-Mong cô giúp đỡ gia đình cháu, ba cháu tuổi đã cao, cháu rất lo cho sức khỏe của ba. –Ngọc nhẹ nhàng nói, nàng nhìn thấy ánh mắt của bà bác sỹ có vẻ liếc xuống.
-Cháu yên tâm, ở đây các cô lương y như từ mẫu, ưu tiên người già trẻ nhỏ, cháu ngồi viết nốt đơn đi, yên tâm, không phải lo đâu. –Bà ta bỗng thay đổi 360 độ. Ngọc chỉ cười mỉm quay ra viết nốt đơn, trên đời này có hai loại sức mạnh vô hình mà nhân loại không thể phủ nhận được, đó chính là sức mạnh tìиɧ ɖu͙© và sức mạnh đồng tiền, hai thứ đó nó song hành với nhau tạo nên một xã hội đen vô hình.
-Dạ đây ạ. –Ngọc đưa tờ đơn cho bà bác sỹ.
-ừm, ừm… được rồi, chữ đẹp quá nhỉ, Ngọc đúng không, cháu đưa ba đi lấy mẫu máu, mẫu nướ© ŧıểυ và mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ nhé, cô lo ba cháu đang bị đa chấn thương vùng xương ức, có thể dẫn đến chảy máu trong và tràn dịch màng phổi. –Bà bác sỹ phân tích rất chu đáo.
-Thật ạ. –Nghe bà ta nói vậy Ngọc cảm thấy rất lo lắng.
-Cháu đừng lo, đây chỉ là phỏng đoán, tất cả phải dựa vào các mẫu sét nghiệm. –Bà ta nói đúng, nhưng một phần các bệnh viện hay nghĩ ra các loại sét nghiệm không cần thiết để lấy thêm tiền bệnh nhân, trường hợp của ông Giới cũng có thể như vậy.
-Dạ vâng! Nhưng… tại sao lại lấy mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ ạ, và lấy như thế nào ạ. –Ngọc ngơ ngác hỏi, mặt nàng hơi đỏ lên.
-Cô có nói chắc cháu cũng không hiểu, nhưng vẫn phải lấy đủ 3 mẫu cháu nhé, lấy máu ở phòng bên, nướ© ŧıểυ thì cháu đưa ba vào phòng vệ sinh cuối hành lang, lấy xong thì về đây cô đưa đi lấy mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ. –Bà bác sỹ tỏ ra rất thân thiện và chu đáo.
-Dạ vâng… -Ngọc chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, đây là y học, nằm ngoài sự hiểu biết của nàng, nên nàng không muốn cũng phải nghe theo.
-Con bé này xinh đáo để, chắc cháu giống mẹ đúng không? –Bà bác sỹ nhìn Ngọc nói, lời nói bà có hơi vô duyên, bà khen Ngọc giống mẹ chắc nghĩ đây là ba đẻ của Ngọc, nhưng tại ông Giới xấu xí quá, còn Ngọc lại rất xinh đẹp, nên bà tưởng nhầm.
-Dạ vâng!… Ba ơi! Ba đứng lên được không?. –Ngọc chỉ cười nhạt trả lời bà bác sỹ, nàng không muốn giải thích với bà ta nhiều, điều nàng lo lắng bây giờ là ông Giới, nhìn ông có một vết bầm tím ở ngực rõ to, nhìn rất đáng thương.
-Ba đứng được, con đừng lo. –Ông Giới vịn vào ghê đứng dậy, khoác áo bệnh nhân và đi ra ngoài cừa.
…
20p sau, Ngọc và ông Giới quay lại phòng cấp cứu, lúc này trong phòng lại rất đông người, Ngọc và ông ngơ ngác không thấy bà trưởng khoa nội đâu.
-Ngọc ơi, bên này! Lên tầng 8 cháu ơi! –Bà ta đứng cuối hành lang gọi
-Ba ơi! Tay ba có sao không, con thấy ba run rẩy lắm. –Ngọc đỡ ông Giới vừa đi vừa nói.
-Không sao đâu con, bệnh người già ấy mà… khà khà!. –Ông Giới vẫn trấn an nàng.
-Chân tay ba thế này, lúc nãy ba lấy mẫu nướ© ŧıểυ kiểu gì. –Ngọc tò mò, mặt nàng đỏ ửng, thực ra nàng đang thắc mắc với đôi tay run rẩy thế kia thì ba lấy nướ© ŧıểυ như thế nào, nàng chỉ đang tò mò mà thôi.
-Con yên tâm… Khà khà… ba có cách của ba… – ông Giới mỉm cười, thực ra ông đã rất khó khăn để đái vào chiếc ống bé tí kia, vì chim ông quá khổ, nhưng ông không dám nói cho Ngọc, hôm qua ông biết ông đã có lỗi với nàng, ông bị như thế này cũng là đáng lắm, nhưng ông vẫn ngạc nhiên rằng Ngọc không tức ông mà vẫn quan tâm đến ông như thế này, ông cảm thấy rất hạnh phúc, nên ông biết ý cũng không nói đến những thứ nhạy cảm đó.
Cả 3 người đi thang máy lên tầng 8.
-Vào đây, hai ba con vào đây. –Bà bác sỹ mời hai ba con vào phòng. Đây là một căn phòng khá nhỏ nằm ở cuối hành lang.
–Đây là phòng lấy mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ, ông vào trong rèm, trong phòng có đầy đủ dụng cụ, còn Ngọc ngồi ngoài này chờ nhé. –Bà bác sỹ vừa nói vừa đi ra ngoài.
-Ơ! Cô ơi, cháu tưởng cô là người lấy mẫu ạ. –Ngọc nói với theo.
-Ha ha, con bé ngốc này, cái này bệnh nhân phải tự lấy, rồi đưa vào ống nghiệm, để lên cái phễu cô đặt ở kia, có gì gọi cô nhé. –Bà ta đi ra ngoài và đóng cửa lại rất cẩn thận.
…
“tinh tinh tinh”, tiếng chuống điện thoại rung lên.
-Alo anh à!. –Ngọc vắt chân bấm điện thoại nghe.
-“Ba thế nào rồi em, anh vẫn đang dở việc chưa đến được”. –Đầu bên kia là Khải.
-“Bác sỹ bảo ba bị đa chấn thương vùng ngực nên mới khó thở, ba đang phải lẫy mẫu để sét nghiệm, bác sỹ cũng chưa có kết luận gì, anh yên tâm, có em ở đây rồi. –Ngọc an ủi Khải cho anh yên tâm làm việc, nếu nàng bảo chảy máu trong hay tràn dịch chắc chắn Khải sẽ rất lo lắng làm ảnh hưởng đến công việc.
-“Uh vậy em trông ba nhé, có gì gọi cho anh”. –tút tút tút…
…
15p trôi qua, Ngọc ngồi bên ngoài hai má nàng đỏ ửng lên, không biết ba đang làm gì trong đó, nàng vừa ngại vừa tò mò.
-Ngọc ơi!… –Ông Giới bên trong lí nhí gọi.
-Dạ! Có chuyện gì vậy ba. –Nàng đứng dậy ghé mặt vào nghe.
-Con vào đây…Ba nhờ con một chút.
-Có việc gì vậy ba?. –Ngọc vẫn đứng ngoài, nàng biết bên trong ba đang lấy mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ nên nàng có phần do dự và đề phòng. Thực ra nàng cũng tò mò muốn vào đấy, nhưng chuyện tối qua khiến nàng mất lòng tin ở ông Giới nên nàng luôn cảnh giác ông.
-Bên trong này, có mấy thứ kỳ lạ lắm, ba không biết dùng. –Giọng ông thì thào nói ra.
Ngọc không nói gì, hóa ra ba nàng ở trong đó từ nãy đến giờ lóng ngóng không biết sử dụng dụng cụ, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, vén tấm rèm lên, bước vào bên trong mặt nàng ngượng đỏ. Trong phòng ngoài mấy quyển tạp chí khiêu da^ʍ, khăn giấy ướt, một số dụng cụ lấy mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ dạng sεメtoy, có cả của nam của nữ, một chiếc giường để nằm. Nàng thấy ông Giới đưa cho mình cái lọ sεメtoy, mặt ông đỏ ửng không nói gì. Ngọc cầm dơ lên ngắm nghía, chính nàng cũng không biết gì, nàng ngượng chín mặt, nàng đặt xuống, đang định chạy ra gọi bà bác sỹ thì ông Giới đã vặn cái nắp ra.
-Con ơi! Ba vặn nó ra rồi, bây giờ phải làm gì.-Ông Giới đưa lọ sεメtoy ra cho Ngọc. Ngọc cũng bất ngờ lắm, vì chưa bao giờ nàng được nhìn qua sεメtoy nam giới nó như thế nào, Ngọc xoay trái phải để xem cách sử dụng, nàng thấy một cái lỗ nhỏ, nàng thò một ngón tay vào, thấy rất mềm và đàn hồi, mặt nàng đỏ bừng, nàng nghĩ ngay đó là chỗ để đàn ông đút chym vào lấy mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ…
-Đây,… ba cắm cái này vào… dươиɠ ѵậŧ của ba. –Ngọc nói lí nhí hướng dẫn ông Giới, mặt nàng đỏ ửng, giọng hơi run.
-Thế mà ba không nghĩ ra hề hề. –ông Giới cười ngại. Ngọc đưa cho ông Giới và đi ra ngoài ngồi, mặt nàng nóng ran.
-Ngọc ơi!…-Một lúc sau ông Giới lại gọi Ngọc.
-Dạ! lại có việc gì vậy ba. –Ngọc đứng dậy mở rèm ra hỏi…. –A!…-Nàng đỏ ửng mặt quay lại, trước mặt nàng là c̠ôи ŧɧịt̠ ông Giới, ông đã tụt quần ra và để nó tồng ngồng trước mặt, thực ra nàng quay đi chỉ vì phản ứng bình thường của con gái thôi, chứ dươиɠ ѵậŧ ông Giới thì nàng thấy nhiều rồi.
-Ba…ba thấy nó khó đút vào lắm…. Tại…không có nước trơn… -ông Giới đỏ mặt nói với Ngọc, ông cũng mặc kệ c̠ôи ŧɧịt̠ của ông đang ngoe nguẩy dưới đó. Ngọc không nói gì, nàng quay mặt lại cầm sεメtoy nhìn, đúng thật, nếu ba đút vào luôn thì sẽ chẳng vào được, có khi còn rất đau, vì nàng để ý chiếc sεメtoy này khô cong. Mặt nàng đỏ ửng lên, bất chợt nàng lại nghĩ đến dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng mỗi lúc bên cạnh ba chồng đều rất nhiều, cực kỳ ướŧ áŧ, bỗng bên dưới nàng bắt đầu cảm giác hưng phấn, cũng chảy nước theo suy nghĩ của nàng.
Ngó xung quanh một lượt thì nàng thấy có một chiếc lọ nhỏ như lọ kem bôi mặt của nàng, cầm lên mở nắp ra thấy có mùi dâu, đoán ngay là dung dịch bôi trơn, nàng bóp một ít ra đầu sεメtoy và đưa cho ba chồng.
-Đây ba tự sử đi. –Ngọc có hơi buồn cười vì sự ngây ngô của mình và độ quê lúa của ba chồng, cả hai người loay hoay mãi hơn 20p rồi chưa làm được gì.
-Ngọc ơi! –Ông Giới lại gọi.
-Dạ! lại gì nữa ạ. –lông mày Ngọc nhíu lại
-Ba biết ba nói ra điều này rất có lỗi với con, nhưng con xem tay ba như thế này… Ba không tự mình làm được. –Mặt ông Giới nhăn lại cúi xuống nhìn đôi tay run rẩy của mình.
Ngọc không nói gì, nàng biết lúc đầu ông Giới gọi nàng, nàng biết ông ta luôn luôn đòi hỏi, thà ông ta nói thẳng luôn muốn nàng giúp đi, đằng này cứ vòng vo. Nhưng lúc này nàng nhìn thấy đôi tay của ông Giới đúng đang rất run rẩy, điều này một phần có lỗi của nàng, Ngọc cảm thấy phải có trách nhiệm trong chuyện này…
-Ba nằm lên giường đi… -Ngọc chỉ tay lên giường. Ông Giới thấy thế vui lắm, ông liền trèo lên giường với c̠ôи ŧɧịt̠ đang lủng lẳng của ông.
Ngọc bước đến, trên tay cầm sεメtoy, nàng đứng cách giường tầm 20 phân, hôm nay nàng mặc chiếc áo phông màu đỏ, váy nâu dài qua đầu gối đến gần mắt cá chân nhìn rất tiểu thư, nhưng vẫn để lộ ra bộ mông to tròn của nàng đang cong lên trong chiếc váy.
-Sao ba vẫn chưa to lên. –Ngọc mặt đỏ ửng, hơi thở nàng bắt đầu nóng hơn, gấp hơn, nàng tự nhiên nói ra điều đó.
-Ba… ba không biết…không khí lạnh lẽo ở đây khiến ba sợ. –Ông Giới nói đúng, đây là bệnh viện nên mọi thứ đều đem lại cho ta cảm giác lạnh sống lưng, không có chút không khí ấm cúng nào, khiến ông cảm thấy không thoải mái.