Thú Sủng

Chương 64: Gần nhất đổi mới (1)

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Tòa thành mân côi.

Trong phòng khách, tụ tập một ít vu sư cùng đại phu có tiếng, ra ra vào vào bên trong phòng tiểu nam tước, không kém trăm người, chính là vào không yên, ra ngoài càng thêm bất an, lau mồ hôi, thổn thức không thôi.

Lắc lắc đầu cúi xuống.

"Thế nào?" mân côi công tước lạnh giọng hỏi.

Cả một buổi sáng, như cũ không có bất luận khí sắc nào, điều này làm cho mân côi công tước phi thường tức giận, ngãm lại nhi tử còn đang bên trong chịu khổ, hắn liền không nhịn được phát giận.

"...Công, công tước đại nhân, thân thể tiểu nam tước vẫn thực suy yếu..." đó là tật xấu từ trong bụng người Mia mang theo, trời sinh thể nhược, hơn nữa tiểu nam tước thân thể đơn bạc, thường xuyên bị hoảng hồn, điều này làm cho bọn họ thúc thủ vô sách.

Nhìn đám đại phu khúm núm, bộ dáng thật cẩn thận, mân côi công tước, nâng chân đá bay người "Thật là đồ vô dụng! chút việc ấy cũng làm không được, các ngươi, ngươi, ngươi còn có ngươi, mau chữa khỏi cho nam tước cho ta, nếu không, hừ, các ngươi hôm nay một người cũng đừng nghĩ đi khỏi!"

Sắc mặt mân côi công tước tối tăm, cho nên giọng nói lúc này có điểm âm ngoan sắc bén, đặc biệt chân mày hơi hơi nhếch lên, tự nhiên làm cho người ta phát lạnh.

"Vâng, vâng!"

Không có người không sợ chết, răng va lập cập, chờ bóng dáng đỏ sậm kia đi khỏi, người trong phòng khách thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mân côi công tước đẩy cửa ra, trong phòng có chút âm u, tràn ngập vị thuốc, rất gay mũi, hơi hơi thở dài, vu sư bên cạnh nhanh chóng tránh sang một bên, trên giường lớn mềm mại nằm một đứa nhỏ gầy gò, rõ ràng đã năm sáu tuổi lại chỉ lớn như ba bốn tuổi (Bí: đoạn này có lẽ tác giả viết nhầm, vì thời gian á liên mang thai cách đây ba năm, nhưng lại nói đứa nhỏ này năm sáu tuổi), thể chất thú nhân cũng là ảnh hưởng từ người Mia sinh ra.

Tiểu thú nhân hốc mắt đen đen, mặt tái xanh, nho nhỏ, đôi môi có màu tím yêu dị, thoạt nhìn rất khiến cho người ta lo lắng.

"Phụ, phụ thân đại nhân..."

Ánh mắt tiểu thú nhân có chút hư ảo, mơ hồ, vui sướиɠ cùng kích động chớp chớp, run run vươn bàn tay nhỏ bé muốn cầm lấy tay mân côi công tước, chính là bé một chút khí lực cũng không có, run rẩy lợi hại.

Mân côi công tước cười cười, trên mặt tối đi rất nhiều, nắm tay tiểu thú nhân, đôi mắt hạ xuống, nhẹ giọng an ủi "Ali ngoan, rất nhanh thì tốt rồi, đợi một chút, phụ thân mang ngươi đi chơi."

Tiểu thú nhân cố gắng mở miệng cười ha ha.

"Tạ...tạ...tạ ơn phụ thân đại nhân, a ba, ta muốn gặp a ba...a ba cũng không đến nhìn ta..." tiểu thú nhân ủy khuất không thôi, đột nhiên kịch liệt ho khan, khuôn mặt đều phát tím, ánh mắt trở nên trắng.

"Mau! Nhanh đến điều trị cho nam tước, nhanh lên." Thanh âm có chút run run cùng không đành lòng.

Vu sư sợ hãi gật đầu không thôi.

"Vâng, vâng."

Vuốt vuốt tóc tiểu thú nhân, thở dài, ghé sát bên tai nói: "Ngoan, không có việc gì, không có việc gì, rất nhanh là khỏi, ta đi gọi ba ngươi đến, Ali thật ngoan..."

Vội vàng rời đi, thậm chí là không dám nhìn lại.

Trong phòng tựa hồ càng lạnh, tiểu thú nhân đáng thương ho khan lợi hại, nước mắt ào ào chảy, nhưng là phụ thân đại nhân không có bên người, a ba cũng không ở cùng bé, vật nhỏ hô hấp càng thêm khó khăn, liều mạng ho khan, ói ra một ngụm máu, hoàn toàn té xỉu.

Điều này khiến cho toàn bộ vu sư cùng đại phu đều lo lắng.

Vừa mới từ phòng khách đi ra, mân côi công tước sắc mặt không tốt, dọc đường đi, thị vệ cùng người hầu đều cảm nhận được từng đợt hàn khí, sợ hãi không thôi. Đi lên lầu hai, bình tĩnh nhìn cửa phòng ngủ, hắn tâm tư mở cửa cũng không có, trực tiếp lấy chân đạp một cái, cửa loảng xoảng thanh âm bị phá mở, bên trong là một thân hình mảnh khảnh trắng nõn đang nửa thân trần chọn tới chọn lui trang phục.

Nhìn thấy người tới, sợ hãi kêu một tiếng, tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực, hốt hoảng không thôi.

"Ai ai, làm người ta sợ muốn chết, ngươi vào sao không gõ cửa, ta cũng không phải là không cho người vào, hù chết ta." Nói xong, y lấy một kiện trang phục màu trắng nhung tơ hoa mỹ nhất ướm lên người, còn trong phòng ngủ đi lại vài vòng, mặt mày ngó nghiêng.

"Mặc, nhìn xem, quần áo mới của ta có đẹp không, ta cảm thấy thật xứng với làn da của ta, lần này đến Lan gia khẳng định sẽ rất có mặt mũi..." y tiếp tục nói, sau đó lại cởi ra, quang lỏa thân mình, tìm trên giường giữa một đống quần áo lớn, rốt cục lấy ra một kiện, lại ướm trên người, đi tới, bĩu môi làm nũng không thôi.

"Mặc, Mặc, ngươi nhìn xem, nhìn xem, cái này thế nào, ta cảm thấy cái này cũng không sai."

Mân côi công tước Mặc không lên tiếng, nhìn trước mặt người đang điềm đạm cười, gương mặt ngọt ngào, tiếng nói tựa như thiên sứ vu mã, cả người đều phát run, hắn nắm bàn tay thật chặt, thật sâu hít vào mấy hơi, đè nén táo bạo trong lòng xuống, tâm bình khí hòa nói "Ali sinh bệnh, ngươi biết không?"

Minh Nguyệt còn đang thử các loại y phục, hơn nữa lại tìm được một bộ, lại mặc thử trên người, ánh mắt hướng tới mân côi công tước, tràn đầy vô tội nói "Ali lại sinh bệnh?"

Mân côi công tước gật gật đầu.

"Đúng vậy, Ali nó...."

Minh Nguyệt thở ra một hơi, giơng mặt ngọt ngào có chút tức giận cùng chán ghét, có điều bởi vì y bộ dạng đẹp mắt, những hành động này không làm cho người ta cảm thấy có bất luận điều gì không phù hợp, ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy y đang làm nũng.

"Hừ hừ, mỗi ngày đều sinh bệnh, thật là, tự dưng lãng phí tiền..."

Mân côi công tước nhíu mày "Ngươi nói cái gì?"

Minh Nguyệt vô tội chớp chớp đôi mắt thủy nhuận "Cái gì? Ta cái gì cũng không nói a, nga đúng rồi, ngươi mời đại phu đến đây chưa?"

Mân côi công tước nói "Rồi, Ali nhớ ngươi, ngươi đi nhìn nó, nó rất nhớ ngươi..."

Minh Nguyệt cảm thấy kì quái, nhìn mân côi công tước như là đứa ngốc "Mặc, đầu óc ngươi làm sao vậy, ta cũng không phải đại phu, cũng không phải vu sư, ta đi có ích lợi gì a, có đại phu là được rồi."

Mân côi công tước nhắm mắt lại, nắm tay "Ali nhớ ngươi, ngươi là a ba nó, đi gặp nó, Ali bệnh thực nghiêm trọng..."

"Đủ! Ngươi ra ngoài cho ta!" Minh Nguyệt mặt không chút thay đổi, đôi mắt vừa rồi còn có ẩn tình đưa đẩy, âm trầm lãnh ý không ngừng tràn ra bên ngoài, giống như một tòa băng sơn.

"Đồ con hoang kia! Dựa vào cái gì muốn ta gặp nó, ta cho tiền nó chữa bệnh đã là không sai, Mặc, ngươi không nên được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, ta là nhìn mặt mũi của ngươi mới cho nó sống trong tòa thành này, ngươi biết rõ khi ta nhìn thấy nó chỉ muốn bóp chết nó!" Minh Nguyệt thở phì phì, ngồi ở trên giường mềm mại.

"Nó là con ta!".

Mân côi công tước cau mày nói.

Minh Nguyệt châm biếm.

"Vậy cũng là con hoang!"

"..." mân côi công tước trầm mặc nửa ngày, nhìn nam tử đang ngồi trước gương trang điểm, thản nhiên nói "Lúc trước là ngươi đề suất, nếu là còn con trai của chúng ta, nên rất chiếu cố..."

Đang trang điểm, Minh Nguyệt cũng không nhìn hắn, mân côi công tước không có ý muốn rời đi.

"Đúng vậy, ta để cho nó sinh ra, nhưng cũng không nói là cho nó sống..."

Một bàn tay siết cổ nhỏ nhắn của đối phương, ngón tay gấp khúc run rẩy.

"Mặc, ngươi điên rồi, ngươi cư nhiêm dám làm như vậy với ta, có bản lĩnh ngươi dùng lực, ngươi dùng sức a, cứ để gãy luôn, ngươi kháp xuống đi.."

"Gặp Ali!" đây là mệnh lệnh.

"..." Minh Nguyệt cười lạnh.

"Gặp Ali, ngươi là ba nó... nó coi ngươi là ba."

Minh Nguyệt hạ mi xuống, cúi đầu lên tiếng "Đã biết..."

"Được rồi, nhanh đi thôi, Ali rất nhớ ngươi...ta, ta không nên đánh ngươi, ta đi nhìn Ali.."

Cửa lại loảng xoảng một tiếng.

Minh Nguyệt lại tiếp tục ngồi trước gương, nhìn gương mặt trẻ tuổi ngọt ngào bên trong hài lòng, tiếp tục trang điểm, sau đó thay một bộ y phục màu tím, ngâm nga bài hát, rời khỏi tòa thành đi đến Lan gia.

Đêm nay là có nhiều người giới thượng lưu, rất nhiều quý tộc đã tụ tập, làm sao có khả năng thiếu y.

Hỏa viêm thú lôi kéo xe ngựa thật lớn, trong xe cũng là Hắc Vũ cùng Lôi Nặc vừa rời khỏi thành, xe ngựa rất lớn, khoảng bằng nửa gian phòng, được ngăn cách làm đôi, nhị hóa một bên mơ màng ngủ, bé con được Lôi Nặc đau lòng ôm vào trong ngực.

Đã qua hai giờ đồng hồ.

Nhìn xa xa, từ lữ điếm đi ra, Lôi Nặc vẫn trầm mặc không thôi, mà Hắc Vũ cũng không phải là người thích nói nhiều.

"Ngô..."

Bé con ngáp một cái, tay nhỏ bé xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức, chớp chớp đôi mắt thủy nhuận nhin...đỉnh đầu Lôi Nặc.

"Lôi, Lôi Nặc..."

Đôi con ngươi màu vàng tràn đầy vui sướиɠ cùng kích động không nói nên lời, gắt gao ôm bé con vào lòng, Lôi Nặc dụi đầu vào cổ bé con, cảm nhận vị đạo của bé con.

Thật tốt quá.

Thật là tốt quá.

Rốt cục tỉnh, trời biết những ngày qua nhìn bé con ngủ li bì, hắn thật sự sợ hãi bé con liền cứ ngủ như vậy, không bao giờ mở mắt, cái cảm giác sợ hãi cùng bất an này mỗi thời khắc đều quanh quẩn trong ngực Lôi Nặc, dày vò trái tim hắn, làm cho hắn không thể hô hấp.

Nghe được thanh âm mềm ngọt của bé con, trong mắt đều có chút linh khí, tảng đá trong lòng Lôi Nặc chậm rãi rơi xuống, chỉ cần bé con không có việc gì, cái khác đều dễ làm.

"Ân, đã tỉnh, có nơi nào không thoải mái không." Tay thú nhân sờ sờ khắp nơi, tinh tế kiểm tra, sợ bé vừa tỉnh lại trên cơ thể có gì không tốt.

Hết chương 64

7U6