Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 55: Ngươi dựa vào cái gì mà nổi cáu

"Chuyện này, vị này là...... là......" Lý Trường Thiên thấy Yến Thù đột nhiên im bặt liền hấp tấp giới thiệu.

"Ta là Nhị công tử của Thiên Khuyết Sơn Trang, Thẩm Ngọc Thụ!" Thẩm Ngọc Thụ đứng dậy nói thay cho Lý Trường Thiên.

"Thiên Khuyết Sơn Trang?" Ánh mắt Yến Thù trầm xuống.

"Đúng! Không sai!" Thẩm Ngọc Thụ cười nói.

Xem ra lại là một kẻ nghe nói tới gia thế nhà hắn thì lập tức xáp lại gần!

Yến Thù không nhìn Thẩm Ngọc Thụ nữa mà chuyển ánh mắt sang Lý Trường Thiên, lạnh như băng nói: "Tên ngốc mất trí nhớ lưu lạc ở tiểu trấn lại quen biết người phú quý cỡ này, thật sự là...... không ngờ được......"

Lý Trường Thiên nghe ra sự mỉa mai trong câu nói của Yến Thù liền hoảng hồn, vội vàng nói: "Yến Thù, ngươi nghe ta nói......"

"Nói gì?" Yến Thù ngắt lời hắn rồi lạnh lùng nói, "Không còn gì để nói nữa, Lý công tử đã quen biết người như vậy, nghĩ lại ta cũng không với tới nổi."

Dứt lời Yến Thù quay người định bỏ đi.

"Này! Ngươi nói thế là có ý gì hả?!"

Bỗng nhiên có người nổi giận đùng đùng.

Yến Thù và Lý Trường Thiên đều sững sờ, quay đầu nhìn lại.

Thẩm Ngọc Thụ tức giận đến mức đập cây quạt trên tay vào khung cửa, cây quạt đáng thương rơi xuống đất xòe ra một nửa, để lộ bức tranh sơn thủy trên mặt quạt và hoa văn mây bay dát vàng.

"Con người này sao lại âm dương quái khí thế hả?" Thẩm Ngọc Thụ chỉ vào Yến Thù mắng, "Có phải ngươi ghét nhà giàu không? Quen biết ta thì sao? Ta xuất thân trong sạch, quen ta thì phạm vào vương pháp à? Ngươi dựa vào cái gì mà nổi cáu với hắn?"

Lý Trường Thiên: "......"

Wow, tiểu công tử này tính tình thật thẳng thắn, thật nóng tính.

Yến Thù bị mắng cũng sửng sốt, y trầm mặc nửa ngày rồi rũ mắt xin lỗi: "Thật xin lỗi, là ta đường đột, xin cáo từ trước."

Nói xong Yến Thù liền quay người đi.

"Yến Thù, Yến Thù!" Lý Trường Thiên gọi với theo nhưng vô ích, vội vàng muốn chạy theo.

"Ngươi đừng đuổi theo hắn làm gì!" Thẩm Ngọc Thụ níu Lý Trường Thiên lại, "Người này tính tính rõ xấu!"

"Không phải." Lý Trường Thiên xoay người, nghiêm trang nói với Thẩm Ngọc Thụ, "Y là người ôn nhu nhất trên đời này!"

Thẩm Ngọc Thụ nhìn Lý Trường Thiên với vẻ mặt đầu-ngươi-có-vấn-đề-rồi-hả: "Được rồi được rồi, không phải ngươi muốn gặp phường chủ Cẩm Sắt phường sao? Chúng ta đêm nay đến Cẩm Sắt phường, thế nào?"

"Được, đa tạ, cảm ơn ngươi nhiều lắm!" Lý Trường Thiên liên tục nói cám ơn.

"Đừng khách khí, ngươi đuổi theo người kia đi, ta phải về phủ trước đây, khách điếm rách nát này làm toàn thân ta đều khó chịu." Thẩm Ngọc Thụ buông Lý Trường Thiên ra.

Lý Trường Thiên ôm quyền với Thẩm Ngọc Thụ rồi vội vàng đuổi theo Yến Thù.

-

Lý Trường Thiên chạy tới ngã rẽ cầu thang, nhìn lên nhìn xuống cũng không thấy bóng người, nghĩ chắc Yến Thù chuẩn bị đi làm việc nên mới đến gọi mình, thế là định xuống dưới lầu.

Đúng lúc này, trên lầu truyền tới một tiếng chửi mắng: "Đυ.ng vào đâu vậy? Không có mắt à?"

"Thật xin lỗi......"

Nghe giọng nói quen thuộc, Lý Trường Thiên đột ngột phanh lại rồi chạy lên lầu.

Khi Lý Trường Thiên chạy lên lầu ba khách điếm thì vừa lúc trông thấy cửa phòng Yến Thù bị đóng lại, hắn bước nhanh tới, đưa tay định gõ nhưng rồi dừng lại.

Lý Trường Thiên nghĩ ngợi một lát rồi thu tay lại, vội vàng chạy xuống lầu.

Mà lúc này trong khách phòng, sau khi Yến Thù bước vào thì ngây ngốc đứng đó, bỗng nhiên không biết phải làm gì.

Y chậm chạp đi đến trước bàn rót cho mình chén nước, đút vào miệng lại thấy quá lạnh, đến mức khó mà nuốt xuống.

Y chỉ có thể ngậm cho ấm lên để không làm ê răng.

Ai ngờ nước kia vẫn khó nuốt như vậy.

Giờ Yến Thù mới phát hiện thì ra không phải nước lạnh mà do tâm mình lạnh.

Y vội vã nuốt nước xuống, lại bị sặc một cái.

Yến Thù che miệng ho nhẹ vài tiếng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, y chậm rãi đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy người tới thì không khỏi sửng sốt.

Lý Trường Thiên đứng ngoài cửa cười ngượng ngùng đưa cho y một vật: "Cái này cho ngươi, nếu ta đoán không nhầm thì chắc ngươi sẽ thích ăn."

Yến Thù cúi đầu nhìn.

Một xâu mứt quả.

Yến Thù: "...... Ngươi lấy tiền ở đâu? Thẩm công tử cho ngươi?"

"Không phải." Lý Trường Thiên khoát tay, vội vàng nói, "Vài ngày trước trọ lại khách điếm ven đường, ban đêm ta đều đi hỏi lão bản khách điếm có việc gì cần làm không, chẻ củi gánh nước lấy chút tiền, đáng tiếc làm lâu như vậy cũng chỉ được mười mấy văn, mua xâu mứt quả này xong là hết sạch rồi."

Yến Thù: "......"

"Ngươi không thích à? Ta đoán sai sao? Ta thấy ngươi hay mua cho người khác còn tưởng ngươi thích ăn......" Lý Trường Thiên gãi đầu.

Yến Thù vội vàng đưa tay nhận lấy mứt quả: "Thích."

Lý Trường Thiên lập tức hớn hở ra mặt, hắn thở phào một hơi, "Vậy thì tốt rồi."

"Vào đi." Yến Thù nghiêng mình để Lý Trường Thiên vào.

Lý Trường Thiên vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, ta đã hỏi ra cách để gặp được phường chủ Cẩm Sắt phường."

"Ừm?" Yến Thù đóng cửa lại, "Làm sao mới gặp được nàng?"

"Chỉ cần lấy được tín vật của bốn vị các chủ Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt là có thể gặp phường chủ." Lý Trường Thiên đáp, "Thẩm công tử nói cho ta biết vậy, hắn bảo chúng ta đêm nay cùng hắn tới Cẩm Sắt phường rồi giúp chúng ta lấy tín vật."

"......" Ánh mắt Yến Thù trầm xuống, y nói khẽ, "Ừm, biết rồi".

"Ngươi...... Ngươi có phải......" Lý Trường Thiên thấy ngữ khí của Yến Thù lãnh đạm thì không sợ vò mẻ lại sứt, "Bắt đầu hoài nghi ta là người Hàn Nha?"

Yến Thù giật mình, y nhìn Lý Trường Thiên nói: "Lý Trường Thiên, ta chưa bao giờ hoài nghi như vậy, ta nói tin ngươi chính là tin ngươi."

Y nói cực kỳ kiên định, không có chút hư tình giả ý nào, quả thực khiến cho Lý Trường Thiên kinh ngạc.

Sau khi kinh ngạc là cảm khái.

Đây chính là Yến Thù, yêu ghét rõ ràng.

Đối với hắn, đυ.c là đυ.c, trong là trong, rõ ràng như mặt trời và mặt trăng, xa xôi như khoảng cách giữa các vì sao.

Cũng khó trách Tần Quyết Minh không yên tâm để mình đi theo Yến Thù......

Chỉ cần hắn có ý đồ xấu là có thể bắt cóc Yến Thù.

"Vậy ngươi......" Lý Trường Thiên bỗng nhiên có chút hoang mang, "Ban nãy tức giận cái gì?"