Xuân qua hạ đến, trong lúc thời gian trôi qua, tình hình trên triều đình dần biến chuyển theo hướng rõ ràng. Trừ tam a ka vẫn luôn được Khang Hi tin cậy như trước tham dự định đoạt triều sự, Thập Tứ a ka càng lúc càng được Khang Hi xem trọng, các triều thần cũng theo đó bắt đầu xem chừng thái độ, từ từ bắt đầu phụ họa theo Thập Tứ a ka. Bát a ka thái độ thân hòa như cũ, phong độ nhanh nhẹn, Thập Tứ a ka mọi việc cũng lấy Bát a ka làm đầu, nhưng Bát a ka đối mặt với Khang Hi khác hẳn thái độ bất đồng, trong lòng rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, ta lại đoán không ra, cũng không muốn đoán. Tứ a ka dường như tất cả mọi chuyện đều không can hệ đến mình, cái gì cũng làm như không biết, mỗi ngày vội tới thỉnh an Khang Hi, bàn luận rất ít đề cập tới quốc sự, thanh tâm quả dục chẳng ai hơn hắn.
Tháng tám khi gió thu thổi, Khang Hi vi hành biên cương, để Thập Tứ a ka ở lại kinh thành giải quyết chuyện triều sự, Tam, Tứ, Bát, Thập ngũ, Thập lục, Thập thất a ka hộ giá. Thập ngũ, Thập lục, Thập thất a ka đối với việc cạnh tranh ngôi vị hoàng đế tịnh không có hứng thú, cũng không có năng lực này. Tứ a ka không nằm ngoài một kiểu hình tượng cư sĩ nhảy thoát hồng trần. Tam a ka mặc dù đối với ngôi vị hoàng đế cũng có lòng, nhưng vẫn luôn xem chừng thái độ. Bát a ka bị vây bởi cường lực của Khang Hi bị áp chế, hành sự cẩn thận hạ mình rất nhiều. Tứ a ka và Bát a ka hai bên đối với nhau giống như các huynh đệ khác, không nửa điểm khác thường, thanh đạm như nước y như cũ , ấm áp như gió xuân y như cũ. Nhất thời nhìn lại, vẫn lại hòa thuận vui vẻ, mọi việc không phân tranh.
Tá Ưng và Mẫn Mẫn năm nay không đến, Ngọc Đàn trước khi đi chợt bị cảm phong hàn, đành phải ở lại kinh thành.Doanh địa lớn như vậy ta rốt cuộc ngay đến một người để chuyện trò cũng không có.
Nằm trên cỏ, nhìn bầu trời ngập sao, tâm tư rối ren. Tứ a ka đối với ta từ trong ra ngoài lãnh đạm xa cách, Bát a ka nét mặt dù ôn hòa, nhưng bên trong cũng lạnh đến thấu xương, hai người kỳ thực "thù đồ đồng quy" [khác đường cùng đích]. Trong lòng chua chát, rộ lên cười khổ.
Con ngựa bên cạnh hí lên một tràng dài, ta kinh sợ, ngồi phắt dậy, nhìn khắp nơi xung quanh. Cách đó không xa một người nghe thấy tiếng ngoảnh lại, vừa chứng kiến ta đang bò dậy trên mặt đất, hai người chạm phải mắt nhau, hắn xoay người chạy đi.
Ta thoáng chốc cảm thấy vô cùng tủi thân, nhất thời xúc động,chạy đuổi theo, ngăn Tứ a ka lại hỏi: "Ta là hồng thủy mãnh thú sao? Chàng tại sao lại…". Đang nói, trong lòng đau nhói, chợt cảm thấy mình đang làm cái trò gì vậy? Không có kết quả, hà tất dây dưa? Lắc đầu, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, ngang qua hắn bước nhanh đi, đi tới bên cạnh ngựa, con ngựa hướng về phía ta thở phì phì, dùng đầu dụi vào ta, ta đưa tay ôm lấy cổ ngựa, đầu gục trên lông bờm, nước mắt im ắng rơi.
Một người một ngựa ôm nhau rất lâu, con ngựa hết kiên nhẫn vùng lên, định thoát khỏi ta, ta buông nó ra, lẩm bẩm nói: "Ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta!" Phía sau một tiếng thở dài nhẹ, ta nháy mắt toàn thân cứng như cột đá, trong lòng nhè nhẹ dâng lên niềm vui sướиɠ, nhưng cũng nhè nhẹ đau khổ.
Chậm rãi xoay người lại nhìn hắn, hắn dừng mắt ở ta, đưa tay giúp ta lau đi những giọt nước mắt còn chưa ráo, ta nhất thời không nén lòng được, nhào tới trong l*иg ngực hắn bắt đầu khóc. Cơ thể hắn cứng ngắc, hay cánh tay ôm ghì lấy ta.
Trong lòng tủi thân đau khổ cũng dần tan, lý trí từ từ quay trở về, hiểu rõ bản thân không nên như vậy,nhưng nhất thời lại lưu luyến ôm chặt hắn như thế này, trong lòng nhiều lần đấu tranh, chợt thấy được sự tình đã tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa, ta bây giờ cái gì cũng không có,ta còn cân nhắc rồi cân nhắc mãi để làm gì? Nhón chân hôn lên má hắn, cơ thể hắn cứng đờ, ta ghé sát một bên tai hắn êm ái nói: "Ta bây giờ còn chưa quên được chàng! Cũng không cho phép chàng quên ta!"
Nói xong, tâm tình thực sự rất tốt, nguyên lai đây mới là ý nghĩ thật sự trong tận sâu đáy lòng của ta. Cho dù chàng không thể lấy ta, cũng không cho phép chàng quên ta! Chí ít cũng không cho phép chàng quên ta trước khi ta quên chàng! Ta biết bản thân mình ích kỷ tùy hứng, nhưng chúng ta chỉ có một chút nhớ thương ở sâu trong tâm khảm này là còn có thể dành cho nhau.
Hắn ngưng mắt nhìn ta một hồi, thản nhiên nói: "Ban đêm sương dày, chân nàng không thể bị nhiễm lạnh, nhanh chóng trở về đi!" Nói xong xoay người bước nhanh rời đi. Chân ta không thể bị nhiễm lạnh? Chàng làm sao biết? Nhìn bóng lưng hắn, trong lòng len lỏi một chút dư vị ngọt ngào.
Nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất, dắt ngựa, đi theo xa xa phía sau hắn, hắn vẫn không quay đầu lại một lần, nhưng bước chân lại chầm chậm, phối hợp với nhịp chân của ta, để ta không đến mức bị rơi lại quá xa. Cách một cự ly nhất định, hai người một trước một sau, đều tự mình trở về doanh địa. Truyện được copy tại Đọc Truyện
——————————–
Lương Phi qua đời đã tròn hai năm, ngày giỗ mau tới, Bát a ka hướng về phía Khang Hi xin chỉ lui về, nói muốn đi tế điện vong mẫu. Khang Hi chuẩn sở thỉnh của hắn, Bát a ka dẫn người tự động rời khỏi.
Không lâu sau khi hắn đi, Khang Hi ra lệnh dỡ trại quay về kinh. Lần vi hành này Khang Hi thu hoạch khá lớn, các vị a ka cùng đại thần đều ra sức tán dương: "Hoàng thượng oai phong không giảm so với trước kia, chúng thần không thể sánh bằng!",người già bao giờ cũng thích người khác tán dương mình trẻ trung khỏe mạnh, Khang Hi cũng không ngoại lệ. Tin "Long tâm đại duyệt" [vua có tin mừng lớn], do đó ngày hai mươi sáu tháng mười một, đi tới hành cung nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, đặc biệt tổ chức yến tiệc, quân thần cùng chung vui.
Mọi người đang đàm tiếu không ngừng, Vương Hỉ tiến vào tấu: "Bát bối lặc gia phái người đến thỉnh an hoàng thượng!" Khang Hi cười lớn khi bọn họ tiến vào.
Một lão thái giám và một người trẻ tuổi cầm theo một cái l*иg chim to được bao phủ bởi một miếng vải đen tiến vào. Quỳ xuống hướng về phía Khang Hi hồi báo: "Bối lạc gia hướng Hoàng thượng cung thỉnh thánh an! Vì không kịp tới, bối lặc gia có nói "ở tại suối nước nóng cung kính đợi hoàng thượng cùng quay về kinh" , đặc biệt lệnh cho chúng nô tài mang đến hai con Hải Đông Thanh [một loại chim ưng], dâng lên cho hoàng thượng."
Khang Hi nghe xong cười nói: "Hiếm thấy hắn có lòng hiếu thảo như vậy,mở ra xem nào." Hai người dập đầu, tháo thắt dây thừng, dự định vén màn.
Tam a ka cười phụ họa nói: " Lễ vật Bát đệ đem đến này phải là cực kỳ có lòng, hoàng a mã cách đây không lâu mới vừa viết thơ , khen "vũ trùng tam bách hữu lục thập, thần tuấn tối sổ Hải Đông Thanh. Tính bỉnh kim linh hàm hỏa đức, dị tài thượng ánh dao quang tinh" [lông trùng ba trăm sáu mươi, thần khí anh tuấn đứng đầu kể ra chỉ có Hải Đông Thanh. Tính vững như linh khí vàng ngậm trong lửa, dị tài chiếu sáng như sao Dao Quang [chòm sao Đại Hùng]…" Tam a ka đang lanh lảnh tụng thi bỗng nhiên đóng băng.
Cả sảnh đường trong nháy mắt yên vắng như chết, người người khí sắc trắng bệch. Ta nhoài về phía trước trừng mắt nhìn vào trong l*иg, con chim Ưng thoi thóp gần như chết, trong đầu trống rỗng, tim gần như ngừng đập. Sau đó, tim thình thịch điên cuồng, dường như muốn bung ra khỏi l*иg ngực, quá mức kinh hãi hoảng hốt, cuối cùng hoàn toàn không dám nhìn tới sắc mặt Khang Hi.
Trong sợ hãi, thời gian trôi qua có phần chậm chạp, kì thực chẳng qua chỉ là một hồi, nhưng như thể đã lâu thật lâu vậy, trong một thời gian ngắn mà ta có cảm giác mình đã nhìn chằm chằm Hải Đông Thanh cả một thế kỷ. Một tiếng nổ vang trời, mấy cái bàn trước người Khang Hi bị ném đi trên mặt đất, theo từng tiếng binh binh binh binh chén bàn lăn lông lốc ra đất, cả phòng mọi người đều quỳ xuống. Mọi khi Khang Hi cũng có lúc nổi giận, nhưng chưa bao giờ tức giận đến mức thở gấp như thế này, một lượt các vị a ka và đại thần tấu khuyên "Hoàng thượng bớt giận",làm nguôi ngoai Khang Hi. Bây giờ đầy người quỳ trên mặt đất nhưng rốt cuộc không một ai dám lên tiếng khuyên giải.
Khang Hi dù có độ lượng, nhưng đem đến một con chim Ưng đã chết ẩn sau đó là một ngụ ý, thật có gan lớn, miệng mồm khéo léo như lưỡi gà của các đại thần cũng không dám hó hé một tiếng nào.
Ta quỳ trên mặt đất, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Bát a ka tuyệt đối sẽ không làm điều này! Tuyệt đối không! Tuy Khang Hi không thích hắn,nhưng hắn tuyệt đối không nguyền rủa Khang Hi chết. Quan trọng nhất hắn tuyệt đối sẽ không hành xử ngu xuẩn như vậy.
Khang Hi từng từng chữ nghiến răng nói với tùy tùng của Bát a ka đang quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy: " Trở về nói lại với hắn "Từ nay trẫm cùng Dận Tự, phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt!" ", hai người thân thẳng dậy, vẫn còn run rẩy, chưa có phản ứng lại, Khang Hi gầm lên: "Cút!" Hai người kinh hãi vô cùng, sau khi dập đầu, châm nam đá chân chiêu mà chạy nháo nhào.
Sức lực toàn thân ta bị câu nói của Khang Hi hoàn toàn rút cạn, yếu ớt quỳ rạp trên mặt đất, mộng đế vương của hắn đến đây đã chặt đứt! Hoàn toàn chặt đứt…Với kết cục phụ tử bất hòa.
Khang Hi quét mắt một vòng các a ka cùng đại thần đang quỳ trên mặt đất, lệnh cho Lý Đức Toàn chuẩn bị bút mực truyền chỉ, Tam a ka thay mặt biên chép, Khang Hi chậm rãi nói: "Dận Tự được sinh bởi "tân giả Khố tiện phụ", thuở nhỏ tâm lớn nham hiểm. Trước kia trẫm sinh bệnh, chư đại thần tấu bảo vệ cho Bát a ka, trẫm không biết phải làm sao, không thể sắc lập cho Dận Nhưng,trong vòng vài năm, cực kỳ phiền muộn. Nhưng Dận Tự vẫn vọng tưởng đến những ý nghĩ ban đầu đó, cùng loạn thần tặc tử kết thành bè đảng,bí mật hành động hiểm gian,nói tuổi trẫm đã già nua, năm tháng không còn nhiều, đến mức không kiêng dè gì nữa, y từng khiến người khác phải bảo vệ, ai dám tranh chấp? Liền cho là có thể mãi được bảo vệ không lo sợ vậy thay…"
Tân giả khố tiện phụ?Năm ấy người sủng hạnh nữ tử mỹ lệ ôn nhu kia là ông, hôm nay mắng độc nàng như thế cũng là ông. Ta nghe thấy trong nháy mắt lại cảm thấy hoang đường nực cười.Miệng vàng lời ngọc, giấy trắng mực đen,ngay cả một cơ hội cũng không để cho Bát a ka được giải thích, một bản thánh chỉ, chặn kín mọi con đường thoát của Bát a ka. Ta lướt nhanh những vị đại thần đầu vẫn dán mặt đất, các ngươi miệng lúc nào cũng tán dương "Bát hiền vương", đưa hắn lêи đỉиɦ cao ngọn sóng, hôm nay lại không một người nói hộ một câu nào.
"…Trẫm lo sợ sau này, tất có hành động cẩu trệ, dựa vào kỳ ân, dấy binh cấu kết, bức trẫm nhường ngôi vị xác lập cho Dận Tự, nếu quả như vậy, trẫm chỉ có con đường ngậm cười mà chết thôi. Trẫm hết sức phẫn nộ, đặc biệt nói lý lẽ với các ngươi, chúng a ka đều niệm Trẫm từ ân, tuân chỉ của Trẫm,mới hợp lý lẽ của bề tôi. Nếu không, Trẫm sau này khi lâm chung,tất có đem thân thể Trẫm đặt ở Càn Thanh cung,rồi ngươi hẵng cầm dao tranh đoạt tất cả cũng…"
Nghiến răng một cái,tâm hỗn tạp, muốn đứng dậy hướng về phía trước, Vương Hỉ bên cạnh nhanh chóng níu ta lại, thấp giọng nói: "Tỷ còn có a mã và huynh đệ tỷ muội. Bọn họ cũng không phải là hoàng tử hoàng tôn." Ta nhìn chăm chăm hình bóng Khang Hi, tâm tư trong đầu hỗn độn, cơ thể vươn thẳng lạnh rùng mình, hắn cúi đầu nói: "Tỷ tiến lên, sẽ chỉ làm hoàng thượng càng căm ghét Bát gia, thậm chí hoài nghi tỷ là con cờ ngài ấy đặt bên cạnh hoàng thượng ngày đêm theo dõi, ấy cũng là trọng tội." Tim hoàn toàn đông cứng, cúi đầu nhắm chặt hai mắt, nước mắt từng giọt rơi dài.
——————-
(1) Vương quốc Lưu Cầu là một vương quốc độc lập thống trị phần lớn quần đảo Lưu Cầu từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 19. Các vua xứ Lưu Cầu thống nhất đảo Okinawa và mở rộng vương quốc đến quần đảo Amami ngày nay là tỉnh Kagoshima, và quần đảo Yaeyama gần Đài Loan.