Tác vừa biết được sự khác biệt giữa âʍ ɦộ và âʍ đa͙σ, trước giờ cứ dùng loạn cả lên, mong các đọc giả thông cảm.
Lúc Dương Tinh đứng trước cửa nhà kho thì đã nghe thấy tiếng lộp cộp và tiếng rên ư ử ở bên trong, hắn biết Ngọc Đào đã tỉnh lại. Lúc hắn mở cửa ra thì thấy nàng đang không ngừng cọ quậy trên tấm thảm, hai hàng nước mắt chảy ra làm mắt kính của nàng bốc lên một tầng hơi nước, cùng với đó là số tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bị khô trên mặt nàng lúc này đang đóng vảy rồi tróc ra, nhưng như vậy không những làm nàng xấu đi mà lại còn làm cho gương mặt của nàng hấp dẫn hơn, mị hoặc hơn. Khi thấy cánh cửa mở ra, nàng không ngừng hét lên trong miệng, nhưng thoát ra ngoài chỉ có những tiếng ư ư vô nghĩa, đã vậy khi thấy người đến là Dương Tinh, nàng còn không nhịn được mà vừa la hét vừa run rẩy, cảm giác như không muốn tin vào mắt của mình vậy.
Nàng không phải là vừa mới tỉnh dậy, ban đầu khi nhận ra tình cảnh của mình thì nàng có chút hốt hoảng, sau đó nàng đã thử nhiều cách để thoát ra, chỉ có điều dây trói này rất kì quặc, nàng càng cựa quậy thì nó lại càng siết chặc hơn, khiến cho cơ thể của nàng một trận khó chịu, nhưng vì tính tình bướng bỉnh của mình, nàng cứ cố gắng như vậy khoảng 10 phút, sau đó lại bất lực nhận ra lúc này nàng không thể nhúc nhích gì cả, chỉ có thể không ngừng uốn éo thân thể để bớt đi cảm giác khó chịu khắp người, nhất là ở vị trí của nàng. Sau đó thì một trận ngứa ập tới nơi đó, khiến cho nàng rạo rực vô cùng nhưng lại không có cách nào cử động cả, thế là nàng gấp đến phát khóc. Nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này cùng cảnh tượng khi đó, tâm trí của nàng một trận hoang mang, lại có chút xót xa, nhưng hơn hết vẫn là sự kinh tởm cùng không thể tin được đối với hành vi của hai anh em nhà họ Dương.
Nàng không hiểu tại sao hai người sinh ra trong gia đình gia giáo đàng hoàng, là thiên kim tiểu thư và đại thiếu gia của Dương gia mà lại có thể làm ra hành động ghê tởm như vậy, đó chính là chuyện coi thường luân lý, trái với chuẩn mực đạo đức xã hội. Một cô nhi như nàng từ nhỏ đã xem tình thân như một thứ gì đó cực kỳ thiêng liêng, vậy mà nàng lại tận mắt chứng kiến nó bị vấy bẩy như vậy trước mặt mình, đã vậy mình còn vì nó mà rơi vào hoàn cảnh éo le của hiện tại, khiến nàng không tự chủ được mà rưng rưng nước mắt, không màn đến việc âʍ đa͙σ của mình lúc này đang cực kỳ ngứa ngáy nữa. Nàng rơi vào trạng thái kháng cự vô ý thức, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở nàng mới hoàn hồn lại.
Dương Tinh nhìn thấy tình trạng hiện tại của Ngọc Đào, xúc động muốn tiến lên cởi trói cho nàng, nhưng hắn biết nếu hắn làm vậy thì không những Ngọc Đào sẽ im lặng mà cho hắn cơ hội giải thích, hắn chắc chắn nàng sẽ hét toáng lên cho mọi người biết mình đang bị giữ lại ở đây. Cho nên điều cần làm lúc này là bỏ qua sự thương hại vốn có của hắn để trở thành một ác ma, một ác ma sẽ khiến cho nàng sa ngã, sau đó thuần phục trước da^ʍ uy của hắn. Dương Tinh lúc này nào đâu biết những ý nghĩ tiêu cực này là do hệ thống không ngừng tạo ra trong đầu để xui khiến hắn, hắn chỉ biết lúc này mình cần nhập ma để ngự nữ.
Hắn tiến tới người của Ngọc Đào, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc đang che khuất đôi mắt của nàng, trong đôi mắt đó hoàn toàn là sự căm phẫn, sợ hãi, cùng kinh tởm của nàng đối với hắn. Nhưng Dương Tinh nào quan tâm nhiều như thế, hắn dần dần đưa tay của mình xuống vuốt ve gương mặt, rồi cái cổ, rồi tiếp đến là mạnh bạo xé rách phần ngực bộ đồ hầu gái của nàng ra. Phía dưới là một chiếc áo ngực ren màu trắng cỡ 36D đang bao bọc lấy cặp "tiểu Đào" quyến rũ của nàng. Thấy vậy, hắn không còn áp chế tạp niệm nữa mà tiện tay xé rách nó luôn, sau đó hắn chỉnh lại chỗ dây trói, cho nó siết càng chặt vào cặp ngực của nàng hơn. Ngọc Đào lúc này vừa cảm thấy tủi nhục vừa uất ức, nàng không thể làm gì cả, mặc cho nam nhân trước mặt xâu xé bản thân mình, nàng tự hỏi đây có phải là đại thiếu gia ngày thường vẫn ôn nhu cười cười nói nói với nàng không, hay hắn là một ác ma đã chiếm lấy thể xác của thiếu gia. Càng nghĩ càng cảm thấy đắng chát, nàng nhắm mắt buông xuôi, để mặc cho tên sắc quỷ muốn làm gì mình thì làm.
Dương Tinh thấy gương mặt cam chịu của nàng, có chút khó chịu, hắn không nghĩ ngợi gì mà đưa tay xuống phía dưới của nàng, thấy ở dưới đã ướt đẫm một mảng, gương mặt da^ʍ tà của hắn lúc này không nhịn được mà nở một nụ cười ác độc, hắn cầm lấy hai mép qυầи ɭóŧ màu trắng của nàng, sau đó kẹp nó vào chính giữa hai mép âʍ ɦộ, rồi dùng tay miết lên miết xuống, khiến cho Ngọc Đào lúc này nhắm chặt mắt không khỏi rên hừ hừ. Cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ở phía dưới, nàng không nhịn được mà há miệng ra ở đằng sau lớp băng keo, khiến cho nước miếng của nàng tràn ngập khoang miệng, nghe thấy tiếng ừng ực trong miệng của nàng, Dương Tinh liền lấy tay bóp lấy cái cổ thon của nàng, khiến cho nàng không thể nuốt nước bọt xuống được, hô hấp cũng có chút khó khăn, sau đó hắn dùng tay còn lại xé rách mảnh vải dưới thân của nàng ra, rồi hai ngón tay của hắn tàn ác ra vào trong âʍ đa͙σ của nàng, khiến Ngọc Đào không ngừng cựa quậy thân thể.
Mãi đến khi hai mắt của nàng dại ra, dưới thân của nàng tiết ra thật nhiều da^ʍ thuỷ cũng như nướ© ŧıểυ không thể khống chế được thì hắn mới buông nàng ra, để cho nàng hít thở, có điều lúc này nàng lại bị nghẹn vì nước miếng của mình, nên liền thở phì phì bằng lỗ mũi. Không để cho nàng nghỉ ngơi được lâu. Dương Tinh nhanh chóng cởϊ qυầи của mình ra, cái thứ đó của hắn lúc này đã cương đến đỉnh điểm, hắn nhẹ nhàng tháo miếng băng keo trên miệng Ngọc Đào xuống, theo lớp băng keo được tháo ra, một ngụm lớn nước bọt liền chảy ra ngoài miệng của nàng, cái lưỡi thơm tho lúc này liền lè ra ngoài để nàng có thể dễ dàng hít thở bằng miệng hơn, trông nàng không khác nào một con cún đang hô hấp để hạ nhiệt cả. Nhìn thấy chiếc lưỡi thơm tho ấy, Dương Tinh liền ôm chầm lấy nàng, sau đó mυ'ŧ lấy đầu lưỡi đang nhễu nhại nước miếng của nàng, không ngừng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, mà hai tay của hắn thì liên tục sờ nắn bầu ngực của Ngọc Đào, ngón tay cái và ngón trỏ không ngừng nhéo đầu ti của nàng, khiến nàng đau đớn mà há lớn miệng ra. Sau đó hắn thừa thế xông vào, chiếm lấy khoang miệng của Ngọc Đào. Hắn biết lúc này nàng đã không còn lực để phản kháng nữa, nên hắn không lo nàng sẽ dùng răng cắn lưỡi của hắn.
Đúng như Dương Tinh dự đoán, Ngọc Đào sau khi tiết thân đã cảm thấy thân thể cực kỳ hư thoát, nàng không còn chút sức lực nào để phản kháng lại hành vi của hắn, nàng mặc cho hắn xâm nhập vào từng vị trí trong khoang miệng cũng như từng thớ thịt trên cơ thể của mình. Chỉ một lúc sau, trên ngực của nàng đã tràn ngập dấu vết bầm tím, còn cái lưỡi của nàng thì cứ vô thức lè ra theo bản năng để đón lấy từng đợt nước miếng của Dương Tinh để thoả mãn cơn khát. Sau khi hành hạ bộ ngực của Ngọc Đào đến chán chê, Dương Tinh không tự chủ được mà vén váy của nàng lên, sau đó kẹp nó vào một mối nối của dây trói, thế là âʍ đa͙σ của nàng liền loã lồ trước mặt của hắn. Âʍ đa͙σ của nàng khác với của mụ mụ và tiểu muội, nó được một lớp lông xoăn mịn che kín lấy, khe hở hồng hào được một bụi đen che phủ khiến nó càng trở nên thần bí, ngón tay của hắn không ngừng du nhập, khám phá phía sâu bên trong của nàng.
Hai ngón tay của Dương Tinh đi ra đi vào bên trong của nàng rất vừa vặn, có thể thấy nàng cũng không xa lạ gì với việc thủ da^ʍ cả, hắn đoán rằng không chỉ tự thủ da^ʍ mà hai nàng Đào, Mai này còn thủ da^ʍ cho nhau nữa vì hắn có thể cảm nhận được âʍ đa͙σ của nàng không co thắt lại khi ngón tay của hắn đi vào lần đầu tiên. Sau khi đưa hai trinh thám ra thăm dò, Dương Tinh lại tiếp tục đưa thêm một tên nữa xuất trận, ba ngón tay của hắn dọc theo đường rãnh của Ngọc Đào mà tiến vào bên trong, khiến cho âʍ đa͙σ co thắt một cái thật mạnh, rồi sau đó lại dịu xuống.
- Hừ, quả là một nữ nhân hư hỏng, chỗ này có phải là đã từng bị thao qua hay không? Có phải ngươi mỗi lần đi ra ngoài mua đồ ăn đều câu dẫn nam nhân ở bên ngoài hay không? Nhưng mà sức chịu đựng của ngươi cũng quá kém a, chỉ tìm được tên nam nhân nhỏ như vậy, làm sao mà có thể so sánh với bổn thiếu gia được chứ.
Hắn biết Ngọc Đào vẫn còn là trinh nữ, nhưng hắn muốn đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của nàng, khiến cho nàng vừa cảm thấy ô nhục vì bị cưỡиɠ ɧϊếp, mà lại còn vừa bị vu oan là một da^ʍ nữ nữa.
- Ta khô..ng... p...hải... là... m...ột... dâ...m nữ...
Ngọc Đào cố gắng nói ra từng chữ, mặc dù đã rơi vào trạng thái kiệt quệ nhưng Ngọc Đào vẫn muốn bảo vệ lấy thanh danh của mình, cho dù nàng có bị cưỡиɠ ɧϊếp đi nữa thì nàng cũng thể bị gọi là da^ʍ nữ được, vì trước giờ nàng còn chưa biết chuyện nam nữ là gì, chỉ có Ngọc Mai là người duy nhất đã chạm qua nơi đó của nàng, tiếp đến... chính là tên ác ma này a. Nghe thấy nàng chống chế, Dương Tinh không nhịn được mà trêu chọc.
- Không phải là da^ʍ nữ mà bị cưỡng bức lại ra nhiều nước như thế này sao, còn có cái âʍ đa͙σ này nữa, âʍ đa͙σ của nữ nhân bình thường làm sao có thể chịu được ba ngón tay của ta a. Nói ngươi là da^ʍ nữ ngươi lại còn chối, để ta hảo hảo xem thử cái thứ này của ngươi có sảng khoái không mà lại có thể đi câu dẫn nam nhân a.
Từng lời từng tiếng của Dương Tinh như cắt vào tim của Ngọc Đào, bỗng nàng tự nghĩ có phải nàng chính là một da^ʍ nữ không a? Nữ nhân khác thủ tiết như ngọc còn nàng thì lại dễ dàng để người khác chạm vào nó như thế, đã vậy khi hắn đưa ngón tay vào trong nàng không những không cảm thấy khó chịu mà còn có cảm giác sung sướиɠ muốn chết. Lúc trước tiểu Mai cũng chạm vào, thậm chí là còn liếʍ vào nó nữa, nhưng kɧoáı ©ảʍ mà nàng ấy mang đến lại không mãnh liệt như Dương Tinh. Không lẽ chính như hắn nói, nàng chính là một nữ nhân dâʍ đãиɠ luôn thèm khát chuyện tìиɧ ɖu͙© với người khác như vậy sao?
Đang lúc nàng mê man suy nghĩ thì Dương Tinh đã đưa cái dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình tới trước cửa động của nàng, tiểu đệ của hắn như ngửi được mùi hương của âʍ đa͙σ, không ngừng giật giật lên, tỏ ý muốn xông thẳng vào. Hắn lật người của Ngọc Đào lại, khiến mông của nàng nhếch lên một góc 45 độ, sau đó không bôi trơn gì cả mà xốc binh tiến thẳng vào trong. Mặc dù đã học qua rất nhiều kỹ năng trong Kama Sutra, nhưng vì đây là lần đầu của hắn nên hắn muốn làm theo bản năng của mình. Hắn không thương hương tiếc ngọc gì cả mà trực tiếp đi sâu thẳng vào bên trong của nàng, khiến cho nàng hét lên một tiếng thất thanh, nếu như là vào 1 tiếng trước thì có lẽ Dương Tinh còn sợ có người nghe thấy, nhưng các phòng trong biệt thự này được cách âm cực kỳ tốt, dù có ở sát vách cũng cùng lắm chỉ nghe thấy tiếng động lạ, chứ nói gì đến nhà kho bị nằm trong một góc nhà đã lâu không ai dùng này.
Ngọc Đào cảm giác được cơ thể mình bị lật lại, theo sau đó là một thứ nóng hổi đang kề sát ngay mép âʍ đa͙σ của nàng, nàng cực kỳ căng thẳng, đang bối rối không biết làm gì thì nàng cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt ở phía dưới. Nàng nhịn không được mà hét lên một tiếng thất thanh, những tưởng chỉ có tiếng hét này có thể cứu lấy tâm hồn và thể xác của nàng lúc này. Ấy nhưng nàng không ngờ được, sau cú đau trời giáng ấy lại là hàng tá những lần đau đớn khác.