Thú Sủng

Chương 45: Nguyên nhân về nhà

"...Nuôi tiểu tam? ở đâu a, ta sao không thấy?" Bé con nhìn ngó xung quan, tìm kiếm tiểu tam trong lời nhị hóa.

"...Trời=="

Đỡ cái trán, nhị hóa lần đầu tiên cảm thấy áp lực thật lớn.

Thấy bé con ngơ ngác, ngây ngốc, một chút cũng không biết chủ nhân của danh hiểu tiểu tam là ai, nhị hóa rất là bất đắc dĩ, đành phải giải thích "Mộc Mộc, ngươi chính là tiểu tam kia a, Lôi Nặc có vị hôn phu rồi, chính là nam nhân kia a."

Bé con hậu tri hậu giác (vô thức) gật gật đầu, một bộ rất là hiểu biết.

"Nga, nga, nga ta biết rồi, nam nhân kia chính là vị hôn phu của Lôi Nặc, nhưng là điều này có quan hệ gì đến ta, còn có tiểu Vũ ca ca, ta như thế nào liền biến thành tiểu tam của Lôi Nặc, ngươi có lầm hay không a?" Bé con lắc lắc đầu không thể lý giải.

Tiểu tam?

Chính mình là tiểu tam a? mình sao lại là tiểu tam? Tiểu tam không phải là một nữ nhân chuyên môn cướp nam nhân của nữ nhân khác sao?

Nhưng là bé không có đi cướp nữ nhân khác của nam nhân a.

Bé con hồ đồ.

Nhị hóa nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó giải thích "Tiểu Mộc Mộc, ngươi quên nơi này nam nhân cùng nam nhân có thể kết hôn à, Lôi Nặc cùng với Á Liên kia là một đôi, ngươi lại ở trong nhà Lôi Nặc, ngươi nói xem là có nghĩa gì, người bên ngoài khẳng định là sẽ chê cười ngươi, nói ngươi đoạt nam nhân của Á Liên." Nhị hóa khuôn mặt đầy nghiêm túc nói.

Y cần phải bắt cóc bé con đi, nhìn xem, bé con ngốc bao nhiêu, đã đến lúc này, còn không biết bản thân ngẫu nhiên trở thành tiểu tam bị người ta khinh bỉ.

Bé con ngẩn ngơ, đôi mắt đen có chút thất thần, bé cố gắng suy nghĩ, thì ra là như vậy, thì ra nơi này nam nhân có thể thay thế nữ nhân, "Nhưng mà tiểu Vũ ca ca, ta thật sự không có cướp đi Lôi Nặc, ta chỉ là ở tạm nơi này thôi, thật đấy, ta không phải tiểu tam..."

Bé con là người địa cầu, từ lúc còn rất nhỏ đã biết tiểu tam là như thế nào, là người đáng ghét, nhận vật đáng khinh, không chỉ là người lớn mà ngay cả trẻ con cũng đều căm ghét.

Tuy rằng bé còn không phải thực hiểu được vì sao có người muốn đi làm tiểu tam để bị người chỉ trỏ, sau lưng nói những lời khó nghe, bị ánh mắt khác thường của người khác nhìn chằm chằm, tuyệt đối rất khổ sở.

Làm tiểu tam là không tốt, bé con hiểu được.

Nhưng là, bé thực sự không phải là tiểu tam a, bé còn nhỏ như vậy, như thế nào có thể là tiểu tam a? thật sự là kỳ quái.

"Hừ!"

Thấy bé con vẫn là không rõ, nhị hóa có điểm tức giận, đương nhiên y không phải là tức giận với bé con, mà là với Lôi Nặc. Thú nhân đáng giận này, rõ ràng đã có vị hôn phu, còn thông đồng với bé con, chắc hẳn là thấy bé con ngây thơ ngơ ngác nên muốn lừa gạt, làm ra loại hành vi ti bỉ vô liêm sỉ như vậy!

Nhị hóa thở phì phì tức giận, chỉ vào da lông mềm mại trên giường lớn, cung với quần áo trên nguời bé con ngốc nghếch "Ngươi nhìn xem, quần áo ngươi mặc trên người, còn có nơi ngươi ngủ buổi tối, nếu một cái thú nhân Mya làm như vậy đối với một người Mya, như vậy quan hệ của bọn họ chỉ có thể là bạn lữ, nga không, là tiểu tam, cái giường kia ngươi cho rằng bất kỳ ai cũng có thể ngủ ở trên đó sao, giường của thú nhân đại lục Mya chỉ có thể để cho vu mã của họ ngủ, khứu giác của bọn họp phi thường mẫn cảm, bất kỳ một mùi vị dù là rất nhỏ nào bọn họ cũng có thể nhận ra, nếu phát hiện trên giường có mùi vị của một người Mya khác, khác nào là của người ngoài, là kẻ phản bội, là đáng xấu hổ!"

Bé con có chút mờ mịt, nhìn giường lớn, còn kéo kéo quần áo trên người, bé tựa hồ hiểu ra cái gì, nhưng là có rất nhiều điều bé không hiểu rõ, bé con cảm thấy có điểm khổ sở, thực ủy khuất, ngực ê ẩm, tức tức khó chịu.

Bé xoa xoa khóe mắt, có chút ra vẻ trấn định đói với nhị hóa còn đang thở phì phì, thấy đối phương không để y tới bé, còn xoay đầu sang một bên, không khỏi muốn cười, loại chuyện này là xảy ra trên người bé, tiểu Vũ ca ca vì sao lại tức giận như vậy?

"Tiểu Vũ ca ca, ta không sao, Lôi Nặc không có làm gì với ta, ngươi không cần tức giận, cảm ơn ngươi nhắc nhở ta, bằng không ta cũng không biết bản thân là tiểu tam, không, ta mới không phải là tiểu tam, ta chỉ là ở tạm vài ngày trong nhà Lôi Nặc, ta cũng không có cướp đi Lôi Nặc, cho nên ta mới không phải là tiểu tam."

Đôi mắt hoa đào của nhị hóa đảo tròn, nhảy nhót không thôi, xem ra bé con còn không ngốc, nói vài câu liền hiểu, này cũng may là bé con có điểm ngốc, nếu không bình thường, nghe được bản thân là tiểu tam, còn không phải là muốn khóc đến nửa sống nửa chết cả ngày sao, cuối cùng còn muốn đi hỏi, sau đó làm ra các loại chuyện tình não tàn.

"Ha ha, ta biết ngay tiểu Mộc Mộc không phải tiểu tam, người địa cầu chúng ta không làm tiểu tam, biết không, tiểu Mộc Mộc, ngươi cần phải mạnh mẽ, làm tiểu tam là không được!"

Bé con rất là đồng ý dùng sức gật đầu.

"Ta biết! ta không làm tiểu tam!"

"Đúng...ta nói cho ngươi, tiểu Mộc Mộc, nơi này thú nhân vĩ đại rất nhiều, cho nên sau này ngươi tìm bạn lữ, khẳng định có rất nhiều người để ngươi chọn, cho nên trăm ngàn lần không cần luyến tiếc Lôi Nặc, hắn là người có gia đình, phá hư hạnh phúc của người khác là không đúng...ngô, tiểu Mộc Mộc ngươi cứ yên tâm, ta lát nữa sẽ mang ngươi ra ngoài, ta liền giới thiệu cho ngươi một thú nhân hoàn mỹ hơn gấp ngàn lần so với Lôi Nặc, ngươi thấy thế nào?"

Nhị hóa còn có chút lo lắng, Lôi Nặc kia, đem đồ ăn ngon, uống ngon cho tiểu ngốc nghếch, y liền sợ tiểu ngốc nghếch theo thói quen, sẽ luyến tiếc nơi này.

Bé con nghe thấy sửng sốt, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của nhị hóa, đầu nhỏ bé trong khoảng thời gian ngắn còn không kịp tiêu hóa hết lời nhị hóa, cảm thấy nhị hóa thật sự là rất kỳ quái.

Lắc lắc đầu, bé con có điểm không thể hiểu nổi, bé cảm thấy ý tưởng của tiểu Vũ ca ca rất kỳ lạ "Tiểu Vũ ca ca, ngươi giới thiệu thú nhân cho ta làm gì?"

Nhị hóa nghiêm mặt nói "Nuôi ngươi a, đem ngươi nuôi thành trắng trắng nộn nộn, hơn nữa về sau hắn còn có thể bảo hộ ngươi, ngươi bị bắt nạt hắn liền giúp ngươi đánh người! ha ha ha..." Nhị hóa một bên giơ lên hay tay tạo thành quyền.

Sau đó nhị hóa bổ sung nói "Còn có, hắn về sau chính là nam nhân của ngươi, người không cần làm tiểu tam." Nhị hóa cảm thấy ý tưởng này thật sự là quá thiên tài, toàn vụ trụ chỉ có thể có mình y nghĩ ra biện pháp hay đến vậy, nhị hóa nhất thời kiêu ngạo không thôi, chít chít oa oa đắc ý.

"Nhưng mà, ta không cần nam nhân, ta muốn nam nhân làmg cái gì, tiểu Vũ ca ca?" Bé con còn có chút không hiểu lời nói của nhị hóa. Chẳng lẽ nơi này mọi người có nhu cầu cấp bách tìm đối tượng sao?

Thật sự là rất kỳ quái.

Bé con rung đùi đắc ý, tỏ vẻ phi thường không hiểu.

Vỗ vỗ bả vai tiểu Mộc Mộc, nhị hóa nghiêm túc nói " Tiểu Mộc Mộc, ngươi phải tin tưởng lời ta nói, ngươi cần nam nhân, thật đấy, ta là người từng trải, ta rất quen thuộc, ngươi phải tin tưởng lời ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi."

"Thật không?" Bé con hồ nghi không thôi, thấy sắc mặt nhị hóa không tốt lắm, mau chóng sửa miệng, bé con hiểu được, nhị hóa đối với mình rất tốt, bằng không cũng sẽ không nói chuyện này cho bé, hơn nữa nhị hóa đến nơi này thời gian so với y còn nhiều hơn, khẳng định hiểu biết cũng nhiều hơn, bé con cảm thấy vẫn nên tin tưởng vào đồng hương của mình là tốt hơn.

Tin tưởng gật gật đầu, con ngươi trong suốt không có một hạt bụi, bé con tin tưởng tiểu Vũ ca ca sẽ không hại bé "Ân, ân, tiểu Vũ ca ca ta nghe lời ngươi, ta biết ngươi hiểu biết nhiều lắm."

Vui mừng xoa xoa đầu bé con, nhị hóa cảm thấy vui mừng "Biết là tốt rồi, yên tâm, tin tưởng ta không có sai. Được rồi, chúng ta bàn bạc không sai biệt lắm, tiểu Mộc Mộc ngươi nói, ngươi có phải hay không nên rời đi nơi này? Không có việc gì, tiểu Mộc Mộc ngươi theo ta về nhà là được, Hắc Vũ cả ngày đều không có ở nhà, ngươi ở nhà ta khẳng định không có việc gì!" Vỗ vỗ bộ ngực, nhị hóa rất là hào sảng nói.

Bé con nghĩ nghĩ, tựa hồ nhớ đến điều gì "Không nói cho Lôi Nặc sao, chúng ta liền như vậy cứ thế rời đi có phải hay không không lễ phép, hơn nữa ta còn ăn thật nhiều thứ Lôi Nặc làm, có điểm ngại ngùng..." Khuôn măt nhỏ nhắn ngại ngùng, bé con ôm lấy đầu, tay nắm vào, ngô, bé sẽ không nói, bé còn vụиɠ ŧяộʍ phá hư thiệt nhiều thứ, nếu để Lôi Nặc biết, sẽ nghĩ bé là đứa bé không ngoan đi?

"Thiết! có gì phải ngại, đều ăn vào trong bụng, hơn nữa, là Lôi Nặc xứng đáng, hừ, ai bảo hắn làm ra chuyện trơ trẽn như vậy, hơn nữa các ngươi đều ngủ cùng một chỗ, hắn khẳng định là ôm ngươi, cho nên hòa nhau, không có gì phải ngại, ngươi có làm ra chuyện thực sai trái với hắn không, đúng chứ..."

Bé con cau mày, chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc "Đúng vậy, ta không có làm nga...vậy, vậy chúng ta đi thôi, không cùng hắn chào hỏi...

Bé con nói xong, đã bắt đầu hướng phía cửa sổ đi đến, mà lúc này một trận răng rắc thanh âm vang lên, thanh âm rất lớn, nhị hóa cùng vật nhỏ đều nghe đến rõ ràng.

"...Là âm thanh mở cửa, Lôi Nặc đã về..." Bé con hoan hô một tiếng, bỏ lại nhị hóa đang cột dây, hoàn toàn quên mất lời nói lúc trước, chạy nhanh tới phòng khách, một bên chạy, một bên còn dùng ngôn ngữ đại lục Mya nói "Lôi Nặc, Lôi nặc..."

Về phần bị bỏ qua nhị hóa, lúc này miệng đã há hốc ra kinh ngạc.

"Chết tiệt, ta phụ đạo hoàn toàn phí công, thấy sắc vong nghĩa, ta nhất định sẽ không cho ngươi thành tiểu tam! A ôi, eo của lão tử đau quá..." Nâng đỡ vòng eo, nhị hóa hướng phòng khách đi đến, y còn đang buồn bực, bé con như thế nào hô hai tiếng liền không thấy thanh âm, thật kỳ lạ, rướn rướn cổ, nhị hóa vẻ mặt hiếu kỳ hướng bên ngoài xem, nhất thời nhìn thấy một đóa bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu, chọc mù đôi mắt chó của nhị hóa!

Ni mã, hóa ra là tên người ngoài hành tinh kia!

Trong phòng khách, thời gian ngắn im lặng đến hài hòa.

Mà bên kia, Lôi Nặc nghe đến tin tức Aro đưa tới chạy về nhà, Lôi Nặc một đường chạy đi, nghĩ là trong nhà có việc gì xảy ra, phải đi một chuyến, lòng hết sức nôn nóng. Về đến nhà, nhìn thấy a ba, a phụ, còn có hai người anh trai trong phòng khách đang ngồi nói chuyện phiếm, tiếng cười nói vang lên, một chút việc gì đều không có, trong lòng Lôi Nặc nghi vấn, nhưng là về nhà, hắn cũng không thể nói cái gì.

"A ba, a phụ ta đã trở về."

Lôi Nặc buông đồ trong tay, ngồi xuống rót nước uống.

Còn có một nhà Á Liên đang ở trong phòng khách, Lôi Nặc đối với bọn họ không chút hảo cảm, chính là theo lễ phép vẫn gật gật đầu xem như chào hỏi, a ba a phụ của Á Liên sắc mặt có điểm xấu hổ, nhưng là rất nhanh che dấu đi, cười ha ha cùng Lôi Minh nói chuyện.

Một nhà ba người Á Liên đến đây, em trai Á Liên, giống như Á Liên cũng được coi là mỹ nhân hiếm gặp, lẳng lặng ngồi chỗ kia thường thường nhìn về phía nhị ca hắn, bộ dáng xấu hổ không thôi.

Kỳ quái là, Lôi Nặc không có nhìn thấy Á Liên, Aro không phải nói Á Liên cũng đi đến nhà hắn sao?

A phụ Lôi Minh thấy Lôi Nặc đứa nhỏ này còn đang thất thần, có điểm cau mày, khụ khụ, kéo thần trí Lôi Nặc trở về "Đến, A Nặc, giới thiệu một chút, đây là phụ thân Á Liên, ngươi gọi hắn a bá, nhanh lên."

"..."

Lôi Nặc giống như không nghe thấy.

Lôi Minh có chút tức giận, muốn răn dạy Lôi Nặc, Arthur đứng lên, sang sảng nói "Không có gì, không có gì, Lôi Nặc là không thường nói chuyện, trong lòng hắn có a bá này là được rồi, ta biết đứa nhỏ A Nặc này chính là tính tình có điểm lạnh lùng, cái khác đều tốt."

"...Nhìn đứa nhỏ này không hiểu chuyện."

Hai người nói nói cười cười, sau đó ngồi trở lại, một ít râu ria, Lôi Nặc thật sự là không có kiên nhẫn để nghe, hắn cảm thấy sốt ruột trong lòng, bé con còn đang ở nhà một mình cũng làm hắn lo lắng, muốn mau chóng trở về, a phụ thấy Lôi Nặc xao động bất an, cũng rõ ràng tính tình con mình là gì, không khỏi lại nhíu mày.

"A Nặc!"

"...Vâng, a phụ, trong nhà nếu không có việc gì thì ta liền trở về..."

Lôi Nặc còn có một chút tức giận, hắn cảm thấy bản thân như là bị lừa.

"Đứng lại, hôm nay gọi ngươi về nhà, là có chuyện muốn nói với ngươi, là về hôn sự của ngươi cùng Á Liên..."

Đột nhiên, vẫn ngồi ở bàn không nói gì, sắc mặt như sương nam nhân, cũng là đại ca Lôi Nặc, đột nhiên nói "...Nếu là chuyện hai người, sao Á Liên lại không có ở đây?"

"Chuyện này...."

Arthur có chút khó xử, nhìn về phía vu mã nhà mình, vu mã lại nhìn về phía Á Thanh, Á Thanh sắc mặt mơ hồ, rõ ràng biết điều gì, giả vờ trấn định nói "A ca có điểm không thoải mái, cho nên ra ngoài trong chốc lát, lập tức sẽ trở lại."

Khuôn mặt không chút thay đổi của Lôi Nặc đột nhiên hiện lên một cái tươi cười khó coi "Hôn sự của ta cùng Á Liên? Ta sao lại không biết giữa ta và Á Liên còn có hôn sự, a phụ ngươi có lầm hay không, ta cho cho tới bây giờ liền không có hôn sự nào?!"

Hết chương 45