Thiên Sư Tái Xuất

Chương 245

Hà Tố Nghi ở bên cạnh đột nhiên bùng nổ: “Phòng này rõ ràng là đang làm phẫu thuật cho con gái của tôi, dựa vào đầu mà lại giành cho người khác?”

Ai ngờ Lâm Bách Tường lạnh lùng nhìn Hà Tổ Nghi nói: “Dựa vào đâu à? Dựa vào Tập đoàn Ngọc Hải là cổ đông lớn nhất của bệnh viện chúng tôi đấy!”

“Tránh ra, đừng cản đường ở đây!”

Lâm Bách Tường giống như muốn đây Hà Tố Nghi ra, Diệp Phùng lập tức đứng ở phía trước, nắm lấy cánh tay ông ta, lạnh lùng mở miệng nói: “Chủ nhiệm Lâm, làm như vậy sợ rằng hơi quá đáng!”

“Theo như bệnh tình mà nói, bệnh của con gái tôi còn gấp hơn cả cơn đau ruột thừa của cô chủ đó!”

“Theo quy định của bệnh viện, chúng tôi đã trà số tiến đáng ra phải trà, chúng tôi cũng đã trà số tiền đáng ra không nên trà. Về tình về lý đều nên làm phẫu thuật cho con gái của chủng tôi trước!”

“Đừng nói nhiều lời như vậy!”

Lâm Bách Tường thảo khẩu trang trên mặt xuống, duổi ngón tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Phúng: “Vết thương của con gái cậu gần đến nhãn cầu, trong cả bệnh viện này, người có thể tiền hành phẫu thuật tinh vi đó, ngoại trừ tôi thì không có người thứ hai nào có thể làm được!”

“Tôi bắt cậu đợi, cậu muốn thì không đợi cũng phải đợi!”

Ánh mắt Diệp Phùng chot lạnh, nắm lấy ngón tay ông ta bè mạnh, Lâm Bách Tường đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, Diệp Phủng lạnh lùng nhìn ông ta: “Nói chuyện với tôi, tốt nhất là đừng chỉ tay vào mặt tôi!”

Bằng không, tay rất dễ dàng bị gãy đó!”

Hà Tổ Nghi thấp thôm chuyện của Thi Nguyệt, vội vàng nói: “Diệp Phùng, đừng hấp tấp, buông chủ nhiệm Lâm ra trước rồi từ từ nói chuyện với ông ta!”

“Đúng! Cậu mau buông tôi ra!”

Lúc này, Lâm Bách Tường không quên kêu gào: “Cậu không cần dung mạo của con gái mình nữa sao. Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể làm cho mặt cô bé vốn có thể không để lại vết sẹo lớn, hợp lý biến thành sự xấu hổ không thể xóa nhòa trong suốt phần đời còn lại của nó đó!”

Một người bác sĩ lại công khai tuyên bố như vậy, nhưng các y tá và bác sĩ khác đều giả vờ không nghe thấy gì đồng loạt củi đầu xuống, có thể thấy Lâm Bách Tường ngày thường kiêu ngạo và độc đoán như thế nào!

Liên quan đến dung mạo của Thi Nguyệt, Hà Tố Nghi đột nhiên hoảng sợ, lập tức khẩn cầu: “Chủ nhiệm Lâm, là lỗi của chúng tôi. Ông ngàn vạn lần đừng đối xử với Thi Nguyệt như vậy…”

“Diệp Phùng! Cầu xin anh, anh buông tay ra trước có được không?”

Diệp Phùng buông ngón tay ra, vẻ tự mãn trên mặt Lâm Bách Tường càng lan tràn, chị vào anh ấy quát lớn: “Nếu tôi cử chỉ vào mặt cậu thì thế nào?”

“Một kè bần hàn không có tiền như cậu chỉ có thể chịu đựng mà thôi!”

“Bây giờ, quỳ xuống cho tôi, nếu không, con gái của cậu tuyệt đối…”

Rắc rắc!

“A!”

Một tiếng gãy giòn kèm theo tiếng hét vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ có Diệp Phùng sắc mặt lạnh băng nhìn tiếng hét rơi xuống đất, lạnh lùng nói: “Khốn kiếp!”

“Cậu dám bè gäy ngón tay của tôi sao?”

Lâm Bách Tường vè mặt hoài nghi, đau đớn trên tay còn kém xa so với chấn động trong lòng!

“Chủ nhiệm Lâm! Bào vệ! Đi gọi bảo vệ!”

Sau đó là tiếng bước chân ổn ảo vang lên, bốn năm nhân viên bào vệ đột nhiên chạy tới, vây lấy Diệp Phùng, người cầm đầu về mặt tức giận: “Chủ nhiệm Lâm, có chuyện gì vậy?”

Lâm Bách Tường run rẩy chỉ vào Diệp Phùng “Đánh chết cậu ta cho tôi! Đánh chết! Bất cứ chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Đội trường đội bảo vệ cũng là một người tàn nhẫn, nghe xong nhấc gậy, một đầu gậy cứng cùng với sức lực kia, không thể thiếu cảnh đầu rơi máu chảy.

Am!

Diệp Phùng tay không nắm lấy dao sắc, cầm gậy gộc, trong mắt phát ra khí lạnh: “Đây là cách các người đối đãi với bệnh nhân sao? Không nói đạo lý mà cử ra tay à?”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Đội trưởng đội bảo vệ vô cùng kiêu ngạo: “O chỗ này, những gì chủ nhiệm Lâm nói đều là đạo lý!”

Diệp Phùng hip mắt: “Được rói, để tôi xem đạo lý của các người cứng rắn ra sao?”

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, những tiếng hét không ngừng vang lên, sau đó nhìn đám bảo vệ lăn lộn trên đất, anh ấy khinh thường nói với Lâm Bách Tường: “Đây là đạo lý của ông à?”

Ai ngờ Lâm Bách Tường vẻ mặt dữ tợn, chật vật đứng lên: “Vậy thì sao? Còn dám động đến tôi sao?”

“Tôi sẽ khiến cho cậu phải trà giá đắt!”

“Vết thương của con gái cậu đã qua hai giờ, nếu không phẫu thuật trong một giờ tới, vết thương sẽ mở rộng và lan ra xung quanh nhân cầu. Đến lúc đó, cho dù là thần tiên đến đây cũng sẽ không thể sửa lại dung mạo cho cô bé nổi.”

“Mà trong vòng một giờ nữa, người duy nhất có thể thực hiện ca phẫu thuật cấp độ này cho cô bé chỉ có mình tôi thôi!”

“Tôi muốn tận mắt chứng kiến, con gái của cậu biến thành một con quái vật xấu xí bị mọi người hắt hui!”

“Ha ha..”

Tiếng cười điên cuồng tùy ý! Hà Tố Nghỉ đầu óc ong ong, đột nhiên ngất đi, Diệp Phùng ánh mắt nhanh nhen, nhanh tay, lập tức đỡ lấy cô: “Tổ Nghi! Tổ Nghi!”

Hà Tổ Nghỉ lúc này vừa lo lắng vừa chảy nước mắt “Diệp Phùng! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!”

“Mắt của Thi Nguyệt có lẽ không giữ được rồi!”

Lâm Bách Tường cười điên cuống: “Cậu bė gãy một ngón tay của tôi, tôi sẽ để hạnh phúc cả đời của con gái cậu cũng bị chôn chung!”

“Chỉ sợ làm ông phải thất vọng rồi!”

Một bóng người vang lên từ cuối hành lang, sau đó là hàng loạt tiếng bước chân ôn ào, Diệp Phùng khi nhìn rõ người cầm đầu thì hơi nhưởng mày, tin tức khá là nhanh nhẹn!

Nhưng nếu anh ta đến, cuộc phẫu thuật của Thi Nguyệt sẽ không có vấn đề gì!

Tổng Chính Đăng cung kính cúi đầu chào Diệp Phùng, sau đó nhìn về phía một người đàn ông lớn tuổi mặc áo khoác trắng bên cạnh hòi: “Đàn anh, việc kế tiếp giao cho anh, có vấn đề gì không?”

Người đàn ông cười sang sảng: “Tôi đây làm nghe y hơn năm mươi năm, hai tay dã trài qua mấy vạn lần phẫu thuật. Chút vết thương đó của cô gái nhỏ có thể giao cho tôi!”

Nói xong, người đàn ông lớn tuổi vung tay, cùng một đám người mặc áo khoác trắng bước vào phòng mỗ, nhìn bóng lưng quen thuộc nào đó, Lâm Bách Tường sững sờ, sau đó thoáng thấy người đứng bên cạnh Tổng Chinh Đăng rõ ràng là viên trưởng nhà mình, không để ý đến ngón tay đau nhức, vội vàng bước tới: “Viện trường, ông già đó là ai? Làm sao có thể tùy tiện vào phòng mổ vậy?”

“Nếu xảy ra sự cố phẫu thuật, ai là người chịu trách nhiệm?”

Viện trường lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Xảy ra sự cố phẫu thuật? Ông đang nói ai vậy?”

Sau đó anh ta chi vào phòng phẫu thuật: “Chẳng lẽ ông đang nói đến người đứng đầu trong chín vị bác sĩ danh tiếng nhất ở Thiên Triều, người được mệnh danh là Bàn tay thần sao?”