"Bà nội cha đứa nào dám vẩy mực lên túi Gucci của bố vậy?"
Đổng Yên tức tối lôi cái túi Gucci thời thượng mình vừa mua tuần trước để dành cho mấy dịp di lễ tiệc, mới chỉ tí tởn mang đi dạy một lần liền bị lũ nhỏ vẩy mực trúng mà bản thân không hề hay biết. Thiệt nóng trong người mà!
"Ai biểu chị mang túi xịn đi, không phải em đã nói mang cái em mua là được sao?"
Tề Đình khẽ cười nhẹ, nghiêng đầu hôn lên má Đổng Yên đang ửng hồng vì tức giận. Mới đó màu hồng ngay sau cái hôn liền trở thành đỏ rượu đẹp mắt. Chớp một cái, Đổng Yên ho khan mấy cái, quay lại ôm lão bà vào lòng khều khều cái cằm nhỏ đáng yêu, mắt nheo lại gian ác.
"Em nghĩ chồng em dễ dàng bị thu phục vậy sao?"
"Vậy...phải làm sao đây ah..."
Tề Đình cố nhịn cười bày ra vẻ mặt ngây thơ như thật sự không biết phải làm sao. Thậm chí biểu tình trên gương mặt còn đồng điệu phối hợp hỗ trợ, này một cái cắn môi gắt gao, này hai ngón tay đặt trên lưng Đổng Yên vuốt ve ôn nhu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Đổng yêu nghiệt trong ba giây liền xụi lơ như bãi nước.
"Đình..."
"Hay tiểu nữ đây hiến dâng cho người nhé!"
Tề Đình lật ngược tình thế áp Đổng Yên xuống giường, ngồi trên người nàng ta đong đưa qua lại kí©ɧ ŧìиɧ. Đổng Yên nhìn chăm chú đến nước miếng cũng quên nuốt, đành xấu hổ để nó tuôn ra hai bên mép trong vô lực. Không hiểu Tề Đình học từ đâu ra mấy cái chiêu câu dẫn dễ sợ này, để cho mỗi khi nhìn thấy đều là hằng đêm sanh ca.
"Tiểu thϊếp nguyện trao..."
"Không... À... Tối nay sẽ lấy... Bây giờ chưa cần dâng..."
Đổng Yên mò tay lên eo Tề Đình ngăn lại động tác lắc lư càn rỡ. Chỉ sợ nếu không dừng lại kịp thời, hai nàng sẽ không kịp đi đến buổi tiệc quan trọng hôm nay.
"Vậy còn tức giận túi xách dính mực không?"
Thanh âm ngân dài như thấm vào xương tủy Đổng Yên, khiến nàng có chút mê mẩn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Không giận... Hết rồi."
"Tốt."
Nói trở mặt liền trở mặt, Tề Đình lưu loát đứng dậy từ trên người Đổng Yên trở lại với đồng đồ chưa ủi xong. Bất quá nhìn theo cái mông đầy đặn kia, Đổng Yên lại không nhịn được da^ʍ tà muốn sờ lên.
"Yên! Đã nói tối mới dâng!"
"Còn hai tiếng, chị chỉ cần 20 phút đã có thể đại công cáo thành!"
"Ah..."
-----
"Uyển, em sao còn chưa chuẩn bị?"
Trương Đình Ngữ thay y phục đã chỉnh tề bước ra khỏi phòng nhưng Tô Uyển vẫn còn đang nhâm nhi chocolate chôm được của Tề An trên sofa, tựa hồ chuyện sắp tới không hề liên quan đến nàng.
"Hả?"
"Mau đi thay đồ, chị để sẵn cho em rồi mà."
Trương Đình Ngữ giật lấy thỏi chocolate trên tay người kia đem cất vào tủ lạnh, sau đó quay người trừng mắt hăm họa Tô Uyển.
"Em mau đi thay đồ đi."
"Không đi! Em mới không cần ăn sinh nhật bà ấy!"
Đối với Tô Uyển sinh khí thất thường, nhất là những vấn đề nhạy cảm mà cả hai ít khi nhắc tới, Trương Đình Ngữ sớm đã muốn quen thuộc rồi. Nàng thở dài, đem tóc vén qua một bên gọn gàng ngồi xuống cạnh Tô Uyển bướng bỉnh.
"Bà ấy là mẹ em mà, có đứa con gái nào không mừng sinh nhật mẹ mình chứ."
Tô Uyển trề môi ủy khuất. Cái gì sinh nhật, bà ta năm nay cũng bốn mươi bảy tuổi rồi, ít nhất đã hưởng thụ qua hơn 20 lần tổ chức yến tiệc, nay lại còn bày ra tiệc gia đình lớn tưng bừng ở biệt thự Hạ Tử Nhiễm, đây có phải là đang phanh khui tuổi già ập đến không vậy?
"Em không muốn đi."
Tô Uyển ương ngạnh quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn Trương Đình Ngữ nữa, chỉ sợ người kia ôn tồn một lúc, bao nhiêu quyết tâm của nàng cũng không cánh mà bay. Trương Đình Ngữ cũng hết cách với tiểu ngu ngốc, đành đem ra chiêu bài cuối cùng mà nàng có thể hạ xuống.
"Không đi, vậy cái hộp xanh này đem vứt được rồi."
Vừa nghe đến cái hộp xanh, Tô Uyển đã giật bắn người quay lại nhìn chằm chằm người bên cạnh. Từ khi nào mà nàng ra lại phát hiện ra sự hiện diện của cái hộp đó vậy? Nàng rụt rè vươn tay muốn bắt cái hộp, ai ngờ lão bà xấu xa lại không toại nguyện đem giấu ở sau lưng. Tô Uyển lí nhí muốn đòi, nhưng lại sợ tâm ý bản thân bị nhìn thấu.
"Đưa... Đưa em..."
"Thứ này nếu không đi sẽ vô nghĩa, thà là vứt đi."
Tô Uyển chột dạ rụt cổ, cái gì vô nghĩa chứ? Nàng là cất công lật tung Thượng Hải mới tìm được đôi đồng hồ cổ này tặng cho mẹ của Tần đại minh tinh nha. Còn Mạc Tư Tư chỉ là người thụ hưởng ké thôi, xin nhắc lại người có sinh thần hôm nay lại được hưởng dụng đồ của người còn lâu mới tới sinh thần.
"Quà cũng đã mua, em còn không chịu thừa nhận sao?"
"Em..."
Tô Uyển phát hiện gần đây bản thân ngày càng giống ai đó nàng không muốn giống nhất, nhưng lại không tài nào chối bỏ được. Cho nên điều này cũng khiến nàng buồn phiền vô cùng. Giật lấy cái hộp xanh sau lưng Trương Đình Ngữ, tiện thể hôn lên môi anh đào hé mở mê người kia, nàng mới hài lòng tiến về phòng ngủ mặc chiếc váy cam phối đen sang trọng mà vợ nàng chọn cho.
"Uyển, đừng hành hạ chính mình nữa. Những thứ đáng giá chúng ta đều phải nỗ lực trân trọng và gĩư lấy, chị biết em hiểu mà."
Tiếng nói từ sau lưng nàng vang lên, Trương Đình Ngữ đang ôn nhu giúp nàng cột dây váy cuối cùng trong lúc bản thân còn đang thất thần.
"Em chỉ cần thời gian, đôi khi không phải nói bỏ xuống liền có thể không nghĩ ngợi."
Xoay đầu chạm vào đỉnh đầu Trương Đình Ngữ, Tô Uyển khẽ nở nụ cười hạnh phúc. Viến mãn nhất trong cuộc sống không phải là có thật nhiều tiền, cũng không phải công danh địa vị quá mức kinh thiên, chỉ cần có một gia đình luôn yêu thương mình, một lũ bạn bè sẵn sàng đem nàng ra làm trò tiêu khiển nhưng những lúc nguy cấp luôn ở đó bên nàng, như thế đã dủ rồi.
-----
Thời điểm Tô Uyển và Trương Đình Ngữ đến biệt thự Hạ gia thì Tề Đình và Đổng Yên đã có mặt đầy đủ, thậm chí còn cùng nhau thưởng thức đĩa mới của Tần đại minh tinh. Tô Uyển đầu tiên là nheo mắt tìm kiếm Tề An trong rừng mỹ nhân. Còn vì sao phải tìm? Hẳn nó là người bày mưu cho nàng muộn mất đoạn đầu bộ phim vì cố tình hẹn sai giờ.
"Tề An! Ngươi giỏi nha!"
"Á Nhiễm a di, Hàm tỷ tỷ! Uyển a di ăn hϊếp con!"
Còn chưa kịp xử trảm tên đầu xỏ thì nó đã kiếm cớ chạy đến bên hai nhân vật không ai dám lên tiếng mắng mỏ. Quả nhiên là đứa nhỏ thông minh, à không, chính à quỷ quyệt nha!
"Hoan Hi, chị đến rồi."
"Chào chị, Hoan Hi."
Hạ Tử Nhiễm không hề cố kỵ bế Tề An ngồi lên đùi chơi với nó, sau mới hướng chị mình chào hỏi tươi cười. Tần Sở Hàm vẫn luôn tao nhã và ngời ngời khí chất như vậy ngồi bên cạnh em gái nàng, cũng nghiêng đầu chào một tiếng "chị" mà Tô Uyển nghe đã muốn nhảy lên vì sung sướиɠ rồi.
"Xin chào mọi người."
Trương Đình Ngữ thức thời bước lên kiềm lại lão công đang đấu tranh tư tưởng giữa lao đến ăn hϊếp Tề An và bỏ qua, không thể nghi ngờ là lòng dạ nhỏ nhen nha. Nàng nhẹ nhàng khoác tay Tô Uyển, ý tứ nhắc nhở liền lọt vào trong mắt Tô Uyển quả nhiên có tác dụng hơn mười sợi dây thừng.
Đổng Yên liếc mắt liền cảm khái Trương Đình Ngữ có biện pháp quản giáo tên bất trị kia. Rõ ràng là đệ tử tâm đắc của nàng, không ngờ có một ngày lại bị chính nàng ta leo lên đầu ngồi. Chưa kể đến việc xúi giục Tề Đình giành thế công nhiều hơn làm nàng một tuần phải ủy khuất hơn hai ngày làm thụ rêи ɾỉ muốn mất giọng.
"Xem ra hoàn toàn rơi vào lưới tình đến hỏng cả đầu óc rồi..."
"Yên... "
"Ô hô, là cô không có gĩư được thế công thuần nên mới uất ức đến thế sao?"
"Cô!"
Cứ gặp nhau là cãi nhau, nhưng không phải chính Đổng Yên là người hóa giải rất nhiều thứ cho Tô Uyển sao? Nguyên lai oan gia nhiều lúc lại phát huy tác dụng đến không ngờ. Cho dù ngoài miệng không nói ra nhưng có lẽ từ tận đáy lòng vẫn là trân trọng tình bạn "từ trong biển lừa" này.
"Các ngươi ồn ào đủ chưa? Đều khiến đầu ta đau muốn chết!"
Để ngăn cản thế chiến thứ mấy chục diễn ra, Mạc Tư Tư trùm cuối đã từ trên lầu bước xuống với bộ váy dài màu trắng thuần khiết. Có lẽ do khí chất quá mức phúc hắc mà ai nấy đều cảm thấy màu trắng không phù hợp với Mạc Tư Tư một chút nào. Tề Ngữ Yên đi bên cạnh khoác tay Mạc Tư Tư cùng nhau bước xuống. Cả hai đều là thân váy trắng ôm sát.
"Đây là sinh nhật hay đám cưới ạ?"
Tề An đột nhiên bật dậy khỏi sofa, chạy một mạch lại ôm eo Tề Ngữ Yên lớn tiếng hỏi, mà cũng chính là nói lên thắc mắc trong lòng mọi người nha. Chỉ thấy gương mặt Mạc Tư Tư khẽ biến sâc, liền lộ ra mấy tia hắc tuyến nhìn đứa nhỏ thật thà.
"Ngươi thấy hai cô dâu có vấn đề à?"
Tề An lắc đầu nhỏ xíu làm tóc cũng bay theo nhưng không trực tiếp đáp lại. Còn tưởng nó biết sợ nên im lặng, au ngờ vừa tính quay lưng đi liền bị nó chơi thêm một trận đau.
"Nhưng hôm nay là sinh nhật, làm gì có cô dâu. Hơn nữa qua tuổi có thể mặc đầm cô dâu rồi ah..."
"Được rồi được rồi!"
Tề Ngữ Yên ôn nhu vỗ lên má nó mấy cái, ý tứ bảo tự mình trở về chỗ đi. Tề An luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, lập tức ngồi vào lòng Đình a di với hạ mắt lóe sáng. Vốn dĩ nó chưa từng biết đến mỹ nhân là cái gì, nhưng xem ở phòng khách đều ngập tràn hoa đua phượng múa, không khỏi khiến Tề An có phần tiếc nuối không rủ được Diệp Vị Đồng và Lục Tịnh Hân đến cùng.
Cả nhà sau màn náo noạn đinh óc mà nhân vật chính là Tô Uyển và Tề An thì cũng chịu yên vị trên cái bàn tròn đầy ấm cúng. Giờ phút hiếm có được sum họp thế này khiến cho ai nấy đều tưởng bản thân đang nằm mơ, dẹp bỏ hết định kiến cá nhân, gạt phăng đi toan tính từng nảy sinh, tất cả đều chân chính cảm nhận được không khí của một gia đình chân chính. Đặc biệt là Tô Uyển và Mạc Tư Tư. Tuy nói sẽ không để vào mắt nhưng cả hai thỉnh thoảng vẫn cứ "vô tình" đảo qua không gian có thân ảnh kia để trấn an tinh thần. Đồng hồ trên tay Mạc Tư Tư thật chói mắt, là loại cổ điển mà ai đó đã mất hết một tháng để tìm kiếm không ngừng. Tình mẫu tử, đơn giản là thứ không cần nói ra mà chỉ cần dùng tấm lòng để cảm nhận.
"Happy birthday to you, happy birthday to you! Happy birthday happy birthday happy birthday to Mommy!"
Tiếng hát có giọng thanh giọng trầm, có người tràn đầy xúc động lớn tiếng nhưng cũng có người miễn cưỡng ngại ngùng. Mạc Tư Tư sống qua 47 năm nhân thế, nguyên lai đến hôm nay mới hưởng thụ được hạnh phúc trọn vẹn. Bà có hai đứa con gái xinh đẹp, hai con dâu giỏi giang, vợ hiền, cháu gái ngoan, còn đòi hỏi gì hơn nữa một cuộc sống viên mãn dù muộn màng.
"Này, mọi người bịt tai lại hết đi."
Tô Uyển đột ngột đứng dậy khỏi bàn, láu lỉnh cười gian bắt tất cả phải bịt tai lại mới xoay người làm chuyện thần bí. Nút đỏ trong tay ấn xuống, ngoài của lớn liền...
Bùm... Chíu... Bùmmmm...
Hàng loạt pháo hoa rực rỡ được chuẩn bị sẵn cùng lúc được giải phóng trên bầu trời tự do. Tia sáng va vào nhau, tạo nên giao thoa ánh sáng đẹp mắt và dâng lên niềm tin hi vọng. Vốn dĩ cuộc sống này không có "nếu như", cho nên nỗ lực hết mình cho hiện tại là điều khiến chúng ra tỏa sáng như pháo hoa kia.
Không ai sinh ra đã hoàn hảo, vậy thì thứ chúng ta cần chính là cuộc rong đuổi kiếm tìm người có thể cùng ta trở nên hoàn mỹ. Cũng giống như yêu một người không phải vì họ đặc biệt, mà vì họ mang đến cho ta cảm giác duy nhất mà không ai làm được.
Một Tề Đình sớm tối chỉ biết công việc, bộc trực ngay cả trong lời nói và lối sống lại bất ngờ sa vào lưới tình của Đổng Yên đã từng trải qua phong ba bão táp. Từ chỗ lạ lẫm tiếp nhận cho đến gắn bó cùng nhau là cần bao nhiêu kiên trì, bao nhiêu chân thành và bao nhiêu phần tâm ý?
Một Tô Uyển mất đi kí ức sống vô tư và ngay thẳng không đoán trước được sẽ cùng với Trương Đình Ngữ cao ngạo lãnh mạc thành đôi. Hiểu lầm chồng chất, khó khăn muôn trùng cũng không dập tắt đi khao khát yêu thương của hai trái tim đồng điệu.
Nhân sinh vốn dĩ là hàng chuỗi những bất ngờ thú vị đón chờ ta ở phía trước, chỉ cần vươn tay ra nắm lấy người bên cạnh cùng nhau vững bước, tin chắc sẽ luôn có ánh sáng nơi phía chân trời.
"Yên, ước mơ hiện tại của Yên là gì?"
"Phải đó, chị cũng muốn biết mơ ước của Uyển nha."
Đổng Yên nhướn cặp chân mày trao đổi ánh mắt với học trò tâm đắc Tô Uyển bên cạnh, vào những phút mang tính quết định như thế này mới hiếm hoi thấy được sư đồ đồng lòng cùng hướng về phía người yêu thương nhất.
"Tất nhiên là... ĐẨY NGÃ NGẠO KIỀU TIỂU BẢO BỐI rồi!"
------
Thượng Hải mùa mưa vừa trôi qua, dư âm để lại là một chút se lạnh thổi qua gò má người hối hả trên đường qua lại. E ấp đâu đó lại là chút suy tư của con người xứ sở phồn hoa, lắng đọng lại trong cảnh vật đôi ba lời lưu luyến.
Qua rồi, là qua rồi.
Yêu thương, thì phải gắng sức trân trọng.
Mà ngày mai, sẽ là ngày mới thôi.
Rengggg.... Renggggg....
"Alo..."
Tề Đình uể oải từ ổ chăn ấm áp chui ra, tay bắt được cái điện thoại đang reo inh ỏi, nàng nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bấm nút nghe.
"Tiểu Đình! Giỏi cho con có người yêu mà không dắt về ra mắt! Hàng xóm biết hết rồi, có ba mẹ là không biết gì! Con dâu ta đâu?"
Hai mắt Tề Đình dần lấy lại tiêu cự, lời ba mẹ nàng có chút kỳ quái đi... Đột nhiên nàng bật dậy khỏi chăn, vô tình đạp luôn tên ham ăn hôm qua rớt xuống giường đầy ai oán.
"Ba mẹ nói sao???? Con dâu???????"
--------- TOÀN VĂN HOÀN --------
Đôi lời muốn nhắn nhủ
• Viết Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối đã gần nửa năm gắn bó, không thể phủ nhận là lúc đặt xuống ba chữ "Toàn văn hoàn" là lòng bồi hồi đến cỡ nào. Vậy là từ nay hết được gặp readers cmt về Uyển, về Ngữ, về Yên, về Đình... Về những đứa con tinh thần của An rồi. Quả thật đã cùng nhau đi suốt từ khi số chap chỉ là một chữ số, rồi tăng lên hai, cuối cùng đến 129 thì đã viên mãn.
• An cảm ơn các bạn, đặc biệt là nhiều bạn đi từ chap 1 đến tận ngày hôm nay. Thành thật rất cảm kích, không phải chương nào các bạn cũng cmt, nhưng An biết các bạn vẫn âm thầm theo dõi. An quý từng cái vote, cái cmt của mọi người, nên An đi trả lời từng cái một. Đó là ý kiến, đánh giá, cảm xúc của các bạn, mà đó cũng là vô giá nữa. Cảm ơn các bạn rất nhiều nhé!
😘😘😘😘 Đặc biệt cảm ơn bạn Zon, người đã giúp An rất nhiều trong khâu ý tưởng và gợi ý về kinh nghiệm sống. Chưa có lần nào An lại cảm kích một người đến vậy, nửa năm bạn ấy đi theo An để giúp đỡ, cảm ơn Zon nha =)) Cô nhớ lấy!!!!!
• Trong khi truyện được sáng tác, An đã có thời gian nản vô cùng. Không hiểu sao khó khăn thị phi cứ đưa tới, nhưng nghĩ lại đã là một writer thì trách nhiệm là phải bằng mọi cách làm đến nơi đến chốn. An vượt qua được công lao lớn nhất là của các bạn.
• An bận quá không thể rep cmt của các bạn được, mong các bạn đừng giận An nha ^_^ chap này hãy làm bùng nổ vote và cmt đi!!!!!!! CHÚNG TA HOÀN RỒI!!!!!! VOTE VÀ CMT CHO SỰ KIÊN TRÌ CỦA CHÚNG TA ĐI >...<
• Còn mấy phiên ngoại An sẽ up dần dần, các bạn đừng lo =))))) Mai có quà!!!! Món quà nhỏ nhoi nhưng mong các bạn thích nha =)) Mai An up rồi biết.
• Bộ mới của An sẽ theo thiên hướng khai thác chỉ một couple thôi, và là bộ An dành hết mọi kinh nghiệm để quan sát trên nhiều khía cạnh rồi viết ra nội tâm nhân vật. Mong các bạn ủng hộ An nhé! Nếu có ai chưa biết thì tên truyện là Ái Sinh Ái Nhục, có bên wall wat của An á 😄😄😄😄