Có lẽ vì bị thương nên Lý Trường Thiên đã mơ một giấc mộng hiếm thấy.
Hay đúng hơn là ác mộng.
Ban đầu giấc mộng này có chút hỗn loạn không rõ, Lý Trường Thiên mơ thấy mình lúc nhỏ mặc áo rách bẩn thỉu, co quắp ở góc đường bị một đứa nhóc khác đánh chửi ném đá.
Tuy nói là đánh nhưng giống như chọc ghẹo chế giễu hơn.
Đứa nhóc kia ôm bụng cười to, xen lẫn với những lời chửi rủa khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận tâm can.
"Đồ ngốc." "Đồ ăn mày." "Tên ngốc bẩn thỉu."
"Đừng đánh ta, thật xin lỗi, xin các ngươi đừng đánh ta."
Lý Trường Thiên nghe thấy mình ôm đầu xin tha, sau đó hắn khập khiễng xông ra ngoài.
Trong hỗn loạn hắn đυ.ng phải một con ngựa, tiếng ngựa hí vang kèm theo tiếng quát tháo ầm ĩ.
Lý Trường Thiên bé nhỏ bị tông ngã nhào, toàn thân đều đau, thê thảm nằm rạp trên mặt đất khóc nức nở.
Đúng lúc này Lý Trường Thiên ngửi thấy một mùi hương xa lạ, dịu dàng mà thanh nhã tựa như hương bạch trà đầu xuân.
Lý Trường Thiên cố gắng ngẩng đầu lên, thấy một nữ tử có hình dáng mơ hồ mặc cẩm y trắng thuần đang nhìn mình.
Lý Trường Thiên thút thít hỏi: "Ngươi, ngươi là tiên nữ trên trời, tiên nữ tỷ tỷ sao?"
Nữ tử không nói gì mà yên lặng đưa tay ra cho Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên đang muốn nắm chặt tay nàng thì chợt thấy người mình nhoáng một cái, mở mắt ra lại thấy khung cảnh bệnh viện, bác sĩ mặc blouse trắng ngồi đối diện với hắn.
"Tiểu đồng chí, cậu bị áp lực tâm lý rối loạn nhẹ sau chấn thương, đề nghị điều dưỡng nghỉ ngơi một thời gian."
Lý Trường Thiên vừa định trả lời thì phát hiện mình đang nằm trong chiến hào, bên tai toàn là tiếng súng, tiếng hỏa lực cùng tiếng người thét gào thảm thiết, chấn động làm đầu hắn đau đến muốn nứt, không thể thở nổi.
"Lý Trường Thiên!!"
Bỗng dưng một tiếng kêu đầy lo lắng vọng lại.
Lý Trường Thiên mở bừng mắt, phát hiện toàn thân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, còn nắm chặt cánh tay Yến Thù.
"A......" Lý Trường Thiên vừa thở hổn hển vừa mờ mịt nhìn Yến Thù.
Trong mắt Yến Thù đều là lo lắng: "Ngươi gặp ác mộng à?"
"Ác mộng?" Lý Trường Thiên lau mồ hôi, "Hình như vậy......"
Lý Trường Thiên hoảng hốt lấy lại tinh thần, khi nhận ra mình đang nắm chặt cánh tay Yến Thù thì vội vàng buông ra: "Có phải ta làm ngươi đau không?"
"Không sao." Yến Thù cũng không để ý.
Rõ ràng mới tỉnh dậy nhưng Lý Trường Thiên lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hệt như vừa trải qua một cuộc trốn chạy vô vọng dài dằng dặc.
May mà cuối cùng cũng tỉnh lại trong một cái ôm khiến người ta an tâm.
"Giờ là lúc nào? Ta ngủ bao lâu rồi?" Lý Trường Thiên chống người nhổm dậy.
"Giờ Thìn, ngươi mới ngủ một lát thôi." Yến Thù nhét hắn vào chăn, thuận tay sửa lại góc chăn.
"Lúc trước ta vẫn muốn hỏi ngươi làm sao biết được giờ này với giờ kia?" Lý Trường Thiên hỏi.
"Nhìn hướng mặt trời và bóng nắng." Yến Thù đáp.
"Wow, lợi hại." Lý Trường Thiên khen, "Có rảnh thì dạy ta với."
"......Được." Yến Thù nhẹ giọng, "Vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm lát nữa đi, đến trưa ta sẽ gọi ngươi ăn cơm."
Lý Trường Thiên chợt nghĩ đến cái gì nên hỏi y: "Lúc nãy không phải ngươi bị ta đánh thức đó chứ?"
Yến Thù lắc đầu: "Ta cũng chưa ngủ."
"Sao không ngủ? Chẳng phải ngươi cũng không nghỉ ngơi suốt đêm còn gì?" Lý Trường Thiên hỏi.
"Ta suy nghĩ vụ án......" Yến Thù còn chưa dứt lời thì Lý Trường Thiên đã đưa tay đẩy Yến Thù nằm xuống rồi nói: "Đừng nghĩ nữa, hấp tấp như thế thì nghĩ được gì chứ, ngủ mới quan trọng, cùng ngủ nào."
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên tung chăn ra, chưa nói câu nào đã bọc kín Yến Thù lại rồi thúc giục y: "Nhắm mắt nhắm mắt, mau nhắm mắt lại."
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, ánh mắt lóe lên, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Lý Trường Thiên nhích người tìm một tư thế thoải mái rồi cũng nhắm mắt.
Cửa sổ phòng chưa đóng, gió đông êm đềm, chim én ríu rít, rèm cuốn hờ, cảnh sắc mỹ lệ, tâm sự mới phát hiện không nỡ nhìn thấu.
Yến Thù nhắm mắt nghe tiếng hít thở của Lý Trường Thiên dần ổn định mới mở mắt ra.
Y ngủ không được, chẳng có cách nào để tĩnh tâm.
Yến Thù ngắm Lý Trường Thiên nằm bên gối, thấy tóc hắn lòa xòa che lên mặt thì nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ.
Có lẽ vì bị thương cộng thêm ác mộng lúc nãy nên gò má Lý Trường Thiên hơi lạnh, đuôi mắt ửng đỏ, bờ môi trắng bệch, nhìn vô cùng đáng thương.
Yến Thù vén tóc hắn ra sau tai, áp bàn tay lên mặt hắn.
Lý Trường Thiên ngủ say khẽ hừ một tiếng, sau đó vô thức nghiêng nghiêng đầu.
Chỉ mới động một chút mà Lý Trường Thiên đã vô tình hôn vào lòng bàn tay Yến Thù.
Yến Thù đột ngột thu tay lại như bị rắn cắn, như bị lửa đốt.
Y chợt thấy tim đập nhanh, tức ngực, hoa mắt chóng mặt, thậm chí còn không thở nổi.
Yến Thù luống cuống, y rón rén xuống giường, ra khỏi phòng Lý Trường Thiên rồi hít sâu mấy lần.
Yến Thù nghĩ có lẽ mình đã quá mệt mỏi, một đêm không ngủ cộng với các điểm đáng ngờ của vụ án làm đầu y đau như muốn nứt.
Nhưng vào lúc này, Yến Thù phát hiện áo ngoài màu trắng của mình bị dính máu, y về phòng cởi y phục, chỉ mặc trung y rồi lấy ra một bộ ngoại y sạch sẽ từ bọc hành lý.
Y đang định thay áo thì chợt nghe thấy tiếng "gù gù gù" vang lên bên tai.
Yến Thù quay đầu lại thấy một con bồ câu trắng đưa tin từ ngoài cửa sổ bay vào đậu lên bàn, nhẹ nhàng mổ vào tấm bảng gỗ của y.
Yến Thù phủ thêm áo ngoài rồi đưa tay tháo mật tín trên chân bồ câu, vừa mở ra đọc lướt qua đã lập tức sững sờ.
Trên thư chỉ viết một câu ngắn gọn: "Hàn Nha muốn bắt Thi Hoa Niên."
Yến Thù vội vã mặc y phục chỉnh tề rồi cầm bội kiếm lao ra khỏi khách điếm.