Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 115: Không thể hỏi cô

Còn lại một vài nhân viên công ty chưa rời đi nhìn thấy hành động giữa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết, bọn họ đều lộ ra biểu tình nghi ngờ hoặc là đã hiểu rõ.

Với cả một vài phóng viên truyền thông vẫn chưa rời đi lập tức bâu xung quanh Mặc Tây Quyết: “Tổng giám đốc Mặc, xin hỏi, anh dốc hết tâm sức giới thiệu cô Ngôn Tiểu Nặc là vì cô ấy là học trò mới được thu nhận của bà chủ Toàn Cơ sao?”

“Tất nhiên là không phải.” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nhìn bọn họ.

“Vậy thì tại sao? Nghe nói cô Ngôn Tiểu Nặc cũng tham gia buổi đấu giá Sotheby, cùng vào trong với anh, rốt cuộc anh và cô ấy có quan hệ như thể nào?” Một vị phóng viên cầm micro tới trước mặt Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết hơi hất cằm lên nhưng không nói gì cả.

Ngôn Tiểu Nặc dừng bước lại, nằm chặt lòng bàn tay. Không nhận được câu trả lời của Mặc Tây Quyết, các phóng viên liền chuyển micro sang Ngôn Tiểu Nặc: “Xin hỏi cô Ngôn Tiểu Nặc, từ cuộc thi thiết kế cho tới ngày hôm nay, tổng giám đốc Mặc có đứng ở bên trong giúp đỡ cô không?”

“Im mồm!” Sắc mặt của Mặc Tây Quyết lạnh lùng: “Ý của anh là, tập đoàn Đế Quốc gian lận sao?”

“Tổng giám đốc Mặc, chúng tôi không có ý này..”

Vị phóng viên đó đổ mồ hôi lạnh: “Chúng tôi không có ý phỉ báng tập đoàn Để Quốc”

“Không có sao?” Giọng nói của mặc Tây Quyết càng lạnh lùng hơn: “Không có mà anh còn hỏi cô ấy à?”

“Tổng giám đốc Mặc..."

Đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết nhìn vào tấm thẻ nhân viên của vị phóng viên đó, cười lạnh một tiếng: “Duy Đức, nhớ ghi lại tên của công ty này. Lấy danh nghĩa của tập đoàn Đế Quốc khởi kiện bọn họ tội phỉ báng.”

“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Duy Đức phối hợp với anh.

Nhóm nhà báo đang hỗn loạn ngay lập tức im lặng không tiếng động, tâm tư trong lòng của mỗi người đều tan biến mất.

Các nhân viên đang chờ để xem trò hay cũng lập tức giải tán như loài chim gặp thú dữ.

Nên làm cái gì thì làm, không ai muốn bị Mặc Tây Quyết đưa tới tòa.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất phức tạp.

“Không có chuyện gì rồi” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói với cô: "Đi thôi” Cô cắn môi nhìn theo bóng lưng của anh, sau đó đuổi theo.

Hai người cùng nhau đi vào thang máy, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy không có người khác mới nói: “Mặc Tây Quyết, thực ra em có thể nói mà.”

“Nói cái gì cơ?” Mặc Tây Quyết nhướng mày.

“Thì những câu mà bọn họ hỏi em, em có thể phủ nhận mà” Đôi mắt của cô đơn thuần.

“Phủ nhận cũng không có tác dụng” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em mở miệng, bọn họ sẽ không ngừng hỏi em, có lẽ sẽ dẫn tới chuyện em nói ra đáp án mà bọn họ muốn”

Ngôn Tiểu Nặc không nói nên lời, cô vẫn không biết sự nguy hiểm trong chuyện này, may là Mặc Tây Quyết kịp thời giúp đỡ cô. Thang máy lên thăng tầng trên, phát ra một tiếng “Tinh”.

Cô biết tâm trạng của anh không tốt, cho nên bước lên trước nắm lấy tay anh. Cô rất ít khi chủ động làm chuyện này, Mặc Tây Quyết lật tay nằm chặt lấy tay cô, đi đến phòng làm việc của mình.

“Đây là một chút tư liệu về hoàng hậu Olina” Mặc Tây Quyết đưa cho cô một tập tài liệu.

Ngôn Tiếu Nặc nhận lấy vội vàng mở ra xem: “Hoàng hậu có hai người con trai và hai con gái sao?” “Hai vợ chồng ân ái, gia đình viên mãn, bà ấy cũng là một người phụ nữ hạnh phúc” Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng, biểu cảm trên gương mặt của anh có một chút mất mát, nhưng mà sau đó lại hồi phục lại biểu cảm lạnh lùng thường ngày.

Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc chua sót, từ nhỏ cô đã không biết bố mẹ của mình là ai, cũng không có anh chị em. Nếu như không phải bà ngoại tốt bụng chăm sóc cô thì cô đã chết từ lâu rồi. Lại tiếp tục xem, hoàng hậu Olina thật sự là một người phụ nữ thông minh và can đảm. Từ cung điện mà bà sống có thể nhìn thấy sự ấm áp ở khắp mọi nơi, trên mặt mấy vị hoàng tử công chúa cũng thường xuyên nở nụ cười viên mãn.

Hoàng hậu không quan tâm bản thân mình có bận như thế nào, mỗi tháng đều dành thời gian cùng chồng và con cái đánh golf, hoặc cưỡi ngựa, hoặc là tổ chức một bữa dã ngoại.

Phía sau một đất nước, không dễ gì mà có một cái thái độ như vậy.

Quốc vương rất chiêu chuộng bà ấy, thường tầng cho bà ấy vô số đồ trang sức bằng trân châu.

Ngôn Tiểu Nặc xem đi xem lại, những đồ trang sức đó được thiết kế rất tinh xảo và tuyệt đẹp.

Cô đột nhiên nghĩ tới chân dung của Võ Tắc Thiên. Mặc Tây Quyết nhìn thấy khóe môi cô cong lên cười: “Có ý tưởng rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc liền gật đầu: “Ở bên ngoài sẽ bọc ngọc trai, phía trên khảm những viên trân châu màu hồng tạo thành một chiếc vương miệng. Vỏ sò và ngọc trai có ý nghĩa là thụ thai, trân châu đại diện cho sự giàu có tốt lành và hạnh phúc.

Đây sẽ là món quà thích hợp nhất mà thái tử Carter tặng hoàng hậu Olina” “Rất tốt” Trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết hiện ra nét khen ngợi: “Đây là ý tưởng ban đầu, lúc mô phỏng có cần suy nghĩ lại không?” “Hoàng hậu thích nhất là hoa sơn trà, vậy thì ở chính giữa sẽ khắc viên trân châu thành hình dạng của hoa sơn trà, khảm một viên trân châu lớn. Anh thấy thế nào?”

“Vậy em mau vẽ ra đi, sau đó gửi cho thái tử Carter.”

"Vâng.” Ngôn Tiểu Nặc lập tức đứng dậy, nói: “Em quay về kia vẽ"

“Vẽ ở đây." Mặc Tây Quyết phản bác lại lời của cô: “Vừa hay làm việc cùng anh.”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy quay trở về cũng không bằng nơi này. Cô không biết phải xử lý những ánh mắt và ý kiến của mấy người kia như thế nào.

Với cả ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẽ sẽ an toàn hơn nhiều.

Ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc mặc dù có máy sưởi ấm nhưng mà không khí vẫn rất khô. Cô đứng dậy đi pha hai cốc mật ong, đặt một cốc bên cạnh Mặc Tây Quyết, cốc còn lại bản thân uống.

Phải mất hai giờ đồng hồ để vẽ ra bản thảo đầu tiên, Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận kiểm tra lại một lượt, sau đó sửa lại một vài chỉ tiết. Cô tự nhận thấy cũng không tôi, nhưng mà lúc gửi đi cô lại cảm thấy do dự.

Mặc Tây Quyết bưng cốc nước mật ong mà cô pha lên uống một ngụm, ngẩng đầu liên nhìn thấy cô đang ngẩn người. . Truyện Đông Phương

“Làm sao vậy?” “Hả?” Ngôn Tiếu Nặc nghe thấy anh gọi mình, nói: “ Em vẽ xong rồi” “Vẽ xong rồi thì gửi đi”

“Nhưng mà... Ngôn Tiếu Nặc do dự nói: “Bà chủ Toàn Cơ có đang bận không? Em muốn cô ấy xem giúp em.” Mặc Tây Quyết nhăn mày: “Để cô ấy xem làm gì?”

“Em, em sợ mình vẽ không tốt.” Ngôn Tiếu Nặc rất lo lằng.

“Nếu như em muốn trở thành một nhà thiết kế tài giỏi thì em bắt buộc phải độc lập hoàn thành mỗi tác phẩm của mình.”

Gương mặt của Mặc Tây Quyết nghiêm nghị: “Kiên trì với suy nghĩ của bản thân, cho dù không hoàn hảo cũng không sao, có thể sửa mà”, Ngôn Tiểu Nặc như được thức tỉnh, đúng vậy, đúng vậy, sao bây

giờ cô lại phụ thuộc vào bà chủ Toàn Cơ như vậy?

May là có Mặc Tây Quyết nhắc nhở cô, nếu không cô vẫn không nhận ra được điều đó.

“Em biết rồi” Mặt của Ngôn Tiểu Nặc hơi ửng hồng, cô lấy hết dũng khí gửi bản thảo đầu tiên đi.

Mặc Tây Quyết biết đây là lần đầu tiên cô phải đảm nhận một nhiệm vụ quan trọng như vậy cho nên trong lòng căng thẳng. Anh chỉ nghĩ tạo cơ hội cho cô mà quên mất điều đó có đem đến áp lực cho cô hay không.

Anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn bức tranh mà cô vẽ.

Mỗi một bút vẽ đều rất cấn thận, tỉ mỉ không có lỗi gì. Chỉ là không biết thái tử Carter có thích hay không.

“Đừng sợ” Giọng nói của Mặc Tây Quyết dịu dàng: “Cho dù không thông qua thì vân có thế vẽ lại mà.”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ: “Em cũng quá căng thẳng rồi, nếu như thái tử Carter không thích, vậy thì em sẽ sửa tới khi anh ta thích thì thôi.”

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sâu thắm: “Em sẽ không trách anh chứ?”

“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa kịp phản ứng: “Trách cái gì cơ?”

“Từ lúc gặp thái tử Carter tới giờ em luôn luôn ở trạng thái căng thẳng” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Em sẽ không trách anh dẫn em đi gặp thái tử Carter chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Mặc Tây Quyết hỏi cảm nhận của cô.

Trong lòng như có một dòng nước chảy qua, trái tim như có bong bóng bay qua, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy

giọng nói như không phải là của bản thân: “Không có, em rất vui”

Đôi môi mỏng rơi xuống, còn mang theo cả hương vị ngọt ngào của mật ong. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bản thân như đang nằm trên những chiếc lá vàng dưới trời thu, thoải mái và ấm áp.

Đúng giây phút này, máy tính báo cô có mail gửi tới.

Ngôn Tiểu nặc vội vàng, lúc này đây trán của Mặc Tây Quyết đầy mồ hôi, sắc mặt rất khó chịu.

“Khụ, em xem mail một chút.” Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ nói.

"Đợi lát nữa rồi xem.” Mặc Tây Quyết ôm cô về phía phòng ngủ.

“Mặc Tây Quyết, như vậy là không lịch sự” Ngôn Tiểu Nặc có chút lo lắng.

“Em đang thô lỗ đối xử với một người đàn ông như thế này cũng là không lịch sự.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết hơi khàn, kháng nghị nói.

Ngôn Tiểu Nặc không còn lời gì để nói, đều như vậy rồi, còn nói lịch sự cái gì nữa. Là ai chủ động hôn môi cô? Là ai trêu trọc cô thành cái dạng này?

Cô vẫn còn chưa kịp phản kháng thì anh đã như một kẻ tấn công thành phố, ăn sạch cô.

Ngôn Tiểu Nặc mặc áo ngủ lên, chuẩn bị đi xem máy tính thì bị Mặc Tây Quyết lôi lại: “Đi đâu đó?”

“Đi trả lời mail mà”

“Em xác định cứ ra ngoài như thế này?” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết mang vẻ trêu trọc.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bời, bộ dạng này đi ra ngoài thì gặp người kiểu gì.

Đột nhiên cô cảm thấy rất chán nản.

“Được rồi” Mặc Tây Quyết lắc chiếc điện thoại của cô: “Đã trả lời rồi”

“Sao anh trả lời rồi?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết số tài khoản?”

“Đây là một tài khoản chung, cho nên tất nhiên là anh sẽ biết” Mặc Tây Quyết cười xấu xa: “Nếu như không có chuyện gì rồi vậy chúng ta tiếp tục.”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới chuyện vừa nãy, mặt đỏ bừng lên giống như lửa đốt, cô nhảy xuống giường: “Em phải đi tắm rửa!”

Ở phía sau truyền tới tiếng cười của Mặc Tây Quyết, tim của cô đập cực kỳ nhanh, lúc bước vào phòng tắm suýt chút nữa đập đầu vào tường.

“Em chậm một chút, chạy nhanh như vậy làm gì?” Mặc Tây Quyết vội vàng đỡ lấy cô.

Da thịt nóng như lửa dính lấy nhau, không hề có một trở ngại nào, Ngôn Tiểu Nặc dựa vào trong lòng của anh, cảm thấy cơ thể của mình mềm nhũn như không có lực.

Mặc Tây Quyết rất thích bộ dạng cô lười biếng dựa vào mình như thế này, do đó chỉ đơn giản ôm cô đi vào bồn tắm.

Nước nóng tuôn ra mang theo một làn hơi mỏng. Mặt của cô đỏ ửng, đôi mắt long lanh, như một sợ tơ quẩn quanh nhịp tim và dây thần kinh của anh.

Mặc Tây Quyết mất khống chế muốn cô một lần nữa, mái tóc dài của cô nổi trên làn nước, cô giống như một người chết đuối nằm chặt lấy chiếc phao cứu mạng là anh.

Lúc tỉnh dậy một lần nữa là buổi trưa, căn phòng làm việc to lớn của tống giám đốc im lặng không một tiếng động nào.

Chỗ năm bên cạnh không hề có độ ấm, anh ấy đi từ lúc nào?

Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy mặc quần áo, và thay tấm ga giường bị vò nát bằng một tấm ga mới.

Cô vẫn chưa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống và Mặc Tây Quyết nói: “Đáng chết!”