Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 78: Ta có thể cưỡi chung với y

Thấy người tới là Thẩm Ngọc Thụ, ánh mắt Lý Trường Thiên sáng lên: "Thế này chẳng phải trùng hợp quá sao? Đang nhắc ngươi đây! Ngày mai định đến Thiên Khuyết Sơn Trang tìm ngươi."

"Haizz! Đêm đó từ Cẩm Sắt phường về liền bị anh ta tóm gọm! Ta đành phải an phận ở trong Thiên Khuyết Sơn Trang mấy ngày, hôm nay anh ta và cha ta có việc ra ngoài, ta liền đến tìm ngươi chơi đây!" Thẩm Ngọc Thụ kéo Lý Trường Thiên vào phòng, hắn thấy Yến Thù ngồi bên bàn liền nhiệt tình chào hỏi, "Yến Thù! Ngươi cũng ở đây à!"

Ánh mắt Yến Thù vô cùng phức tạp, y gật đầu: "Thẩm công tử."

"Aiya, gọi lạnh nhạt quá vậy." Thẩm Ngọc Thụ thấy Yến Thù tỏ vẻ nghiêm túc thì nhếch miệng, bỗng nhiên nhận ra điều gì, hắn hỏi: "Sao hai ngươi lại ở chung phòng vậy?"

"Thì......" Lý Trường Thiên đang định giải thích thì đã bị Thẩm Ngọc Thụ ngắt lời.

"A, ta biết rồi!!!" Thẩm Ngọc Thụ thốt lên, ngón tay chỉ vào Yến Thù rồi dời sang Lý Trường Thiên, dài giọng cười mờ ám: "Hai người các ngươi....."

Lý Trường Thiên: "Hả?"

Thẩm Ngọc Thụ: "Hai người các ngươi!!!"

"Là không có tiền sao!!!"

Yến Thù: "......"

Thẩm Ngọc Thụ nói: "Thật là, không có tiền thì cứ tới tìm ta, ai nha các ngươi đừng ở chỗ chết tiệt này nữa, cùng ta về Thiên Khuyết Sơn Trang ở đi!"

Lý Trường Thiên cười nói: "Hahaha, không phải đâu, mấy ngày trước xảy ra chút chuyện, ta và Yến Thù đều bị thương nhẹ, ở chung một phòng để tiện chăm sóc nhau thôi."

"Fuck, bị thương?! A? Chảy máu hả?" Mắt tiểu công tử trợn to như chuông đồng, "Không sao chứ, sao không đến gặp đại phu? Bị thương ở đâu?"

"Gặp đại phu rồi, không sao đâu, ở eo đây này." Lý Trường Thiên chỉ vào vết thương.

"Trời ạ, vết thương có nặng không? Cho ta xem một chút." Thẩm Ngọc Thụ xúm lại.

"Sắp khỏi hẳn rồi." Lý Trường Thiên cực kỳ tự nhiên cởi đai lưng chuẩn bị xốc lên cho Thẩm Ngọc Thụ nhìn, hắn đang đặt tay lên y phục thì chợt nhớ ra cái gì, ngước nhìn Yến Thù.

Yến Thù cúi đầu nắm chặt chén trà sứ trắng, xưa nay y chẳng hề có biểu lộ gì, thế mà bây giờ vẻ mặt đầy u ám.

Lý Trường Thiên vội vàng mặc lại y phục tử tế.

Toi rồi toi rồi, chuyện này trong mắt Yến Thù quả thực là trái với lễ nghi phép tắc mà.

"Ầy, ngươi xốc lên cho ta xem vết thương đi, nếu bị thương nặng thì ta mời đại phu cho ngươi! Yến Thù thì sao? Yến Thù bị thương ở đâu?" Tiểu công tử ồn ào.

"Vai y bị thương, không sao, hai ta đều ổn cả." Lý Trường Thiên trả lời, "Đúng rồi, có vật này muốn cho ngươi nhìn xem có nhận ra không."

Lý Trường Thiên bảo Thẩm Ngọc Thụ ngồi xuống, Yến Thù châm trà cho hai người, ba người vây quanh bàn gỗ tròn, Lý Trường Thiên đem mảnh vàng vân mây hôm đó nhặt được đưa cho Thẩm Ngọc Thụ: "Cái này ngươi nhận ra không?"

Thẩm Ngọc Thụ cầm lấy nhìn lướt qua rồi kêu lên: "Nhận ra chứ! Cái này sao có thể không nhận ra! Đây là huy hiệu gia tộc của nhà ta đó! Các ngươi lấy ở đâu thế?"

Yến Thù và Lý Trường Thiên đều sửng sốt.

Không ngờ Thẩm Ngọc Thụ lại thoải mái thừa nhận như thế, Yến Thù và Lý Trường Thiên trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào.

Yến Thù trầm ngâm một hồi, chậm rãi lên tiếng: "Thẩm công tử......"

"Có phải là bằng hữu không hả? Ngọc Thụ, Ngọc Thụ!" Tiểu công tử bất mãn vỗ bàn.

Yến Thù: "Vậy Thẩm Ngọc Thụ công tử......"

Lý Trường Thiên nén cười: "Phụt."

"Ôi chao." Thẩm Ngọc Thụ tặc lưỡi mắng, "Thật là một kẻ chết vì đứng đắn mà."

Lý Trường Thiên thu lại ý cười rồi nói: "Ngươi đừng nói Yến Thù như thế, cái này gọi là lễ nghĩa, đoan chính đã khắc vào xương tủy của y rồi, đừng trách y đa lễ."

"Được được được, tùy ngươi muốn gọi gì thì gọi." Thẩm tiểu công tử phất tay, "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Yến Thù thoáng trầm tư rồi chậm rãi nói: "Thẩm Ngọc Thụ công tử, việc này hơi phức tạp, nếu mảnh vàng vân mây này thật sự là vật của Thiên Khuyết Sơn Trang thì chuyện ta điều tra có thể sẽ liên quan đến người thân của ngươi."

Nói rồi Yến Thù kể lại vắn tắt vụ án ngân lượng cứu tế biến mất và những gì y điều tra được hơn nửa năm qua với Thẩm Ngọc Thụ.

Thẩm Ngọc Thụ nghe xong tỏ vẻ nghiêm túc trầm ngâm nửa ngày, sau đó ngẩng lên nói với Yến Thù: "Không hiểu."

Yến Thù: "......"

Thẩm Ngọc Thụ ngây ngốc: "Cái gì Từ đại nhân, cái gì Hàn Nha? Đó là ai vậy? Bọn hắn ở Bạch Đế Thành muốn làm gì chứ?"

Lý Trường Thiên nói: "Có kẻ đánh Yến Thù bị thương, kẻ này đang nấp ở Thiên Khuyết Sơn Trang."

"Ồ!!!" Thẩm Ngọc Thụ bừng tỉnh đại ngộ.

Yến Thù: "......"

"Nếu đoán không lầm thì mảnh vàng lá này rơi ra từ vật tùy thân của kẻ đó." Lý Trường Thiên chỉ vào mảnh vàng lá trên tay Thẩm Ngọc Thụ, "Ngươi có thể nhìn ra đây là của ai làm rơi không?"

"Sao mà nhìn ra được, thứ này rất phổ biến ở sơn trang chúng ta." Thẩm Ngọc Thụ đặt mảnh vàng lên bàn, "Đao kiếm của ám vệ này, lễ vật của môn khách này, trên cột gỗ và xà nhà cũng có nữa."

Lý Trường Thiên: "...... Nhà các ngươi khai thác mỏ vàng sao? Dát vàng khắp nơi vậy à?"

"Không phải." Thẩm Ngọc Thụ không nghe ra Lý Trường Thiên đang đùa mà nghiêm túc trả lời.

"Vậy nhà các ngươi rốt cuộc làm gì?" Lý Trường Thiên đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ.

"Xưởng dệt, sòng bạc, tiệm trà, lò sứ hình như đều có......" Thẩm Ngọc Thụ thật ra cũng không rõ lắm, chỉ có thể nói đại khái.

Yến Thù đột nhiên mở miệng: "Thẩm Ngọc Thụ công tử, xin hỏi có phải phụ thân của ngươi tên là Thẩm Triều không."

"Đúng vậy." Thẩm Ngọc Thụ gật đầu.

"Bạch Đế Thành phồn hoa ba ngàn dặm này là đất phong của Thẩm vương gia." Yến Thù nói.

Lý Trường Thiên, Thẩm Ngọc Thụ cùng cảm khái: "Wow......"

Lý Trường Thiên nhìn về phía Thẩm Ngọc Thụ: "Ngươi kinh ngạc cái gì hả!"

Thẩm Ngọc Thụ mắt to trừng mắt nhỏ với hắn: "Ta chỉ biết nhà ta rất có tiền chứ đâu biết cha ta là vương gia!"

"Má ơi, chuyện này mà cũng không biết à?!" Lý Trường Thiên cảm thán.

"Không ai nói với ta hết!" Thẩm Ngọc Thụ kêu lên, "Ta từ nhỏ đến lớn chỉ phụ trách xài tiền thôi."

Lý Trường Thiên đập bàn, ôm đầu nhỏ giọng kêu rên: "Đều là xuyên qua...... Đều mẹ nó xuyên qua......"

"Thẩm Ngọc Thụ công tử, ngươi chắc chắn mảnh vàng vân mây này là vật của Thiên Khuyết Sơn Trang sao?" Yến Thù trở lại chuyện chính.

"Đúng!" Thẩm Ngọc Thụ gật đầu khẳng định.

"Ngày mai có thể đưa chúng ta tới Thiên Khuyết Sơn Trang xem thử không? Biết đâu có thể tìm ra dấu vết để lại." Yến Thù hỏi.

"Đương nhiên có thể, ta muốn mời các ngươi đến chơi từ lâu rồi." Thẩm Ngọc Thụ mau chóng đáp ứng.

"Đa tạ." Yến Thù gật đầu.

"Chuyện nhỏ ấy mà." Thẩm Ngọc Thụ khoát tay.

Lý Trường Thiên còn đang ai oán: "Đều là xuyên qua......"

"Aiya." Thẩm Ngọc Thụ đưa tay nắm vai Lý Trường Thiên, "Đừng ở đó than vãn nữa, sau này đi theo ca ca, ca ca đại phú đại quý thì ngươi cũng đại phú đại quý!"

"Ngươi? Ca ca?" Lý Trường Thiên nhíu mày.

"Không sai!" Thẩm tiểu công tử kiên quyết gật đầu, vì không muốn Yến Thù nghe thấy nên hắn hạ thấp giọng, xích lại gần Lý Trường Thiên nói nhỏ, "Ngươi nghĩ xem, kiếp trước ta sống hai mươi năm, kiếp này sống mười hai năm, cộng lại là ba mươi hai năm, có phải ta lớn tuổi hơn không."

Lý Trường Thiên: "...... Cũng đúng nha."

"Thì đấy!" Thẩm Ngọc Thụ ngồi dậy, dương dương đắc ý vỗ vai Lý Trường Thiên, "Sau này ca bảo kê cho ngươi!"

Lý Trường Thiên dở khóc dở cười: "Haizzz......"

"Aiya, hình như không còn sớm nữa." Thẩm Ngọc Thụ liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Ngày mai ta tới đón các ngươi đến Thiên Khuyết Sơn Trang, hôm nay ta về trước đã."

Ba người từ biệt, Lý Trường Thiên tiễn Thẩm Ngọc Thụ ra khách điếm, Yến Thù cũng định tiễn hắn nhưng Lý Trường Thiên nhớ tới vết thương của y mới lành phải hạn chế đi lại nên không cho y ra khỏi phòng.

Lý Trường Thiên và Thẩm Ngọc Thụ vừa nói vừa cười đi ra khách điếm, sau đó Thẩm Ngọc Thụ ngồi lên một cỗ kiệu đỉnh gắn hồng ngọc xa hoa tinh mỹ rời đi.

Lý Trường Thiên nhìn cỗ kiệu kia mà không khỏi cảm khái sự khác biệt giữa người với người thật là tức chết.

Sau khi tiễn Thẩm Ngọc Thụ, Lý Trường Thiên quay về phòng, không ngờ Yến Thù đã nằm trên giường ngủ rồi.

Y nằm nghiêng, im lặng đưa lưng về phía Lý Trường Thiên.

"A? Ngươi buồn ngủ rồi sao?" Lý Trường Thiên đóng cửa thật kỹ rồi cài cửa sổ, nghe thấy Yến Thù buồn buồn ừ một tiếng.

"Vậy ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt." Lý Trường Thiên vội vàng rửa mặt, cởϊ áσ ngoài rồi thổi tắt nến, sau đó cũng nằm xuống.

Ánh trăng mỏng lạnh, bóng đêm tĩnh mịch, Yến Thù nằm trên giường mở to mắt, bàn tay đặt bên người chậm rãi siết thành quyền.

-

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Ngọc Thụ khua chiêng gõ trống tới đón hai người họ.

Thật sự là khua chiêng gõ trống.

Tiểu công tử còn mời một gánh xiếc tưng bừng bên ngoài khách điếm.

Chủ khách điếm cũng không biết tại sao mình đắc tội Thẩm nhị công tử của Thiên Khuyết Sơn Trang, núp sau quầy run lẩy bẩy.

Lý Trường Thiên vừa đi ra khách điếm thì hai mắt trợn tròn.

Tiểu công tử nói: "Gánh xiếc này là ta nhìn thấy trên đường tới đây, cảm thấy rất thú vị nên mang đến cho hai ngươi xem đấy."

Lý Trường Thiên cảm khái: "Dù sao cũng có tiền, muốn làm gì thì làm thôi."

"Đi nào!" Xem xiếc xong, Thẩm Ngọc Thụ vung tay kéo Lý Trường Thiên và Yến Thù lên kiệu, cỗ kiệu kia cực kỳ rộng rãi, ba người ngồi vẫn còn dư.

Cỗ kiệu đi thẳng về hướng Tây, xuyên qua đường phố nhộn nhịp ra vùng ngoại ô, đi thêm năm dặm về phía Tây rồi mới dừng lại.

Lý Trường Thiên xuống kiệu, mắt lại trợn tròn lần nữa.

Thiên Khuyết Sơn Trang thật sự xứng đáng với hai chữ "sơn trang" này.

Bởi vì nó gần như chiếm hết cả ngọn núi.

Cỗ kiệu dừng ở chân núi, trước mặt là cổng vòm bạch ngọc cao vυ't trong mây, phía trên đề mấy chữ: Thiên Khuyết Sơn Trang.

Ngẩng đầu nhìn lên có thể lờ mờ trông thấy lầu các được trang hoàng xa hoa, kiến trúc tinh xảo mỹ lệ ẩn trong biển mây như chốn bồng lai tiên cảnh.

"Mẹ nó...... Mẹ nó......" Lý Trường Thiên đỡ trán, một câu thô tục cũng mắng không nổi.

"Chúng ta cưỡi ngựa đi lên." Thẩm Ngọc Thụ nói, "Ngồi kiệu chậm lắm, cưỡi ngựa mau hơn."

"Ngựa?" Lý Trường Thiên giờ mới phát hiện ở cách cổng vòm không xa có một chuồng ngựa, bên trong có khoảng bảy tám nô bộc.

Một mã quan mặc đoản sam sạch sẽ vội vàng đi tới cung kính hành lễ với Thẩm Ngọc Thụ: "Nhị thiếu gia."

"Ta muốn ba con ngựa, ngươi dắt tới đây đi." Thẩm Ngọc Thụ nói.

Mã quan sợ hãi khúm núm nói: "Nhị thiếu gia, trong chuồng ngựa chỉ còn hai con thôi, ban nãy đại thiếu gia về mang theo rất nhiều người, ngựa đều cưỡi đi hết rồi ạ."

"Hả? Ca ca về rồi à?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.

"Vâng, Nhị thiếu gia, ngài thấy đấy......" Mã quan lau mồ hôi lạnh.

"Vậy thì đành ngồi kiệu đi lên thôi." Thẩm Ngọc Thụ bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Lý Trường Thiên nói: "Không sao, hai con thì hai con, ta có thể cưỡi chung với Yến Thù."

Yến Thù nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên ngẩng lên nhìn Lý Trường Thiên.

"Cưỡi chung? Thế thì chật lắm nhỉ?" Thẩm Ngọc Thụ hỏi.

"Không đâu, lúc trước hai chúng ta đi đường cũng từng cưỡi chung rồi." Lý Trường Thiên nói, "Ngươi bảo hắn dắt ngựa tới đi."

Thẩm Ngọc Thụ khoát tay với mã quan, hắn lập tức hiểu ý dắt tới hai con tuấn mã, còn mang cả ghế đẩu dùng để leo lên ngựa.

Mấy gia phó tiến tới hầu hạ Thẩm Ngọc Thụ lên ngựa vì sợ hắn ngã.

Lý Trường Thiên lần đầu thấy ghế đẩu để leo lên ngựa, tò mò suy nghĩ một chút rồi dẫm lên ghế, vụng vè bò lên lưng ngựa, hắn nắm chắc dây cương nhìn về phía Yến Thù, mỉm cười giơ tay ra với y: "Nào! Ta kéo ngươi!"

Yến Thù rũ mắt, không nắm tay Lý Trường Thiên mà điểm nhẹ mũi chân, một tay chống lên lưng ngựa mượn lực, dáng người nhẹ nhàng động tác trôi chảy xoay mình lên ngựa, ngồi sau lưng Lý Trường Thiên.

"Đẹp trai quá." Lý Trường Thiên thu tay lại, trầm trồ khen ngợi, "Lần sau dạy ta với nhé."

Yến Thù không trả lời mà cầm lấy dây cương trong tay Lý Trường Thiên, nhìn thẳng về phía trước.

Lý Trường Thiên thấy Yến Thù từ tối qua đến giờ vẫn luôn buồn bực, nhịn không được hỏi y: "Ngươi sao vậy?"

Đúng lúc này, Thẩm Ngọc Thụ ở phía trước gọi bọn họ: "Tới tới tới, đi theo ta, để ta đưa các ngươi tham quan Thiên Khuyết Sơn Trang đại danh đỉnh đỉnh."

Yến Thù không đáp lại câu hỏi của Lý Trường Thiên, hất dây cương cưỡi ngựa chạy đi, lạnh lùng nói: "Vịn cho chắc."

Lý Trường Thiên ngượng ngùng vịn yên ngựa, không dám nhiều lời nữa.