Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 85: Gần tình tình sợ tâm hoảng hốt

"Ta có cần phải đi kinh thành không?"

Lý Trường Thiên nhẹ giọng hỏi xong, gian phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Yến Thù vốn đang dán mắt xuống đất, nghe Lý Trường Thiên hỏi vậy thì chợt ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Trường Thiên bị y nhìn có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng sờ cổ.

Yến Thù cứ thế nhìn Lý Trường Thiên, thần sắc vẫn tỉnh táo như mọi khi nhưng trong mắt đã mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày, môi mỏng khẽ nhếch, có chút kinh ngạc, cũng có chút hoang mang.

Y tựa như đang suy nghĩ tại sao Lý Trường Thiên hỏi câu này, lại như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Hai người đều trầm mặc, Yến Thù chậm chạp mở miệng: "Ngươi......"

Một chữ "Ngươi" thốt lên rồi không nói gì nữa.

Đáy mắt Yến Thù dần hiện lên bất an.

Yến Thù cảm thấy mình không nên lỗ mãng trả lời câu hỏi này, người luôn biết cách giải thích và giải đáp nghi vấn như y mà giờ phút này lại trở nên lắp bắp.

Lý Trường Thiên cũng thấy bất ngờ.

Bởi vì Yến Thù không trả lời hắn ngay lập tức.

Lý Trường Thiên nghĩ đây là một câu hỏi rất đơn giản.

Đặc biệt là với người luôn bình tĩnh quả quyết, làm việc trầm ổn như Yến Thù.

Y có thể trả lời là cần, sau đó nói cho Lý Trường Thiên đưa hắn đi kinh thành để hắn có thể giúp y làm gì đó.

Cũng có thể trả lời: "Không cần thiết lắm, nếu ngươi muốn ở lại Bạch Đế Thành thì cứ ở lại đi."

Nhưng Yến Thù chẳng nói năng gì, còn nhìn mình bằng ánh mắt hoang mang bối rối, tựa như không hiểu được vì sao mình lại hỏi như vậy.

Hai người đều trầm mặc, trời đã dần sáng, gà gáy xa xa.

Lý Trường Thiên thấy Yến Thù thật lâu không nói lời nào thì có chút xấu hổ, mở miệng nói: "Ta chỉ cảm thấy mình đi kinh thành cũng chưa quen với cuộc sống ở đó, chi bằng ở lại Bạch Đế Thành còn quen biết mấy người, ngươi thấy đúng không?"

Yến Thù ngập ngừng, lời gì cũng không nói được.

Lý Trường Thiên dở khóc dở cười: "Yến Thù, ngươi trả lời ta một tiếng thôi."

Yến Thù hé miệng, hồi lâu sau mới nói khẽ: "Ta...... có phải......đã làm gì sai khiến ngươi thấy không vui?"

"Hả?? Không có, sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Lý Trường Thiên kinh ngạc, "Chỉ là ta không thể cứ mãi chơi bời lêu lổng bám theo ngươi được, giờ ta có người quen ở Bạch Đế Thành, nói không chừng có thể tìm việc làm, ngươi yên tâm, chờ sau khi ta an thân lập nghiệp ở Bạch Đế Thành sẽ đi kinh thành tìm ngươi, đến lúc đó Yến đại nhân đừng làm như không nhận ra ta đấy nhé!"

Lý Trường Thiên cười đùa, cố ý kéo dài ba chữ "Yến đại nhân".

Lý Trường Thiên cứ tưởng Yến Thù sẽ đáp lại một câu "Ngươi cứ đùa" hoặc "Chắc chắn sẽ nhận ra".

Nào ngờ hắn nói xong câu này Yến Thù lại trầm mặc.

Yến Thù đứng đó, lặng im như cành thông khô héo trên vách núi, phía trên là trời cao không thể với tới, phía dưới là ghềnh đá nước xiết, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi vào tuyệt cảnh, thịt nát xương tan.

Lần này ngay cả Lý Trường Thiên cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn hoang mang gãi đầu hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Trời ạ, chắc không phải Yến Thù không nghe ra câu "Yến đại nhân" kia là đang nói đùa chứ?

"Ta......" Yến Thù thanh âm càng ngày càng nhẹ, "Xưa nay tính tình lạnh lùng, không biết đạo lý đối nhân xử thế, cho nên nếu chọc giận ngươi......"

"Ngừng ngừng ngừng." Lý Trường Thiên càng nghe càng thấy kỳ quái nên vội vàng ngắt lời y, "Đây là chuyện gì xảy ra? Khoan khoan, ta hiểu rồi, có phải ngươi không nỡ rời xa ta không?"

Vừa dứt lời, Yến Thù đột nhiên ngẩng đầu, sau đó gật đầu cực nhanh, cứ như chỉ cần chậm một giây thì Lý Trường Thiên sẽ biến mất ngay tại chỗ.

Gật đầu xong, Yến Thù lại cảm thấy chỉ gật đầu thôi thì chưa đủ, còn nói một tiếng: "Phải."

Lý Trường Thiên kinh ngạc.

Yến Thù bình thường nhìn lạnh lùng vậy mà cũng có cảm xúc.

Lý Trường Thiên cười cười: "Không hổ là ngươi, trọng tình trọng nghĩa! Nhưng thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, mặc dù rất buồn nhưng đừng lo con đường phía trước không có tri kỷ! Ngươi yên tâm đi! Sau này ta nhất định sẽ lên kinh thành tìm ngươi ôn chuyện!"

Ánh mắt Yến Thù lại ảm đạm xuống, cuối cùng y nhịn không được thở dài một cái.

"A......" Lý Trường Thiên ngẩn người, sau đó hoang mang hỏi, "Sao lại thở dài chứ?"

Yến Thù không trả lời hắn mà chỉ hỏi: "Nếu ở lại Bạch Đế Thành thì ngươi định đi Thiên Khuyết Sơn Trang làm thị vệ sao?"

"Cũng không nhất định, mặc dù Ngọc Thụ vẫn luôn đợi ta nhưng dù sao Thiên Khuyết Sơn Trang cũng là vũng nước sâu, có lẽ ta sẽ đi tiêu cục." Lý Trường Thiên nói.

"Tiêu cục?" Yến Thù hỏi.

"Đúng vậy." Lý Trường Thiên kể lại chuyện hôm qua gặp Bùi Hiểu với Yến Thù.

"Cho nên......" Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, "Ngươi xác định ở lại sao? Ở lại Bạch Đế Thành chứ không đi cùng ta?"

"Ta......" Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù, do dự một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu, "Ta xác định."

Ba chữ theo gió nhẹ nhàng rơi vào tai Yến Thù, lan vào mắt y, lướt qua ngực y, ở đó nhìn thấy một mảnh cằn cỗi hoang vu.

"Được." Yến Thù chậm chạp gật đầu, đột nhiên sải bước đến cạnh Lý Trường Thiên.

"Vậy ta đây cũng thu dọn một chút, lát nữa tiễn ngươi, ta......"

Lý Trường Thiên vừa nói vừa nhìn quanh, sau đó đột nhiên im bặt.

Cánh tay hắn bị Yến Thù níu lại, đột ngột kéo vào trong ngực.

"Ơ???" Lý Trường Thiên lảo đảo ngã vào lòng Yến Thù.

Đó là một cái ôm gần như giam cầm Lý Trường Thiên vào ngực, Yến Thù ôm Lý Trường Thiên, hai tay nắm chặt, bả vai run nhè nhẹ.

Lý Trường Thiên bị ôm có chút không thở nổi nhưng không nỡ đẩy Yến Thù ra nên đành phải đưa tay vỗ lưng Yến Thù trấn an.

"Nhất định phải chăm sóc mình thật tốt." Yến Thù nói.

"Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ không lang thang ngoài đường để người ta xem như đồ ngốc nữa đâu." Lý Trường Thiên cười nói.

Yến Thù hít sâu một hơi, mắt nhắm nghiền, cánh tay càng siết chặt hơn: "Sớm ổn định cuộc sống, đừng để bị thương nữa."

"A? Được, được." Lý Trường Thiên mơ hồ đáp.

Bị Yến Thù ôm vào lòng nên Lý Trường Thiên không thấy được sắc mặt của Yến Thù, chỉ cảm thấy từng lời dặn dò rung động đến kịch liệt.

Hắn phát giác cảm xúc của Yến Thù không đúng lắm, cũng chẳng biết y tại sao như vậy, mơ mơ hồ hồ không có cách nào, đành để mặc Yến Thù ôm chặt mình.

Đúng như Lý Trường Thiên đã nói, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.

Vì vậy có ôm chặt đến mấy cũng phải buông ra.

Yến Thù cắn răng, cuối cùng cũng buông Lý Trường Thiên ra, sau đó quay người đi nhanh ra khỏi phòng.

"Khoan khoan, ngươi đừng đi nhanh vậy chứ, để ta tiễn ngươi." Lý Trường Thiên thấy Yến Thù muốn đi liền vội vàng gọi.

"Không, đừng tiễn, không cần tiễn." Yến Thù nghiêm khắc cự tuyệt, dọa cho bước chân Lý Trường Thiên dừng lại.

Hắn cứ thế đứng đó, Yến Thù đã nhanh chân ra khỏi phòng.

"Khoan đã......" Lý Trường Thiên giậm chân đuổi theo, "Không phải chứ? Ngươi cứ thế mà đi à? Địa chỉ cũng không để lại sao? Sau này ta đi kinh thành làm sao tìm được ngươi? Lúc nãy còn nói không nỡ rời xa, giờ nói đi thì đi ngay à!"

Nhưng ngoài cửa đã không còn thấy bóng dáng Yến Thù.

"Haizzz......" Lý Trường Thiên vò tóc mình, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn.

Hắn do dự một chút, không đuổi theo nữa mà quay về phòng.

Đúng lúc này, ánh mắt Lý Trường Thiên rơi vào trên bàn, bỗng dưng nhìn thấy một vật.

Một cái túi mộc mạc, bên trong đầy bạc trĩu nặng.

Lý Trường Thiên chợt nhớ ra cái gì, xông tới cầm túi tiền rồi co cẳng chạy ra ngoài khách điếm.

Bạch Đế Thành phồn hoa ba ngàn dặm, đường đi rộn ràng ồn ã, Lý Trường Thiên lớn tiếng gọi tên Yến Thù nhưng không ai trả lời, vội vàng chạy về phía cổng thành.

Đột nhiên bên tai Lý Trường Thiên vọng lại tiếng ngựa hí vang cùng với tiếng hét của người qua đường.

Lý Trường Thiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía âm thanh vọng tới thì thấy một con ngựa điên lao nhanh trên phố, đám người đi đường nhao nhao hét lên tránh né.

Trên đường phố hỗn loạn có một cỗ kiệu đỉnh đỏ được bốn người khiêng, chắc vì màu sắc quá rực rỡ nên con ngựa điên tung vó phi nhanh tới cỗ kiệu kia!

Hai con ngươi Lý Trường Thiên đột nhiên co rút, chưa kịp suy nghĩ đã vội vã xoay người, không chút do dự phóng tới con ngựa kia, hắn chụp lấy dây cương kéo mạnh sang hướng khác để bảo vệ cỗ kiệu đỉnh đỏ.

Con ngựa hoảng sợ ngửa đầu hí vang, chân trước đạp mạnh một cái, Lý Trường Thiên không kịp né tránh bị đá văng xa hơn nửa mét......

-

Bạch Đế Thành, ra khỏi cửa thành không xa là quan đạo và dịch trạm.

Yến Thù chuẩn bị đến dịch trạm mua ngựa để lên đường về kinh thành.

Y vốn ít nói, bây giờ trong lòng tràn ngập cô đơn lại càng không muốn mở miệng, đi thẳng vào dịch trạm, thấy trong sân cột mấy con ngựa thì chọn một con, sau đó tháo dây cương dẫn ngựa đi tìm sai dịch.

Sai dịch giật mình, đang định quát lên thì thấy Yến Thù lấy ra ngọc bài có khắc chữ "Tuần sát sứ".

Sai dịch lập tức khúm núm, liên tục gật đầu khom lưng: "Đại nhân, ngựa này là ngựa bình thường nên chạy không nhanh, nếu ngài đi xa thì trong sân có ngựa tốt, ta dẫn ngài đi chọn!"

Yến Thù nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Làm phiền."

"Không phiền, không phiền." Sai dịch lập tức dẫn Yến Thù vào trong sân.

Hắn đưa Yến Thù băng qua sân ngoài, rẽ vào một hành lang quanh co.

Yến Thù đi theo sai dịch vài bước thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bất thần ngừng chân.

Sai dịch cũng dừng lại, hắn xoa tay cười hỏi: "Đại nhân, ngài sao vậy? Sao không đi tiếp ạ?"

Yến Thù khẽ nhíu mày.

Không đúng, không đúng.

Dịch trạm này quá yên tĩnh.

Nơi này cách Bạch Đế Thành không xa, bên ngoài chính là quan đạo rộn ràng náo nhiệt, không phải thương nhân vận chuyển hàng hóa thì cũng là hiệp khách danh sĩ nghe danh Bạch Đế Thành mà đến.

Lẽ ra dịch trạm phải cực kỳ tấp nập mới đúng.

Nhưng nơi đây lại chẳng có bóng người, thậm chí yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, mà dịch trạm này cũng chỉ có một sai dịch duy nhất......

Yến Thù bỗng dưng phản ứng kịp, quay lưng muốn đi.

Tiếc là đã quá muộn, từ trên xà nhà đột nhiên có mười mấy tên hắc y nhân đeo mặt nạ quạ đen nhảy xuống.

Sắc mặt Yến Thù khẽ biến, đè xuống bối rối trong lòng, cực kỳ bình tĩnh rút trường kiếm bên hông chặn trước người.

Tên hắc y nhân cầm đầu giơ kiếm xông lên, chiêu nào chiêu nấy mang theo sát khí và hiểm ác.

Yến Thù và hắn đọ mấy chiêu, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.

Yến Thù nhận ra thân thủ của người này!

Hắn chính là hắc y nhân hôm đó ở Cẩm Sắt phường có tướng mạo giống Lý Trường Thiên như đúc!