Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 170: Mặc Tây Quyết trở về

Ngôn Tiểu Mặc đứng đó, ánh mắt ôn hòa mà thản nhiên.

Trước khi hai cô gái nhỏ kịp lên tiếng Linh Tử đã nói, “Hai em đừng đứng đây nữa, đến bên kia mặc váy đi”

Váy của phù dâu màu hồng rất đẹp. Hai người nhìn thấy chiếc váy lập tức bỏ lại đồ trang sức vội vàng thử váy.

Ngôn Tiểu Nặc và Linh Tử nhìn nhau cười một tiếng.

Sau đó, Ngôn Tiểu Nặc đưa Linh Tử đưa Linh Tử đến phòng tân hôn, Linh Tử nhận được không ít lì xì đều đưa cho Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc để lì xì vào trong túi, cuối cùng đều đưa hết cho Linh Tử, rồi cùng bà ngoại và dì Lữ ngồi xuống ăn cơm.

Trong bữa tiệc, cô nghe thấy có ai đó giọng điệu hết sức ghen tị quay sang nói với bà ngoại, “Tiếu Nặc bây giờ đúng là có tiên đô, bản thân có tài không nói còn tìm được bạn trai tài giỏi như thế, bà Lâm đúng là có phúc.”

Bà ngoại chỉ cười nói, “Cô quá khen, đứa nhỏ này còn nhỏ, về sau như thế nào còn không biết đâu ”

Ngôn Tiểu Nặc liền có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Mọi người nghe thấy bà ngoại nói thế, liên nhao nhao phụ họa: “Cứ nói là còn nhỏ nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Tiểu Nặc mới về chỉ bé chừng này, chớp mắt đã thành một cô gái lớn.”

Bà ngoại mỉm cười Ngôn Tiểu Nặc cũng chỉ nhàn nhạt cười cười, không nói gì. Sau khi ăn xong, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hơi mệt, chào Linh Tử cùng bà ngoại về nhà nghỉ ngơi.

Cô ngủ thẳng đến 7 giờ tối, thức dậy cảm thấy đầu mình rất nặng.

Bà ngoại pha một bình trà mang đến cho cô một ly, uống xong cô liền cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

“Con đứa nhỏ này ngủ giỏi thật đấy.” Bà ngoại cười bảo cô ăn cơm tối, “Buổi tối không ngủ được thì sao?”

Ngôn Tiểu Nặc có chút ngượng ngùng cười cười: “Con nằm xuống ngủ luôn, không biết ngủ đến tận bây giờ.”

Cô ngủ ở nhà yên tâm hơn hẳn, cô chưa bao giờ ngủ được lâu như vậy trong Lâu đài Đế Chi hay Biệt thự Hằng An.

Cô ăn mấy cái sủi cảo uống một bát cháo nhỏ mới dần dần lấy lại tinh thần.

Cô ngồi ngẩn ngơ lại nghĩ đến Mặc Tây Quyết, không biết anh ở London thế nào rồi.

Ngôn Tiểu Nặc thu dọn đũa, bước đến khoảng sân nhỏ trong nhà, ngẩng đầu nhìn trời đen như mực.

Trong sân thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa.

Ngôn Tiểu Nặc liên nghĩ tới Tú Cầu, cũng không biết Tú Cầu cùng quản gia Duy Đức ở nhà ăn Tết thế nào.

Nhớ đến dáng vẻ chân chó của Tú Cầu, thường xuyên làm Mặc Tây Quyết tức giận đến dựng râu trừng mắt, cô không nhịn được bật cười. Bà ngoại đứng sau thấy cô đang cười vui vẻ, trên mặt cũng nở nụ cười.

Quay người vào trong đúng lúc nhìn thấy dì Lữ, dì Lữ cũng ngước nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi mỉm cười với bà.

“Tiểu Nặc cũng có suy nghĩ của riêng mình” Dì Lữ trầm thấp cười nói.

Bà ngoại nhìn bóng lưng thon thả của cô, mái tóc dài đến ngang eo, trong còn rất nữ tính, nhẹ gật đầu, “Từ khi nó ở cùng Mặc Tây Quyết, tậm trạng cũng sáng sủa, xinh đẹp hơn trước, mỗi lần trở về càng thêm vui vẻ khiến tôi cũng rất vui vẻ.”

Dì Lữ cũng cảm thấy thế, “Đúng vậy đấy, đang ở độ tuổi đẹp thế này, không nên phí hoài.”

Bà ngoại cầm tay dì Lữ nói, “Còn cô nữa, xung quanh cũng không có người thân làm sao bây giờ?”

Dì Lữ thở dài một hơi, lắc đầu, “Con bây giờ cũng rất tốt, mỗi ngày đến vườn làm việc, trở về còn có thể làm bạn với bà, sống thế này rất tốt.”

Bà ngoại cười cùng dì Lữ đi vào trong phòng, hai người nói một chút chuyện trong nhà.

Ngôn Tiểu Nặc không biết chỉ thấy điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra xem, là khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tây Quyết.

Đây là số điện thoại ở trong nước, phải không anh ở London sao?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nhận điện thoại.

Âm thanh từ tính trầm thấp vang lên, “Anh ở cửa nhà em."

Ngôn Tiểu Nặc che miệng, không nói gì vội vàng chạy ra ngoài.

Ngoài cổng không có ai, Ngôn Tiểu Nặc nhìn bốn phía, ngoại trừ bóng đêm thì không có ai, cô bắt đầu hoài nghỉ Mặc Tây Quyết đang trêu cô.

Đột nhiên có ai đó ở sau lưng ôm lấy cô giọng nói quen thuộc bên tai, “Đang tìm anh sao?”

Cô giật mình suýt nữa hét lên, nghe thấy giọng nói của anh mới thở phào, “Anh định dọa chết em?”

Mặc Tây Quyết cười khẽ một tiếng, quay cô về phía anh rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Anh mới chỉ ở London hai ngày mà cảm tưởng như hai thế kỷ, thậm chí lúc thắm hương cho mẹ anh còn hơi mất tập trung, còn nghĩ lúc đó cô có thể ở bên cạnh thì tốt rồi.

Máy bay vừa hạ cánh anh đã chạy vội đến đây, chỉ mong có thế gặp cô sớm hơn một chút.

Ngôn Tiểu Nặc có thế cảm nhận được anh khác trước, hôn cô rất kịch liệt, như không muốn dừng lại.

Mặc dù bây giờ là ban đêm, trên đường cũng không có người, nhưng nếu bà ngoại không thấy cô sẽ đi tìm, cô liền nhẹ nhàng đẩy Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết không thèm để ý sự từ chối nho nhỏ này của cô, trực tiếp đem cô ôm lên xe.

Ngôn Tiểu Nặc cảm giác được vạt áo của mình bị anh vén lên, bắt lấy tay anh khẽ nói: “Anh vừa về, không cần nghỉ ngơi sao?”

Mặc Tây Quyết mắt đen trầm xuống, trên tay không hề ngừng lại, cô không dám hét lớn chỉ vừa thẹn lại giận thấp giọng gọi, “Mặc Tây Quyết!”

“Sao cơ?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, vuốt ve làn da trắng như sứ, giọng nói trầm thấp mê người.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nhắc nhở anh, “Bên cạnh là nhà em...”

“Ô?”

Ngôn Tiểu Nặc trầm thấp nói, "Hay anh về trước đi?”

Mặc Tây Quyết không trả lời cô, cắn một dấu đỏ lên vai cô mới trầm thấp nói: “Em hối lộ anh trước đã”

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi một cái, do dự một chút, chân thon dài nhẹ nhàng quấn lên...

Cô không biết đã bao lâu. Sau khi chỉnh lại quần áo Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng chạm cái trán hơi ướt của cô thấp giọng hỏi, “Em có sao không?”

Cô không nói gì giương đôi mắt to hờn dỗi trừng anh một cái.

Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy thú vị, nói với cô, “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh cho người đến đón em”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, “Biết rồi” Sau đó vội vàng về nhà.

Về đến nhà đã hơn mười giờ, may mà cửa phòng của cô đóng chặt, bà ngoại và dì Lữ đều nghĩ cô đã ngủ.

Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, đi đun nước nóng lau người một lượt, lúc lên giường đã là mười một giờ.

Sáng hôm sau thức dậy cô đỏ mặt nói với bà ngoại Mặc Tây Quyết về rồi. Bà ngoại hiền hoà cười càng làm cô xấu hổ hơn.

“Ừ, thế con cũng về đi” Bà ngoại cười híp mắt nói, “Bà chuẩn bị cho con chút đồ, các con câm về ăn.”

“Bà ngoại.” Cô không hề nhìn thấy một tia mất mát nào trong mắt bà, chờ giải thưởng Điểm Đỏ qua đi cô sẽ ở bên bà.

Bà ngoại không biết cô nghĩ thế chỉ khoát khoát tay, sau đó lấy lạp xưởng mình tự làm ra, còn có củ cải viên chiên.

Ngôn Tiểu Nặc chuyển tất cả những thứ này vào xe nhẹ nhàng nói với bà, “Bà nhớ giữ gìn sức khoẻ, con đi đây”

Bà ngoại cười gật gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Ừ, con cũng thế, đừng cãi nhau với Mặc Tây Quyết nhé.”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói, “Con biết rồi” Sau đó liên mở cửa lên xe.

Bà ngoại nhìn chiếc xe rời đi xa rồi mới vào nhà.

Trở lại lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc mang những thứ mang từ nhà vào bếp, hâm lại lạp xưởng khiến phòng khách tràn ngập hương thơm.

Người làm tò mò nhìn vào bếp, đôi mắt đầy thắc mắc, các đầu bếp cũng bối rối. Bọn họ đều là đầu bếp đấng cấp thế giới, cô Ngôn đến cùng là đang làm cái gì mà chỉ cần ngửi mùi thối đã có cảm giác ngon miệng.

Tú Cầu đã sớm đánh hơi thấy mùi thơm, Ngôn Tiểu Nặc sợ nó quấy rối nên không cho nó tiến vào phòng bếp, móng vuốt trắng đặt lên khung cửa, đôi mắt đen to tròn nhìn cô làm nũng.

Ngôn Tiểu Nặc hấp lạp xưởng trong nồi rồi quay sang làm củ cải viên chiên.

Sau khoảng bốn mươi phút, cô chuẩn bị xong quay sang nói với Tú Cầu, “Tú Cầu, em đi gọi quản gia Duy Đức đến cùng nhau ăn cơm”

Tú Câu lập tức quay người chạy ra ngoài, Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác nhìn bóng lưng vui mừng của Tú Câu, cô chỉ là thuận miệng nói thế, không nghĩ nó sẽ hiểu ý cô.

Ngôn Tiểu Nặc cười cười nói với người làm, “Cô đi mời quản gia Duy Đức qua đây”

Người làm nghe thế lập tức rời đi.

Chỉ chốc lát sau quản gia Duy Đức được người làm đẩy vào phòng khách, vừa vào cửa liền nói: “Thơm quá, là cô Ngôn tự mình chuẩn bị đồ ăn sao?”

Người làm mang trà đen của Nhật lên cho ông, vẻ mặt tươi cười nói: “Đúng đấy ạ, ông xem mấy đầu bếp đều đang thèm nhỏ dãi"

Duy Đức nhìn Tú Cầu đang bất động chờ ở cửa bếp, cảm thấy hạnh phúc chưa từng thấy.

Lúc này Mặc Tây Quyết cũng trở về.

Trong phòng khách tràn ngập các loại mùi thơm của thức ăn, trên mặt người làm và quản gia đều tươi cười, chú chó đang đứng chờ ở cửa bếp, dáng người mảnh khảnh của cô đang bận rộn trong bếp.

Duy Đức cùng người làm vội vàng chào hỏi anh, “Cậu chủ”

Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy tâm trạng hết sức nhẹ nhõm vui vẻ, khoát tay rồi đi đến phòng bếp.

Ngôn Tiểu Nặc bưng nốt canh vừa nấu xong ra Tú Cầu còn chạy theo sau, quay sang cười với anh, “Một lát nữa là có thể ăn rồi” Sau đó nhìn sang Duy Đức nói, “Em mời cả quản gia đến đây cũng ăn một bữa, Tết mà đúng không?” Mặc Tây Quyết nhìn cô tinh thần sáng láng vui vẻ gật gật đầu xem như đồng ý.