!”
Nói xong, trong ánh mắt Nguyệt Thiên Kiêu lóe lên một tia sáng: “Nếu đế sư Diệp đã đích thân tới, lão già này %3D cũng phải tự giới thiệu một chút.”
“Nguyệt Thiên Kiêu của nhà họ Nguyệt!” Ánh mắt Diệp Phùng có chút sửng sốt, nhà họ Nguyệt là một trong số năm thế lực bậc nhất ở ba tỉnh Đông Bắ!
c Đồng thời, chủ của nhà họ Nguyệt là Nguyệt Thiên Kiêu, cũng chính là quan chức của Chính phủ thiên triều được phong cho cấp tướng coi quản ba tỉnh Đông Bắc, còn hạ được mấy chục nghìn đội quân hùng mạnh mà giữ vững được toàn bộ ba tỉnh Đông Bắ!
c Nếu như nói gia tộc Ái Tân Giác La là có tiền, nhà họ Chu có người, vậy thứ mà nhà họ Nguyệt có nhiều nhất chính là súng!
Diệp Phùng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thiên Kiêu, kì thật anh không có nghĩ tới vậy mà lại gặp nhà họ Nguyệt bằng cách này. Tính ra thì trong một ngày ngắn ngủi, anh đã gặp được bốn người đứng đầu trong năm thế lực bậc nhất ở ba tỉnh Đông Bắc rồi!
Ánh mắt của Nguyệt Thiên Kiêu sáng lên, ông cụ cười ha hả định nói với Diệp Phùng gì đó nhưng sắc mặt lại đột nhiên biến đổi. Vẻ mặt phút chốc trắng bệch, cơ thể loạng choạng một cái suýt chút té ngã!
Giữa lúc đó, Diệp Phùng nhanh tay lẹ mắt đỡ được người của Nguyệt Thiên Kiêu. Anh khép hai ngón tay lại, ánh mắt sắc nhọn lập tức điểm huyệt vị trên người Nguyệt Thiên Kiêu mấy cái. Sắc mặt của Nguyệt Thiên Kiêu mới dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào. Diệp Phùng đưa tay bắt mạch cho ông cụ, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Mạch máu tuôn ngược, khí phổi mạnh mẽ, hơn nữa hình như có hơi hướng giãn nở! Ông bị nội thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng!”
Ánh mắt Nguyệt Thiên Kiêu lóe lên một tia kinh ngạc: “Cậu biết y thuật cổ truyền?”
“Biết một chút!”
Vẻn vẹn chỉ là biết một chút sao?
Đế sư có thể dạy được chín vị thánh y sao có thể nói biết một chút y thuật chữa bệnh?
Mà nghe đến lời của Diệp Phùng lại khiến ánh mắt đυ.c ngầu của Nguyệt Thiên Kiêu bỗng chốc sáng ngời. Vẻ mặt trông mong mở miệng nói: “Cậu có cách điều trị tận gốc?”
Bệnh này của Nguyệt Thiên Kiêu đã dày vò ông cụ nhiều năm. Tìm khắp cả nước cũng không có cách nào điều trị, mỗi một quãng thời gian cơ thể đều sẽ đau nhức khó chịu. Bây giờ lại cộng thêm tuổi tác của Nguyệt Thiên Kiêu, tần suất phát bệnh lại càng lúc càng không cố định. Người nhà cũng không có cách nào, chỉ có thể ầm thâm sốt ruột.
Mà trong mắt Nguyệt Thiên Kiêu lại có chút mong mỏi, cái bệnh này dày vò ông cụ nhiều năm, mỗi lúc phát bệnh lai đau đớn khó chịu. Ông cụ thân là quân giải phóng ba tỉnh Đông Bắc, quyền cao chức trọng, thậm chí đều mời đến sáu vị trong số chín vị thánh y đến chữa trị cho ông nhưng vẫn chưa có cách trị hết tận gốc.
Nhưng Diệp Phùng thì không giống vậy nha. Anh lại chính là đế sư đã dạy cho chín vị thánh y nữa: Nếu đến cả anh cũng không có cách trị, vậy trong thiên hạ này chỉ e là không ai có thể chữa khỏi!
Nhưng đối diện với sự mong mỏi trong mắt của Nguyệt Thiên Kiêu, Diệp Phùng có chút nghĩ ngợi, dè dặt gật đầu đáo “Có cách, nhưng tôi không dám hứa chắc sẽ thành công trăm phần trăm “Ha ha… quá tốt rồi! Cho dù chỉ là một tia hy vọng tôi cũng tình nguyện thử một lần!”
“Đế sư Diệp, bất kể là cậu có chữa khỏi hay không thì vê sau cậu cũng là khách quý của nhà họ Nguyệt chúng tôi!”
“Những chuyện mà nhà họ Nguyệt có thể làm được nhất định sẽ sẵn sàng giúp đỡt”
Ánh mắt Diệp Phùng ngưng lại, đang muốn nói gì đó đột nhiên sắc mặt của Nguyệt Thiên Kiêu lại trắng bệch.
Sau đó trợn mắt lên phun ra một ngụm máu đen, trong phút chốc hai mắt đã khép lại ngất đi!