Tru Tiên Ngoại Truyện

Chương 11: Hoài Nghi (Viết tiếp)

Một khắc ấy tựa như vĩnh hằng!

Trương Tiểu Phàm nhìn thấy nàng, thấy cái nhìn của nàng!

Nàng một mình đứng chờ trong gió trong mưa, bình thản đối diện với uy lực to lớn của trời đất, chỉ phải một nỗi sắc mặt nàng hơi chút trắng xanh, trong mắt bất giác có phần buồn bã, lại có cả một chút kinh hoàng.

Gió mưa gào thét, trời đất thê lương, nữ lang xinh đẹp này và hắn yên lặng nhìn nhau.

Thật sâu! Thật sâu!

Thiêu Hoả Côn lao vào trong kiếm quang của Thiên Gia thần kiếm. Lúc này, nổ vang lưng trời, một cột sét to lớn vô song từ trên trời đánh xuống, đậu trên Thiên Gia.

Cột ánh sáng khổng lồ chiết xạ ra từ Thiên Gia, khí thế huỷ thiên diệt địa, lao thẳng tới Truơng Tiểu Phàm, sinh tử quan đầu, Thiêu Hoả Côn bay vọt lên, bảo vệ trước mặt chủ nhân.

Một khắc sau, Trương Tiểu Phàm đã bị ánh sáng nuốt chửng.

※ ※



Trương Tiểu Phàm từ từ mở mắt tỉnh dậy, ánh sáng nhu hoà tỏa khắp gian phòng quen thuộc.

Hắn từ từ ngồi dậy lấy tay lau mồ hôi trên trán, nơi bắp vai, trước ngực cùng bụng dưới chợt cảm thấy đau kịch liệt, hắn liền hít một hơi dài nhưng cũng bị đau đến tái mặt.

Hắn ngồi yên trên giường không dám cử động nữa, mãi một hồi sau cơn đau mới dịu đi từ từ.

Có tiếng cửa mở ra "kẻo kẹt", Tô Như, vị sư nương đoan trang mỹ lệ của hắn tiến vào. Trương Tiểu Phàm hơi động thân mình kêu lên: "Sư nương", nhưng hắn không cách nào đứng dậy, gương mặt thì co rút lại vì đau.

Tô Như liền bước đến bên giường đặng ngồi xuống rồi nhẹ nhàng bảo: "Tiểu Phàm, con đừng cử động."

Trương Tiểu Phàm đợi nỗi đau dịu đi, hướng về Tô Như nói: " Đệ tử không biết sư nương đến thăm..."

Tô Như cau mắt nhìn hắn: "Mạng con còn không tới một nửa mà vẫn còn để ý tới lễ nghi thường tình! Bỏ đi, con ngồi được à?"

Trương Tiểu Phàm cười khan một tiếng, Tô Như nhìn hắn, rồi đưa tay luồn vào trong áo Tiểu Phàm, xoa xoa ngực hắn rồi gật đầu: " Ngoại thương của con không đáng kể nhưng kinh mạch bên trong thì tổn thương khá nặng, nếu không an tâm tịnh dưỡng thì không ổn đâu."

Mục quang Tô Như hướng đến phía dưới, mỉm cười nói:” Thân thể bị thương mà “đệ đệ” của ngươi dường như vẫn khỏe khoắn lắm”.

Trương Tiểu Phàm đáp: " Dạ, đồ nhi cũng không biết, mỗi lần được gặp sư nương là con... "

Chưa kịp nói hết câu Tiểu Phàm đã bị trám vào môi một đôi môi mềm mại. Lưỡi Tô Như chủ động lùa vào, quện lấy lưỡi Tiểu Phàm cuốn vào nhau đê mê. Tay Tô Như di xuống dưới vuốt ve bên ngoài quần làm đũng quần dựng đứng.

Tiểu Phàm như lạc vào cõi mộng, hai tay ôm chặt sư nương mà dí xuống giường hắn. Tô Như chiều hắn vừa mυ'ŧ lưỡi vừa nhẹ nhàng nằm cạnh gã.

Dứt khỏi nụ hôn, Tô Như cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói với hắn:” Với ta, ngươi là kẻ chiến thắng...” Nói rồi Tô Như với tay nhẹ nhàng cởϊ áσ Tiểu Phàm, bàn tay như con rắn vừa xoa từ trên rồi xuống dưới. Dươиɠ ѵậŧ Tiểu Phàm căng tức trong tay sư nương.

Tô Như kéo quần Tiểu Phàm xuống, tay ôm toàn bộ thân ©ôи ŧɧịt̠ của Tiểu Phàm vuốt ve chiều chuộng. Tiểu Phàm thở hắt ra vì sướиɠ, hai tay nhanh nhẹn lột quần áo Tô Như. Từng mảnh vải được kéo ra, lộ từ từ từng mảng da thịt trắng ngần. Chiếc yếm đỏ bao lấy bầu vυ' tràn đầy, vô cùng mê hoặc.

Tô Như cười dâʍ đãиɠ kéo chiếc yếm ra, hai bầu vυ' như hai trái lê ngồn ngộn, đặc biệt là trên đỉnh ngọn núi, hai đầu núʍ ѵú màu đỏ tươi của hoa anh đào đầu xuân.

Tay Tiểu Phàm tiếp tục cởϊ qυầи sư nương, Tô Như hiểu ý nhấc mông lên cho quần nàng dễ dàng thoát xuống. Tiểu Phàm không ngờ là sư nương không hề mặc qυầи ɭóŧ.

Hắn nhìn chăm chú chằm chằm không chớp mắt giữa hai chân nàng, đôi mắt hắn chậm rãi tiếp cận chốn đào nguyên mỹ lệ, hình tam giác màu đen xanh um, nơi chính giữa màu đen rừng rậm là hẻm núi sâu thẳm, hai bên màu đỏ nhạt mềm mại đầy đặn chất thịt của cặp môi nhỏ, giống như cửa ngọc môn đóng khép lối vào.

Tay Tiểu Phàm tiến vào hang động kì bí thì mới biết bên trong đã như sóng nước cuộn trào. Dâʍ ŧᏂủy̠ Tô Như trào ra như tức nước vỡ bờ. Tiểu Phàm vào trong miệng, chỉ cảm thấy một hương vị thanh tân và ngọt ngào mê hoặc.

Tô Như nhanh chóng liếc mắt nhìn thoáng qua Tiểu Phàm, thấy hắn đang chuyên tâm nhấm nháp mùi vị chất dịch chảy ở hạ thân nàng, trong lòng lâng lâng, đây là một loại cảm giác khó nhịn được, thân thể nàng không khỏi run rẩy nhè nhẹ.

Tim Tiểu Phàm đập nhanh lên vài lần, hai tay nắm lấy eo nhỏ không ngừng vuốt ve, cười nói:

- Tô Như, eo của nàng thật thon nhỏ so với Linh Nhi cũng không khác biệt mấy, thật đẹp."

Tô Như tát nhẹ vào má hắn mà nói:” Hỗn quá, dám gọi sư nương ngươi như thế à ?”

Tiểu Phàm ghé sát mặt Tô Như thì thầm:” Hì hì, ta gọi thế nàng lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không ?” Tô Như nũng nịu:” Đồ quỷ, chàng xấu lắm.”

Tiểu Phàm vừa nói vừa quì gối xuống giữa hai chân Tô Như, đầu lưỡi bắt đầu thăm dò sâu vào trong.

Sư nương "ân" nhẹ một tiếng, Tiểu Phàm vẫn tiếp tục chậm rãi thám hiểm. Sư nương kích động run rẩy, miệng không ngừng khép mở, dâʍ ŧᏂủy̠ nồng nặc hương thơm.

Tiểu Phàm trong lòng dục hoả ngày càng lớn, hai tay dùng lực xoa nắn vân vê bầu vυ' của nàng, thân thể sư nương cũng run rẩy lên, hạ thân không ngừng phún xuất lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, thân thể càng ngày càng mềm nhũn.

Tô Như kéo đầu Tiểu Phàm lên, lưỡi hai người lại quện vào nhau. Hai chân Tô Như quặp lấy hông Tiểu Phàm, nàng thì thầm vào tai Tiểu Phàm:” Thế đủ rồi, cho vào đi... ȶᏂασ ta đi... Ta hết chịu nổi rồi...”.

Tiểu Phàm toàn thân ưỡn lên, đầu khấc từ từ tiến vào giữa hai chân sư nương. Côи ŧɧịt̠ hắn đi đến đâu thì người sư nương co giật đến đó. Cơn sướиɠ khoái lan tỏa đến tận óc. Đã quá lâu rồi Tô Như mới có cảm giác này, nàng thở hắt ra vì sướиɠ.

Tuy rằng đã từng sinh qua hài tử, nhưng của nàng vẫn tương đối chật chội như hồi đầu, ©ôи ŧɧịt̠ của Tiểu Phàm thật sự quá lớn làm sư nương chịu không nổi, trong miệng rên lên sung sướиɠ. Tiểu Phàm dùng sức đẩy hai cái, cúi người áp lên thân thể mềm mại của nàng.

Dùng sức được một hồi thì l*и Tô Như đã quen với ©ôи ŧɧịt̠ quá khổ của Tiểu Phàm. Tiểu Phàm lần đầu được hưởng thân thể sư nương nên liên tục dùng sức, dập liên tục vào l*и Tô Như. Tô Như miệng há hốc nhìn l*и mình đang được hưởng những cú dập liên tu bất tận của đồ đệ mình.

-a.a.a... mạnh lên Tiểu Phàm.... hảo đồ nhi của ta....ôi... sướиɠ quaaaaaa.....hự..... hự....

-sư nương ơi.... ȶᏂασ nàng sướиɠ quaaaaa....

- mạnh... nữa.... vào.... ȶᏂασ.... thϊếp.... đến .... chết đi......... ôi.... chết.... thϊếp......

Miệng Tiểu Phàm tìm đến Tô Như, sư nương ôm chặt mà mυ'ŧ lưỡi Tiểu Phàm điên cuồng, hai chân dang rộng ra đến hết mức có thể. Một người dập xuống, một người ưỡn lên, tiếng da thịt lạch bạch khắp phòng.

Rồi Tiểu Phàm đẩy nhanh kinh hồn xong hắn rên một tiếng dài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun xối xả vào l*и Tô Như. Tô Như ưỡn mông lên đón nhận luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, nàng lêи đỉиɦ ngay khi Tiểu Phàm xuất tinh.

Cả hai thở dốc, nhìn nhau cười thỏa mãn. Tiểu Phàm cuối cùng cũng được sư nương cho hưởng lạc thú nhân gian. Tô Như nằm im mà hưởng thụ dư âm cuộc làʍ t̠ìиɦ, đã hơn mười năm Điền Bất Dịch bỏ bê, hôm nay đã tìm lại được bản năng của mình.

Trương Tiểu Phàm mặt mày ửng đỏ: "Cám ơn sư nương."

Tô Như quay sang hôn nhẹ lên môi Tiểu Phàm rồi nói:” Hảo đồ đệ, tương lai ngươi còn sáng lạn lắm đó, con nghỉ ngơi đi, lát sau, khi ta rời khỏi, Tất Thư sẽ mang cơm đến cho con."

Sau khi nói xong liền mặc quần áo chuyển mình bước ra ngoài, khi sắp ra khỏi cửa phòng thì nghe Trương Tiểu Phàm gọi lại từ phía sau:

"Sư nương."

Tô Như, xoay người hỏi: "Chuyện gì?"

Trương Tiểu Phàm nhìn sư nương đắm đuối, đoạn hỏi: "Sư nương, người sẽ thường xuyên cho con được chăm sóc chứ ?"

Tô Như nhìn lại Tiểu Phàm, đôi mắt mê hoặc: "Xem đạo hạnh ngươi tới đâu." Nói đoạn chuyển mình đi ra ngoài.

Có một điều hai người không ngờ tới, Đỗ Tất Thư đã sớm mang cơm đến cho Tiểu Phàm do lo lắng cho tiểu đệ của mình. Và tình cờ hắn đã chứng kiến....