Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 86

Ngôn Tiểu Nặc không kìm được tròn mắt lên, và nói một cách giận dữ: “Vậy anh định cả đời sống đơn thân sao." Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết hiện nên một ý cười: "Có em ở bên cạnh, sao anh có thể sống một mình được?"

Ngôn Tiểu Nặc đua tay ôm trán, "Anh thật tự nghĩ nhiều rồi, anh ở một mình hay không thì đầu có liên quan gì đến em?" Mặc Tây Quyết nói một cách bình tĩnh: "Đương nhiên là có liên quan đến em rồi, hôm qua em còn nói 80 tuổi còn lo anh bị ốm mà" "Đâu có ai nguyền rủa bản thân bị bệnh đầu chứ?" Ngôn Tiểu Nặc mở tròn mắt nói.

Khoé môi của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên ý cười càng sâu hơn, “Được em lo lắng như vậy, vậy thì anh bị bệnh cũng đáng." Ngôn Tiểu Nặc rứt khoát không để ý đến anh, quay đầu sang nhìn ra ngoài cửa xe ngắm cảnh, trong lòng cảm thấy rất mung lung Dựa theo tư duy bình thường mà nói, cô đã nói những lời rất thẳng thắn rõ răng, người bình thường không phải sẽ sớm nói câu tạm biệt rồi sao?

Cô dù có tốt, cơ thể rẻ tiền đã bị chiếm đoạt không nói làm gì, đăng này miệng nói cũng không thoát được.

Tư duy của người đàn ông này không những khác thường, hơn nữa còn là người bất chấp lý lẽ. "Tối nay muốn ăn gì?" Mặc Tây Quyết thấy cô không muốn nói chuyện, cố tình làm dịu lại. Ngôn Tiểu Nặc không nhìn anh, chỉ nói hai chữ, "Không ăn." "Không ăn?" Mặc Tây Quyết cau mày lại, "Thật chứ?" "Em giảm béo" Ngôn Tiểu Nặc nói tức tối, cô bị tức làm cho no luon rồi, còn tư tướng đâu mà ăn uống.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ, "Giảm béo sao? Anh thấy em nên tăng cân thì có." "Mặc! Tây! Quyết!" Ngôn Tiểu Nặc tức tối gọi họ tên anh lên.

Nụ cười của Mặc Tây Quyết càng trở nên sâu hơn: “Đừng đánh anh, anh đang lái xe” Ngôn Tiểu Nặc đành phải cắn răng chịu đựng: "Vậy anh xuống đi, để em lái." "Anh là đàn ông, để phụ nữ lái xe còn ra thể thống gì nữa." Mặc Tây Quyết nói như điều hiển nhiên, xe chạy tốc độ càng nhanh hơn.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức dựa vào ghế mặt nhằm lại giả vờ ngủ, rơi vào trạng thái giả chết, dù sao thì khi tỉnh cũng bị Mặc

Tây Quyết chọc tức chết nên vờ ngủ còn hơn.

Mặc Tây Quyết liếc mắt qua nhìn gương hậu, thấy gương mặt nhỏ đang với đôi mắt nhằm chặt như đang ngủ, anh từ từ thở một hơi dài.

Gần đây bầu không khí của hai người lúc tốt lúc xấu, lúc cô nói muốn rời đi, anh đột nhiên thấy không nỡ.

Không biết chừng trong lòng người con gái này còn thấy tồi tệ hơn anh nhiều, nên anh muốn chọc cô một chút, để cô tạm thời quên đi những ưu phiền đó đi.

Chiếc xe đến trước cửa của biệt thự Hằng An, dường như không cảm nhận được chiếc xe đang dừng lại, còn Ngôn Tiểu Nặc thì ngủ thϊếp đi.

Mặc Tây Quyết xuống xe, mở cánh cửa xe ra, rồi ôm cô xuống xe. “Ừm" Ngôn Tiểu Nặc mơ màng mở mắt ra thì phát hiện cơ thể cô đang trong vòng tay của Mặc Tây Quyết.

Chiếc cằm của anh vẫn góc cạnh sắc bén như vậy, hai cánh tay vững vàng rắn rỏi.

Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ: "Để em xuống."

Mặc Tây Quyết không để ý lời cô nói, bế cô vào tận trong phòng ngủ rồi mới đặt cô xuống.

Ngôn Tiểu Nặc thay bộ quần áo ở nhà, đang định đi ngủ thì phát hiện những món ăn tinh tế đã được dọn sẵn lên bàn. Mặc Tây Quyết vẫn dang tâm, trong lúc cô ngủ, anh đã dặn đầu bếp đến nấu ăn cho cô.

Anh rất thích ăn món cô nấu, mỗi lần cô nấu thức ăn đều được anh ăn hết.

Nhưng từ sau khi cô bị ngất xỉu, dường như anh không còn đề cập tới việc cô phải nấu ăn cho anh, đặc biệt là dạo gần đây, công việc của cô quá nhiều, nhưng mỗi lần về nhà là có cơm ăn rồi. Không ngờ rằng Mặc Tây Quyết về mặt này lại cẩn thận và tỉ mi như vậy.

Cửa căn phòng tắm được mở ra, Mặc Tây Quyết từ bên trong bước ra, khoác trên mình bộ áo choàng màu đen rộng, mái tóc màu hạt dẻ còn hơi ướt, trong tay anh đang cầm một chiếc khăn khô để lau tóc. "Em thực sự muốn giảm béo sao?” Mặc Tây Quyết nhướn mày hỏi cô.

Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc hơi đỏ lên, "Không phải anh đang tắm sao? Em chờ anh cùng ăn cơm

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sáng lên, "Giờ ngay cả ăn cơm cũng ăn cùng anh, đến mức như thế này rồi lại còn muốn rời khỏi anh sao?"

Ngôn Tiểu Nặc cầm đũa lên, cau mày: "Cái gì chứ, đây là do bản tính tốt bụng của em thôi." "Lòng tốt bụng của em chỉ được thể hiện khi ở cùng anh." Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì thêm, chỉ im lặng ăn cơm, ăn cơm xong, cô xem lại thiết kế bản thảo của mình.

Cô lại sửa lại một số chi tiết một cách cẩn thận, xem đi xem lại một hồi lâu rồi mới quyết định hoàn thiện.

Đang lấy bức vẽ từ trên chiếc giá vẽ, thì bị Mặc Tây Quyết lấy xem. "Lưu nó vào Email cá nhân của anh." Mặc Tây Quyết nói nhẹ, "Anh bảo đảm lần này sẽ không có ai lấy trộm được bản thảo của em."

Ngôn Tiểu Nặc biết sự quan trọng của nó, gật đầu không có bất kỳ ý kiến nào cả, vụ việc lần trước khiến cho cô đến giờ vẫn còn thấy kinh hoàng. Mặc Tây Quyết giúp cô xu lý xong bản thảo, quay người lại thì thấy cô bắt đầu may trang phục rồi.

Cô có lẽ không biết, hình bóng của cô trông xinh đẹp thế nào trong khi làm việc.

Giống như nghệ thuật cắt giấy đẹp nhất vậy, phản chiếu ảnh năng thuần khiết, còn có cả âm thanh độc lạ của tiếng máy may, khiến cho người ta có cảm giác đang trong những năm tháng đẹp đẽ.

Mặc Tây Quyết đi lấy giấy bút và laptop đặt nó lên bàn bên cạnh bắt đầu giải quyết công việc, bình thường khi bắt đầu vào làm việc thì không có cảm giác đặc biệt gì cả, nhưn lần này tốc độ xử lý công việc nhanh hơn so với mọi khi rất nhiều.

Đang đọc một tài liệu thì đột nhiên có một hình bóng rọi xuống, Ngôn Tiểu Nặc đặt một cốc sữa nóng trước mặt anh, còn cô thì uống một cốc nước táo ép. "Em đã làm xong rồi sao?" Mặc Tây Quyết nhìn thấy quần áo trên bàn rồi lại quay ra nhìn lên gương mặt hiện lên đầy mệt mỏi của cô.

Ngôn Tiểu Nặc uống một vài ngụm nước táo ép rồi mới trả lời, "Vâng, may quần áo hơi mệt, anh vẫn chưa xử lý xong công việc sao?"

Mặc Tây Quyết cầm cốc sữa nóng lên uống, rồi gật đầu, "Em mệt rồi đi ngủ trước đi." "Vâng, em nghí một chút." Ngôn Tiểu Nặc uống hết cốc nước táo ép, trở vào phòng đi ngủ."

Cả người đau nhức, tay mỏi, mắt mỏi, cô đặt đầu xuống rồi ngủ thϊếp đi.

Đang trong lúc mơ màng, cô bị ôm vào trong lòng, Ngôn Tiểu Nặc nói lên như đang mơ ngủ: “Mặc Tây Quyết?"

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừm" đáp chăn cho cô, "Cu vậy mà ngủ cũng không sợ bị lạnh." Ngôn Tiểu Nặc không hề trả lời anh, thực sự cô rất mệt, cơ thể không buồn động đậy.

Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là 5rưỡi sáng.

Mặc Tây Quyết không còn ở cạnh cô, Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, dùng qua bữa sáng rồi đi học.

Tối nay có một môn học tự chọn, cô bắt buộc phải đến lớp.

Lúc cô đến dường như trong lớp đã ngồi kín người rồi, xem hoc văn ra học sinh lựa chọn môn học văn tự chọn ở trường khá đông. Tiết học hôm nay giáo viên giới thiệu về Từ Chí Ma, một vài dòng thơ nổi tiếng của ông trong bài "Ngẫu Nhiên” "Tôi là một đám mây trên bầu trời. Thinh thoảng rơi vào trái tim em.

Em không cần ngạc nhiên, càng không cần vui mừng. Trong chớp mắt dấu vết đã không còn”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn mấy dòng thơ, chi vài dòng thơ nhẹ nhàng này lại cứ thế đi sâu vào tâm trí cô.

Vậy cô và Mặc Tây Quyết thì sao? Ai sẽ là người biến mất trước?

Không cần ngạc nhiên, không cần vui mừng, e rằng chắc chỉ có trong thơ mới nói được như vậy, gặp được một người, cho dù chỉ là ngẫu nhiên, sao lại có thể làm như không có cảm giác gì được chứ? “Ngôn Uyển Cừ”

Suy nghĩ của Ngôn Tiểu Nặc bị cắt ngang, quay đầu lại, thì đó là Lục Đình. “Lục học trưởng."

Từ sau khi Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình nói chuyện với nhau trong biển hoa hồng, giờ cô gặp Lục Đình cảm giác thoải mái hơn trước kia rất nhiều.

Có lẽ những bí mật quan trong nhất đã được nói với nhau, vì vậy khoảng cách trong lòng cũng gần lại hơn rất nhiều, Với cùng một bí mật chung, mối quan hệ sẽ đẹp lên rất nhiều. “Anh đến hơi muộn không tìm được chỗ ngồi." Lục Đình nói nhỏ với cô, "Anh có thể ngồi cạnh em được không?"

Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên gật đầu đồng ý, “Vâng, Lục học trưởng anh mau ngồi xuống đi." Lục Đình liền ngồi xuống, nhìn lên những dòng thơ trên bảng, "Ngẫu Nhiên" của Từ Chí Ma. “Thơ của Từ Chí Ma rất hay." Ngôn Tiểu Nặc thì thầm nói một câu. “Anh gặp em vào một đêm trên biển,

Em có phương trời của em, anh có con đường của anh, Em nhớ cũng được, mà tốt nhất nên quên đi cái ánh sáng thắp lên cho nhau lúc này."

Lục Đình đọc nửa vế sau của bài thơ rồi hơi lắc đầu: "Cho dù không cùng hướng, cũng không thể nào quên được người kia

Biểu cảm trên mặt của Ngôn Tiểu Nặc trở nên ngạc nhiên. “Nếu đã gặp được nhau, thì phải vui vẻ ở cùng nhau, sau này không nên quên nhau hoặc không được nghĩ đến những nổi buồn." Luc Đình nói tiếp, trên khuôn mặt dịu dàng có sự kiên định, “Nếu như có thể, anh sẽ không để cô ấy rời xa."

Giọng nói thì rất bình tĩnh nhưng trong lời nói mang sự mạnh mẽ.

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên bị sững người, không biết nên nói

Trên mặt Lục Đình hiện lên nụ cười thanh lịch, "Anh xin lỗi." gì. "Lục học trưởng nói rất đúng." Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Nếu đã ở bên nhau, thì phải biết trân trọng, đừng để chờ đến khi mất đi mới thấy hối hận cũng không kịp nữa.” “Vậy trong lòng em đã giải được nút thắt chưa?" Lục Đình nhẹ nhàng hỏi. "Cái gì, nút thắt gi?" Ngôn Tiểu Nặc có chút lúng túng hỏi lại. "Đương nhiên là việc giữa em và Mặc Tây Quyết." Luc Đình cười mỉm, "Lúc anh vừa tới, biểu cảm của em rất ưu tư.” "Giữa em và anh ấy có chuyện gì được chứ” Ngôn Tiểu Nặc bị nói chung tâm tư, nhưng miệng lại phủ định.

Lục Đình không để ý đến sự không thừa nhận của cô, tự nói với bản thân: "Người khác có thể không hiểu, nhưng anh có thể nhìn ra, tổng giám đốc Mặc có ý với em."

Ngôn Tiểu Nặc lại không nói được gì. "Em cũng không cần phủ định nhanh như vậy, việc này người trong cuộc có thể nhìn không ra, nhưng người ngoài cuộc nhìn rất rõ." Lục Đình với nụ cười hiền hoà, "Anh ấy thực sự rất giỏi, cũng không giống với những người anh chàng khác, hai người nếu đã ở bên nhau, nên trân trọng đối phương mới đúng." "Giữa em và anh ấy... nhưng không thế nào." Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, giọng nói buồn rầu, "Nhưng lại không trốn thoát được." "Sao phải trốn thoát chứ?" Lục Đình nói, "Nếu đã đến, thì cứ yên tâm ở lại, ai mà biết được kết quả cuối cùng ra sao?" "Nếu như em có điều gì khó giải quyết, không ngại thì có thể nói với Mặc Tây Quyết." Lục Đình cũng không hiểu vì sao cô lại ưu tư như vậy, chỉ có thể đưa ra chủ ý cho cô, “Nói rõ ràng mọi việc ra, cũng không cần phải đoán đi đoán về, cũng sẽ không bị hiểu nhầm nữa" "Nói rõ ràng?" Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên.

Cô có nên nói chuyện đó với Mặc Tây Quyết không? Là cô thực sự không phải là Ngôn Uyển Cừ, cô là Ngôn Tiểu Nặc. “Ừm, đôi khi đối xử với người khác bằng sự chân thành sẽ lại giành được sự tôn trọng nhất từ người khác." Lục Đình nói rất rõ ràng. Có lẽ cô nên nói ra, Mặc Tây Quyết đối xử rất tốt với cô, cô không nên giấu anh mới đúng.