Dương Tinh Sử Ký

Chương 54: Cá tới miệng lại tuột mất

Càng lúc Dương Tinh càng thấy Miêu Phỉ nép sát vào người mình. Ban đầu là ngồi bên cạnh, lúc này nàng giống như không khống chế được bản thân nữa mà trực tiếp leo lên người hắn. Có điều cái việc tiếp theo cũng không giống như hắn nghĩ.

Chỉ thấy nàng tháo chiếc mũ của mình ra, để lộ ra bên dưới là hai cái tai mèo màu đen hình tam giác, lúc này chúng đã dựng đứng lên, giống như đang muốn bày tỏ là chủ nhân của mình đang cực kỳ hưng phấn. Tiếp đến là mạn che mặt, chỉ thấy Miêu Phỉ phẩy nhẹ một cái nó liền rớt xuống trên mặt của Dương Tinh.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ đẹp mê người của Miêu Phỉ bây giờ lại điểm thêm chút đáng yêu vì đôi tai mèo của nàng. Nếu như trước đó là vẻ quyến rũ bí ẩn thì bây giờ chính là sự dễ thương cùng xinh đẹp đủ để chinh phục cả đám đàn ông bị mù sắc đẹp. Bởi vì chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Miêu Phỉ lúc này, bất kỳ ai cũng sẽ nổi lên cảm giác muốn che chở, cưng chiều.

Mà trong cơ thể của Dương Tinh lúc này, một giọng nam vang lên, tiếp đến là giọng nữ trả lời...

-Uây, ngươi xem, kia không phải là hậu duệ của Miêu Tộc thượng cổ sao? Huyết thống vậy mà miễn cưỡng đạt 1%, thật không ngờ!

-Ta cũng không có mù a, không ngờ sau trận Thánh Chiến triệu năm trước, tên Miêu Hổ đó vẫn tìm được đường lui cho đời sau a… Chẳng bù cho chúng ta… Aizz…

-Hừ, nếu không phải tại hắn thì chủ nhân cũng không mất đi một phần công lực, suýt chút đã mất mạng.

-Thôi… dù sao cũng đã là quá khứ, có điều nếu như vận mệnh đã chú định cho hai người này gặp nhau thì e rằng, bánh xe của nó đã bắt đầu quay rồi a. Rất nhanh thôi… thời đại mới sẽ tới.

Âm Châu và Dương Châu (thay đổi lại cách gọi trước đó là Cầu vì Châu nghe hay hơn) sau khi đối thoại một chút thì lại tiếp tục im lặng, có lẽ họ cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến sinh hoạt đời tư của Dương Tinh.

Mà ở trong phòng lúc này, Dương Tinh đang không biết Miêu Phỉ muốn làm gì, chỉ thấy nàng cứ nhìn hắn mãi. Bỗng, hắn cảm thấy có thứ gì đó ngọ nguậy trên tay của mình. Chỉ thấy một thứ gì đó dài dài giống như một sợi dây thừng trực tiếp quấn lấy cổ tay của hắn. Sau đó là cảm giác rùng mình cung khoan khoái khi bị nhột, đây là… đuôi của nàng a.

Chỉ thấy Miêu Phỉ dùng đuôi của nàng ve vẩy trên người của Dương Tinh. Nó di chuyển đến dưới áo của hắn, sau đó luồn vào trong ngực rồi lướt qua lướt lại trên ngực của hắn. Cái động tác này… thật quá cám dỗ a. Theo bản năng không bao giờ chịu thiệt, Dương Tinh liền dùng tay của mình vòng qua người của nàng, sau đó nắm lấy phần gốc của cái đuôi.

Chỉ nghe một tiếng “Yaaaaa~”, Miêu Phỉ giống như bị trúng tà thuật trực tiếp mất đi hết sức lực, ngã nhào về phía của Dương Tinh. Mà bởi vì mặt của hai người lúc này đang đối diện lẫn nhau nên rất nhanh một nụ hôn liền được hai người trao cho nhau. Cảm nhận được bờ môi mềm mịn của Miêu Phỉ khiến dươиɠ ѵậŧ của Dương Tinh trực tiếp căng phồng lên, dưới quần trực tiếp nhô cao và chèn ép vào giữa váy của Miêu Phỉ.

Mà ở bên kia Miêu Phỉ cũng đã thần trí mơ màng, từ lúc đứng chung với Dương Tinh trong thang máy thì nàng không hiểu vì sao bản thân không thể nghĩ thông gì cả, chỉ muốn thân cận với thiếu niên trước mặt này. Mà cái cảm giác này cho đến bây giờ lại ngày càng gia tăng, không ngừng chiếm lấy tâm trí của nàng.

Những hành động của nàng lúc này hoàn toàn là theo bản năng, nàng không thể khống chế cái thứ đang liên tục phát ra lúc này từ trong cơ thể của nàng, đó chính là… du͙© vọиɠ. Từ nhỏ nàng đã được sư phụ dạy rằng nam nhân không phải thứ gì tốt, cho nên càng ít thân cận với bọn chúng càng tốt. Trước giờ nàng cũng rất nghe lời của sư phụ, mà bản thân nàng cũng vì thế mà rất ghét nam nhân. Một trong những lí do mà nàng từ bỏ sự nổi tiếng cũng là vì số đàn ông muốn ve vãn nàng thật sự quá nhiều, thậm chí có một số tồn tại chỉ vì muốn thấy gương mặt của nàng mà trực tiếp ngỏ ý bao nuôi, khiến nàng cực kỳ ghê tởm.

Duy cho đến gần đây thì nàng đã bị tai mắt của một thế lực cực kỳ to lớn chú ý tới, thậm chí sư phụ của nàng cũng không thể địch lại nên nàng liền trở về địa bàn của tông môn mà định cư. Nhưng cuộc sống ở trong đó quá buồn chán nên nàng mới mở ra tiệm Spa này, chủ yếu là để tạo phước cho những nữ nhân thường lui tới đây, khiến họ trở nên xinh đẹp hơn và tự tin hơn. Nàng chính là một người yêu thích cái đẹp a…

Quay trở lại vấn đề thì, nàng không hiểu tại sao từ khi gặp Dương Tinh nàng đã có cảm giác giống như quen biết lâu năm, hoàn toàn không có sự đề phòng như khi gặp những tên nam nhân khác mà thay vào đó là cảm giác tò mò, muốn tìm hiểu hắn thật sâu. Mà cái ý nghĩ này không vì nàng áp chế xuống mà giảm đi, mà nó ngày một mạnh hơn… Đó cũng là lí do vì sao nàng xuất hiện ở sảnh chờ khi nghe được cấp dưới báo cáo. Còn giờ đây…

Cơ thể của nàng đã trở nên nóng rực, có thứ gì đó từ trong người của nàng như muốn trào ra, hoàn toàn không thể khống chế. Cái đuôi mà nàng vẫn luôn che dấu vậy mà tự ý thoát khỏi sự kiểm soát của nàng, trực tiếp thò ra bên ngoài. Đang lúc nàng tận hưởng xúc cảm truyền tới từ nó thì đột nhiên toàn thân của nàng giống như bị điểm huyệt. Một loại cảm giác kì lạ xuất hiện, cảm giác này khiến cho ở phía dưới của nàng rất ngứa… rất muốn… đi tiểu a…

Thế là khi nàng vô lực tựa vào người của Dương Tinh thì từ trong âm huyệt của nàng cũng đã tiết ra chất lỏng màu trắng, thấm đầy hết cả qυầи ɭóŧ. Thế nhưng cơ thể của nàng vẫn chưa bình thường trở lại, nó lại càng thèm khát cái kɧoáı ©ảʍ vừa nãy. Vậy là nàng ra sức cọ sát với Dương Tinh, nhằm tìm lại cái cảm giác đó.

Mà Dương Tinh thì sau khi cương lên liền cảm thấy ở phía dưới của mình vậy mà ươn ướt. Hắn nghĩ bụng Miêu Phỉ này hình như vừa lêи đỉиɦ a… Sau đó lại cảm giác được nàng vậy mà liên tục cạ cạ vào cơ thể mình khiến hắn không khỏi buồn cười. Bàn tay đang nắm lấy đuôi của nàng cũng không giữ im nữa, mà trực tiếp tìm kiếm sâu hơn, hắn muốn biết là vị trí mọc của nó nằm ở đâu a… Ừm… ngay tại đốt xương cụt… hắn vừa tò mò vừa bóp nhẹ lên phần đuôi của nàng mà hoàn toàn không biết đây chính là điểm yếu của Miêu Phỉ a.

Thế là ngay khi Dương Tinh chuẩn bị công phá tuyến phòng thủ ở miệng của Miêu Phỉ thì chuyện kì lạ xảy ra… hắn chỉ thấy cơ thể mình không còn bị đè nặng nữa, mà trên đùi của hắn lúc này là bộ váy của Miêu Phỉ, ở phía dưới còn có thứ gì đó đang động đậy.

-Meow~

-What… the…

Hắn gạt chiếc váy ra, chỉ thấy ở phía dưới là một con mèo mun, trông rất dễ thương, mà trên trán nó là một ký hiệu hình bán nguyệt, thập phần thần bí a… Mà con mèo lúc này giống như vừa tỉnh lại, khi nhìn thấy Dương Tinh thì trực tiếp ré lên một tiếng, sau đó nhảy lên bàn.

Nó vậy mà còn đứng bằng hai chân giống như con người, đã vậy biểu cảm trên gương mặt còn rất sống động a, chỉ thấy nó dùng hai cái chân trước một cái che lấy trước ngực, còn một cái che lấy phần dưới của mình, cái đuôi thì co cụm lại tại phần mông… Này là… xấu hổ sao?

Dương Tinh hoàn toàn là đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, ban đầu hắn còn nghĩ vậy là mình sẽ được… chén Miêu Phỉ dễ dàng như vậy sao? Thế mà bây giờ, khi hắn đã có xúc động muốn chiếm lấy nàng thì tự dưng nàng lại biến thành… một con mèo. Mặt hắn đen lại, lúc này hắn chỉ nghĩ đến nhân vật trong một bộ manga mà hắn từng đọc… thế là miệng hắn lẩm nhẩm

-Mèo cũng ổn a…

Mà Miêu Phỉ sau khi biến thành mèo thì trực tiếp lấy lại ý thức, nàng hoàn toàn không hiểu sao bản thân lại biến lại thành nguyên hình, bởi vì việc này chỉ xảy ra khi nội lực của nàng bị tiêu hao hết. Sau khi hoàn hồn thì nàng lập tức thoát khỏi người Dương Tinh, nhìn thấy ánh mắt trần trụi của hắn khiến nàng cực kỳ ngượng ngùng, thế là theo bản năng che lấy thân thể ‘loã lồ’ của mình. Nàng không sao hiểu được chuyện gì vừa xảy ra… đang hoang mang không biết làm gì thì nàng nghe thấy cái câu phát ra từ miệng của Dương Tinh… thế là nàng trực tiếp mở miệng mèo ra nói

-Ngươi đừng có mà lại đây… Ta… ta…

-Ồ… ta tưởng mèo phải kêu meo meo chứ… sao lại nói tiếng người a...

Dương Tinh vừa nói vừa ngồi dậy, hắn chồm tới định bắt lấy Miêu Phỉ, chủ yếu là để hù nàng một chút a. Mà Miêu Phỉ thấy Dương Tinh vồ tới thì cũng rất nhanh nhảy ra xa, sau đó dùng biểu cảm giận dữ nói

-Ta cũng không phải là mấy thứ mèo hạ đẳng kia a, làm sao lại không thể nói chuyện cơ chứ. Ngươi… ngươi… mau đi ra ngoài… ta không cho phép ngươi ở đây nữa.

-Rõ ràng chính tỷ là người đã mời ta vào đây, hiện tại lại trực tiếp đuổi ta đi… cái này có chút không được a.

-Hừ… chuyện này chính là… bất đắc dĩ… xem như ta năn nỉ… ngươi mau ra ngoài đi a…

Dương Tinh lúc này cũng ngồi lại trên ghế sofa, hắn khống chế dươиɠ ѵậŧ của mình nhũn xuống, sau đó mở miệng nói tiếp

-Nhưng tỷ phải giải đáp những thắc mắc của ta, nếu không thì...

Chỉ thấy hắn rút điện thoại của mình ra, chỉ sau 2 cái click liền chụp lấy một tấm ảnh ở dạng mèo của Miêu Phỉ.

-Nếu không thì ta sẽ trực tiếp đem tấm ảnh này dán lên khắp mọi nẻo đường ở thành phố này, cho tất cả những con mèo ‘hạ đẳng’ kia nhìn thấy thân thể của tỷ a.

-Ngươi… ngươi dám…

-Sao ta lại không dám a...

Thật ra Dương Tinh cũng không biết những hình ảnh này nếu mà đem in ra thì có vấn đề gì a, chỉ là một con mèo có cái ấn kỳ lạ trên đầu, hắn cũng chỉ là muốn trêu nàng một chút. Thế nhưng hắn nào biết hình ảnh này của Miêu Phỉ mà để những tông môn cổ xưa kia nhìn thấy thì cái thành phố này sẽ lập tức chìm trng biển lửa a…

-Thôi được rồi… ta đồng ý với ngươi… nếu bây giờ ngươi lập tức đi ra ngoài thì ta sẽ trả lời những câu hỏi mà ngươi đặt ra.

-Được, vậy hẹn gặp tỷ tại tầng 9 a, ta cũng rất muốn được tỷ tạo cho mình một kiểu tóc thật đẹp cho tối nay đấy…

-...

Nhìn thấy nàng vậy mà trực tiếp lộ ra móng vuốt thì Dương Tinh rất hiểu ý mà chuồn lẹ ra khỏi phòng, trước lúc đi hắn còn không quen quay mặt lại nói một câu…

-Nhìn tỷ rất dễ thương a… thật rất muốn ‘nựng’ một chút...

-Méo~!

Lúc Miêu Phỉ phóng tới trước cửa thì hắn cũng đã cao chạy xa bay. Mà nàng cũng tự hỏi bản thân cái quái gì đang diễn ra vậy a. Có điều việc quan trọng lúc này là tìm cách biến trở lại thành hình người. Thế là chỉ thấy hình ảnh một con mèo nhỏ ngồi khoanh chân tu luyện, ở trong căn phòng những sợi ánh sáng màu trắng không ngừng chuyển động xung quanh Miêu Phỉ, sau đó trực tiếp tiến vào cô thể của nàng. Mà vầng sáng hình bán nguyệt trên trán của nàng thì không ngừng nhấp nháy.