Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 229: Biệt thự biến thành cô nhi viện. 

Dì Lữ thấy Ngôn Tiểu Nặc hỏi liên nói: “Tiểu Nặc, cháu yên tâm, chi phí nuôi dạy đứa trẻ này tuyệt đối sẽ không để cháu phải bỏ ra. Bố mẹ của con bé đã để lại một ít tài sản, đủ để nuôi nó lớn”

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: “Nếu như có khó khăn gì thì cứ nói với cháu”

Dì Lữ thở phào một hơi, cười nói: “Tiểu Nặc, phòng của mọi người dì sẽ không động vào, cho nên cháu yên tâm đi.”

Cũng đã nói tới chủ đề này rồi cho nên Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói gì nữa, huống hồ chỉ là một nơi ở mà thôi, cô nhất định phải giúp đỡ.

Chuyện khiến Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhất đó chính là, Mặc Tây Quyết không những có kiên nhẫn mà còn giúp đỡ bọn họ.

Sau khi thỏa thuận với Dì Lữ xong, Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết trở về lâu đài.

Sau khi quản gia Duy Đức sắp xếp bác sĩ kiểm tra vết thương cho Mặc Tây Quyết xong, thì nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, bây giờ cô muốn đi xem tài sản của tập đoàn Diệu Hoa hay là đi nghỉ ngơi trước đã rồi xem sau?”

Ngôn Tiểu Nặc không chút do dự nói: “Tôi muốn xem bây giờ”

Quản gia Duy Đức gật đầu: “Cô Ngôn, vậy chúng ta đi.”

Ngôn Tiểu Nặc đi theo quản gia Duy Đức lên xe, quản gia Duy Đức đưa cho cô một bản báo cáo chi tiết tài sản, Ngôn Tiểu Nặc mở ra tỉ mỉ xem.

Chỉ là xem được hai trang, Ngôn Tiểu Nặc không còn kiên nhẫn để xem nữa. Những năm này trong và ngoài Diệu Hoa đều bị Ngôn Ngọc Thanh vơ vét hết rồi. Cô không thể ngờ được, ông ta có thể tham quan vô độ như vậy.

May là bà ngoại không nhìn thấy bảng báo cáo này, nếu như bà ngoại nhìn thấy không biết sẽ buồn như thế nào.

Ngôn Tiếu Nặc lật mấy trang sau, về cơ bản đều nói tiên đã đi về đâu. Cô nhẹ giọng nói: “Bọn họ mua một căn biệt thự lớn ở Nam Sơn sao?”

Duy Đức gật đầu: “Đúng vậy, tôi tận mắt mình tới nhìn, bất luận là hoàn cảnh hay là trang trí đều rất xa hoa mỹ lệ. Về cơ bản các khoản tiền đều khớp”

“Đây là nguồn vốn lưu động cuối cùng của Diệu Hoa sao? vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc bình tĩnh hỏi, các ngón tay nắm chặt lấy góc tờ giấy.

Vẻ mặt của quản gia Duy Đức nghiêm túc, ông ấy trầm mặc một lúc rồi thở dài.

Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quản gia Duy Đức, tôi muốn tới đó xem.

Tuy răng Duy Đức không biết rằng tại sao cô lại muốn tới đó, nhưng mà ông ấy cũng không phản đối, ngược lại lập tức sai tài xế lái xe tới biệt thự của nhà họ Ngôn ở Nam Sơn.

Nam Sơn quý ở chỗ mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, ở phía sau là một thung lũng tiết trời ấm áp, và đó cũng là nơi của mùa xuân, phong cảnh rất mỹ lệ, và có rất nhiều loài cây và hoa kỳ lạ. Đột nhiên cô nghĩ tới, biển hoa hồng mà Lục Đình trông cách ở đây không xa.

May là lúc này hoa hồng vẫn chưa nở, qua hai tháng nữa, chỉ sợ ở đây đầy ắp hương thơm của hoa hồng.

Ngôn Tiểu Nặc cũng không nghĩ nhiều nữa, cô bước thẳng tới phía trước của ngôi biệt thự. Nếu như nói biệt thự Hằng An nằm ở khu vực thịnh vượng nhất của thành phố S, vậy ngôi biệt thự ở Nam Sơn này là nơi có phong cảnh đẹp nhất, rất thích hợp cho việc nghỉ mát.

Quản gia Duy Đức mở cửa lớn ra, Ngôn Tiểu Nặc bước vào căn biệt thự đó, cách bố trí bên trong tuy rằng không thể bằng biệt thự Hãng An, nhưng mà cũng rất xa hoa.

Có rất nhiều đồ là ấn phẩm quý giá, Ngôn Tiểu Nặc nhìn cảm thấy những món đồ này rất có tác dụng, nhưng có những món lại không có chút tác dụng nào.

Cô quan sát những món đồ xa hoa nhưng không có tác dụng kia một chút, sau đó nói với quản gia Duy Đức: “Quản gia Duy Đức, những món đồ này không có tác dụng, nếu như tôi muốn bán đi vậy ông nói xem sẽ bán được bao nhiêu?

Quản gia Duy Đức kinh ngạc không hiểu tại sao Ngôn Tiểu Nặc lại hỏi như vậy, nhưng mà ông ấy cũng không hỏi gì, trong lòng tính toán giá cả một chút: “Cô Ngôn muốn bán sao? Nếu như không vội, thì tôi thấy những món đồ này cũng có một chút giá trị, không bằng mở một cuộc đấu giá, chắc là sẽ có chút giá hơn.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đây là một chủ ý hay, cô gật đầu: “Nếu như có thể mở buổi đấu giá thì cũng được” Nghĩ một lúc cô lại nói: “Chuyện này tôi sẽ nói với Mặc Tây Quyết, ông không phải lo đâu”

Quản gia Duy Đức mở to mắt, kinh ngạc không nói nên lời.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới bình thường quản gia Duy Đức chăm sóc mình, cô cười nói: “Là như vầy, dì Lữ mới nhận nuôi một cô nhi, tôi nghĩ bọn họ ở căn nhà nhỏ tại Liên Sơn sẽ rất khổ cực, cho nên nếu như ở đây không có người ở thì tôi sẽ sắp xếp cho bọn họ tới đây ở” Ngừng một lúc, Ngôn Tiểu Nặc lại nói: “Chỉ là những món đồ ở đây quá xa hoa rồi, đối với trẻ nhỏ rất không tốt cho nên tôi cảm thấy nếu như mở đấu giá, tiền còn lại sẽ sử dụng làm quỹ giáo dục.”

Cô giải thích rõ ràng như vậy rồi, sao quản gia Duy Đức có thể không hiểu nữa?

Ông ấy cười nói: "Cô Ngôn thật là tốt bụng, sắp xếp như vậy rất được. Nhưng mà ngôi nhà ở quê chẳng phải sẽ không có người trông coi sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ nói: “Tôi sẽ nhờ Linh Tử trông coi giúp tôi.”

Quản gia Duy Đức thấy cô không muốn nói nhiều nên ông cũng gật đầu nói: “Cô Ngôn nếu như có khó khăn gì thì cứ nói với tôi”

“Tất nhiên rồi, tôi sẽ không khách sáo đâu.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Hay là bây giờ chúng ta gom những món đồ này lại, mở buổi đấu giá càng nhanh càng tốt.”

Quản gia Duy Đức cười nói: “Tất nhiên rồi, tôi sẽ mời một vài chuyên gia tới đây ước tính giá cả. Còn có cả tìm địa điểm và tuyên truyền nữa. Cô Ngôn nếu như có dự tính gì thì quay trở về chuẩn bị tốt đi, nhanh nhất thì cũng trong vòng một tuần sẽ mở buổi đấu giá”

“Tôi hiểu rồi, trong khoảng một tuần cũng coi như là nhanh rồi” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng: “Ông không cần phải tốn sức quá đâu, chuyện này làm xong là ổn rồi”

Duy Đức cười: “Chỉ sợ sau khi cậu chủ biết lại cảm thấy một tuần là chậm."

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy ông ấy nói vậy, bản thân có chút không được tự nhiên: “Trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta về thôi”

Quản gia Duy Đức thấy cô ngượng ngùng nên cũng chỉ cười không nói gì nữa, cùng Ngôn Tiểu Nặc trở về.

Trên đường trở về, Ngôn Tiểu Nặc nói: “Quản gia Duy Đức, trước khi Diệu Hoa xảy ra chuyện, tôi nghe Ngôn Uyển Cừ nói muốn đạt được một hạng mục từ tập đoàn Đế Quốc, nhưng mà đáng tiếc lại thuộc về người khác. Ông cho tôi hỏi, ai vậy?”

Cô đột nhiên hỏi khiến cho quản gia duy Đức không kịp đề phòng, nhưng mà là quản gia của Mặc Tây Quyết khả năng bảo mật của ông ấy cũng vượt qua người khác, cô điềm tĩnh nói: “Tập đoàn Thanh Dương."

“Tập đoàn Thanh Dương?” Ngôn Tiểu Nặc thấy cái tên này rất lạ cho nên hỏi: “Tôi chưa nghe thấy tập đoàn này bao giờ, không biết là làm cái gì?”

“Chủ yếu là phát triển các công trình kỹ năng mềm”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu không hỏi gì nữa, ngoan ngoãn ngồi yên trên xe. Cô yên lặng không hỏi gì nữa khiến quản gia Duy Đức thở phào.

Tới lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc bước vào phòng khách thì thấy Mặc Tây Quyết đang xem tài liệu.

“Trở về rồi à?” Mặc Tây Quyết uống một ngụm capuchino, và đặt tập tài liệu ở trong tay xuống.

Ngôn Tiểu Nặc hơi cười bước tới, hỏi Mặc Tây Quyết: “Ừm, vết thương của anh như thế nào rồi?”

“Sắp khỏi rồi” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Dùng thuốc tốt nhất cho nên vết thương đang đóng vảy rồi”

Ngữ khí của anh lạnh nhạt, Ngôn Tiểu Nặc biết thuốc tốt nhất ngoài của Trình Tử Diễm ra thì còn thuốc của ai dám nói là tốt nhất nữa?

Cô cười không ra tiếng, cùng Mặc Tây Quyết nói chuyện về buổi đấu giá: “Em đã xem căn nhà đó rồi, không tôi, hoàn cảnh hay giao thông đều rất được, đối với một đứa trẻ vừa mới mất bố mẹ mà nói thì ở đó tốt hơn ở Liên Sơn nhiều.”

Mặc Tây Quyết nghe thấy thế gật đầu, biểu thị tán thành: “Em nói đúng lắm, nhưng mà căn nhà đó quá lớn, chỉ có hai người ở sợ rằng cô đơn”

Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, cô quên mất chuyện này.

“Dì Lữ đó của em, còn có người thân nào không?” Mặc Tây Quyết đột nhiên hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao anh đột nhiên lại hỏi vậy, cô trả lời: "Chắc là không còn rồi, nếu không thì dì ấy cũng không nhận nuôi Nha Nha.”

Mặc Tây Quyết nghĩ ngợi một lúc: “Theo em nói, thì ngôi biệt thự đó cũng to hay là chúng ta nhận nuôi mấy cô nhi không nhà cửa về, có nhiều trẻ nhỏ thì sẽ làm bạn với nhau được.”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nửa ngày không nói ra lời gì.

Mặc Tây Quyết hơi nhướng mày, hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Không, không sao.” Ngôn Tiểu Nặc hồi thần lại, nói: “Em chỉ là hơi bất ngờ.”

“Bất ngờ?” Mặc Tây Quyết nhướng mày, đôi mắt đen sâu thẳm: “Bất ngờ cái gì? Chẳng nhẽ anh là một người không thấu tình đạt lý à?”

Ngôn Tiểu Nặc vội lắc đầu: “Em không nói như thế”

“Duy Đức.” Mặc Tây Quyết nhấc chiếc tai nghe điện thoại màu xanh ra gọi quản gia Duy Đức: “Đem bản thống kê tất cả đồ dùng của biệt thự ở Nam Sơn tới đây cho tôi xem.”

Qua một lúc quản gia Duy Đức tiến vào, đưa cho Mặc Tây Quyết một tập giấy dày.

Mặc Tây Quyết nhận lấy xem, trong đôi mắt đen láy toát ra tia sáng.

Ngôn Tiểu Nặc có chút căng thẳng, thường thì biểu hiện như thế này của Mặc Tây Quyết sẽ đại biểu cho việc anh bắt đầu “Mô hình trục lợi”

“Mặc Tây Quyết anh đang nghĩ cái gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc thử hỏi.

Em yên tâm, anh chỉ là đang nghĩ nên bán những thứ này với giá như thế nào mới ổn thôi” Mặc Tây Quyết nói, rồi lấy chiếc bút ở trên bàn viết lên các tờ giấy.

Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang giúp mình cho nên cô ngồi yên ở bên cạnh không liên tiếng.

Cô liếc nhìn quản gia Duy Đức chỉ nhìn vẻ mặt bội phục của quản gia Duy Đức, cô hơi mỉm cười.

Qua một lúc, Mặc Tây Quyết đưa các tờ giấy được viết đầy chữ cho quản gia Duy Đức, nói: “Chậm nhất thì phải làm xong những chuyện này trong một tuần.”

Quản gia Duy Đức động viên Ngôn Tiểu Nặc bằng một ánh mắt, miệng lại không ngừng nói: “Vâng cậu chủ yên tâm đi”

Ngôn Tiểu Nặc bất lực, quản gia Duy Đức vẫn nói đúng rồi.

Nhưng mà có thể nhanh chóng làm xong chuyện này cũng là một chuyện tốt. Cô nhẹ giọng thương lượng với Mặc Tây Quyết: “Thật sự muốn làm cô nhi viện sao? Chỉ có một mình dì Lữ, sợ rằng sẽ không có sức lực chăm sóc nhiều đứa trẻ như vậy, với cả chuyện này em cũng chưa nói với dì ấy” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Em chỉ cần nói với bà ấy thì bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý, chỉ là chăm sóc trẻ con mà thôi, anh sẽ sai một vài người từ lâu đài tới. Như vậy thì bà ấy sẽ không quá bận rộn ”

Trên thực tế, Mặc Tây Quyết muốn mượn chuyện này để Cận Phượng Anh rời khỏi lâu đài, để một quả bom ở bên mình, không phải là tác phong của Mặc Tây Quyết. Cho dù quả bom này nhìn thì có vẻ không có hại.

Ngôn Tiểu Nặc không hề biết tâm tư của Mặc Tây Quyết, cô chỉ cảm thấy anh sắp xếp rất hợp lý, nếu như thế, cô tin đì Lữ sẽ vì Nha Nha mà đồng ý.

Cô cười cảm kích với Mặc Tây Quyết, sau đó nói: “Vậy bây giờ em đi nói chuyện với dì Lữ”