"Đây là..."
Trương lão gia nhất thời không thể tiếp nhận được vị khách mới tới là ai, hai mắt lộ rõ tia kinh ngạc và bối rối. Nhưng Trương phu nhân thì ngược lại nhận thức rất rõ bóng dáng kia, thân thể cứng đờ của bà như bị ghìm hãm trên ghế sofa, đáy mắt cũng vì thế mà tồn tại nhiều hơn kinh hoàng và hoảng sợ. Bà cố bày ra vẻ mặt điềm tĩnh nhất, vươn tay gọi cả hai người còn đang chần chờ lại gần.
"Tô Uyển hôm nay cũng đến sao? Lão gia, đây là bạn của tiểu Ngữ, đứa nhỏ tôi đã kể cho ông đấy!"
Trương lão gia buông hẳn xuống tờ báo trên tay suy tư một chút. Quả thật vợ ông đã từng trở về từ nhà con gái và kể về một bằng hữu mới kết giao của Trương Đình Ngữ, hình như còn là đặc biệt thân thuộc. Trong nháy mắt ông hạ xuống phần cảnh giác dâng lên, hướng Tô Uyển và Trương Đình Ngữ ôn tồn gật đầu.
Tô Uyển đem hình ảnh của ba mẹ nuôi vợ mình đánh giá một chút. Trương phu nhân đã từng gặp qua ba lần, là một phụ nữ điển hình cho hiền thê lương mẫu và săn sóc gia đình. Không những Trương phu nhân, mà cả Trương lão gia đều có khí thái giản dị mộc mạc, không hề giống người lăn lộn thương trường hơn nửa cuộc đời. Có lẽ ải này không quá khó đi, Tô Uyển nắm chặt hai tay ngồi xuống bên cạnh Trương Đình Ngữ.
"Hôm nay con rể của mẹ không tới sao?"
Trương phu nhân nở nụ cười hiền hậu, vươn tay rót trà cho con gái và Tô Uyển. Nếu để tâm đôi chút, liền có thể phát hiện động tác của bà nhiễm phải khẩn trương mà trở nên run rẩy.
Trương Đình Ngữ nhìn Tô Uyển thật lâu, đợi cho mẹ mình rót xong hai chén trà mới hít sâu một hơi. Dũng khí cả đời của nàng dường như bị tụ họp về một điểm ngay lúc này, Trương Đình Ngữ thậm chí cảm giác được mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy xuống từng giọt làm thấm ướt mảng nhỏ áo sơ mi trắng.
"Thưa hai bác, con rể sẽ không đến. Cháu tin rằng bản thân nên tự giới thiệu một chút. Cháu là Hạ Hoan Hi, đối tác của Ngữ, và cũng là "nàng rể" mà hôm nay sẽ chính thức ra mắt hai bác."
Tô Uyển đứng dậy, thanh âm to rõ ấm áp như theo từng nhịp vang vọng khắp căn phòng khách rộng lớn và sang trọng. Tịch mịch bất giác vây quanh tất cả, ai nấy đều không thể lên tiếng vào gìơ phút này, ngay cả Trương Đình Ngữ, người từ sớm đã chuẩn bị tinh thần thép đối mặt.
Rõ ràng chỉ cách đây hơn một tiếng, nàng ta còn căng thẳng hơn cả mình trong mái ấm của cả hai, thế mà chỉ trong tích tắc đã có thể tiêu soái đứng đây tự giới thiệu bản thân là "nàng rể" sao? Nhưng có lẽ nàng đã nhầm rồi. Ngay khi nàng nhìn thấy hai tay Tô Uyển vì hồi hộp mà nắm chặt để hai bên, Trương Đình Ngữ mới chân chính hiểu ra mọi chuyện. Tô Uyển không phải không sợ, mà nàng ta đang cố dùng đôi vai không rộng lớn kia để bảo hộ mình. Đồ ngốc, em thật ngốc, Tô Uyển ạ!
"Thưa ba mẹ, nàng chính là người yêu của con. Dù hiểu rõ ba mẹ rất giận, cũng rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng con rất yêu nàng, yêu đến không thể nào từ bỏ được nữa. Cho nên hôm nay con muốn cho ba mẹ biết, nửa đời sau con chính là sẽ cùng nàng trải qua dù ba mẹ có ngăn cản đi nữa. Con gái bất hiếu, xin lỗi ba mẹ... "
Trương Đình Ngữ cũng đứng dậy, sánh vai cùng Tô Uyển đang hạ thấp thân mình hướng ba mẹ nàng. Không phải đã nói rồi sao? Yêu đương là chuyện hai người, mà gánh vác cũng thế.
"Này... Này... "
Trương phu nhân qua hồi lâu mới có thể lắp bắp thốt ra vài tiếng không thành câu. Đôi môi bà run rẩy, ngón tay co giật chỉ về phía hai đứa nhỏ đứng trước mặt mình cung kính. Dự cảm về lần gặp lại gần nhất của bà và đứa nhỏ kia quả không sai, chỉ là bà luôn tự lừa dối mình để không đối mặt với sự thật khủng khϊếp đó mà thôi.
Trương lão gia ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông gĩư nguyên tư thế đĩnh đạc trên sofa đắt tiền, hai tay đan vào nhau đặt trên hai chân bắt chéo không hề động đậy, dường như điều mà con gái ông nói hoàn toàn nằm trong dự đoán. Mi tâm ông nhíu chặt, con mắt tinh tường bắt đầu lướt qua khuôn mặt Tô Uyển.
Đứa nhỏ này là Hạ Hoan Hi, đại tiểu thư Hạ gia gần đây rất nổi tiếng trên thương trường. Mới tiếp nhận tập đoàn đa quốc gia Song Hạ, thành tích cũng có đôi chút điểm khiến người khác ngưỡng mộ.
Trương lão gia đảo mắt nhớ lại mấy ngày trước có một phong thư nặc danh gửi đến Trương gia, trong đó là hình con gái ông và một nữ nhân khác đang làm cử chỉ tình nhân. Vốn tưởng đó chỉ là trò đùa quái ác của ai đó, không ngờ thật sự lại đi đến bước này. Không thể phủ nhận ngũ quan của đứa nhỏ kia vô cùng thanh tú, là loại rực rỡ đến chói mắt nhưng lại phi thường ấm áp. Trong khi Trương phu nhân còn chưa thoát ra khỏi khủng hoảng, Trương lão gia đã vân đạm phong khinh hé môi.
"Bao lâu rồi?"
Trương Đình Ngữ cúi đầu không dám cùng ba mình đối mặt. Thanh âm chứa tia hối lỗi chậm rãi vang lên.
"Nhận thức ba năm, ở bên nhau đã hơn một năm, thưa ba."
Ông hít một hơi thật sâu. Ba năm, con gái ông đã lừa dối ông ba năm.
"Vì sao đến bây giờ mới mang về đây?"
Thanh âm trấn định và quá mức bình tĩnh của Trương lão gia làm Tô Uyển và Trương Đình Ngữ đều có điểm bối rối nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Trương Đình Ngữ lễ phép trả lời.
"Bởi vì con không muốn giấu ba mẹ, không muốn tổn thương nàng nữa."
"Vậy hãy nghĩ kĩ lại xem, con có đang tổn thương ba và mẹ con không?"
Chỉ một câu thôi, một câu lại như mũi tên đâm thẳng vào tim Trương Đình Ngữ. Nàng không muốn tổn thương Tô Uyển nữa, nhưng với ba mẹ nàng thì sao? Chẳng phải họ cũng sẽ vì chuyện này mà đau lòng sao?
"Con... Con... "
"Xử theo gia pháp!"
Lần đầu tiên Trương lão gia cất cao giọng nói, thanh âm vang vọng khắp căn phòng đều khiến cho người ta sợ hãi khôn nguôi. Tô Uyển cơ bản không biết cái gì là gia pháp, nhưng nếu đã là gia pháp đều sẽ không tốt đẹp. Tô Uyển khẩn trương bước lên đem Trương Đình Ngữ bảo hộ sau lưng, hướng Trương lão gia khẩn cầu.
"Thưa Trương lão gia, là cháu cố tình ép buộc nàng. Nếu có phạt, hãy phạt cháu đi!"
"Dù là ép buộc thì không phải đã yêu nhau rồi sao? Tôi đang dạy con gái, cảm phiền Hạ tiểu thư không nên xen vào!"
Trương phu nhân ngồi bên cạnh cũng là bị chồng mình dọa sợ. Bà chưa bao giờ thấy chồng bà dùng gia pháp với Trương Đình Ngữ cả.
"Lão gia, dù gì... "
"Không ai được cản. Đi lên lầu!"
Trương lão gia dứt khoác đứng dậy bước lên lầu, kéo theo là Trương Đình Ngữ tình nguyện bước theo. Tô Uyển và Trương phu nhân cũng không đứng ngoài mọi chuyện.
Nói đến gia pháp, chính là căn phòng rỗng chỉ có một cái cửa sổ và một cái giường dài nằm chênh vênh ở giữa. Trương lão gia không nói hai lời, từ trong góc phòng lôi ra cái roi được làm bằng da đã cũ.
"Ngữ... "
"Không sao đâu, là chị sai."
Tô Uyển gắt gao nắm tay vợ mình lại. Nàng đau, là rất đau. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cơ thể trắng nõn của người kia bị vết roi dữ dội lưu lại dấu vết, lòng nàng chợt mạnh mẽ run lên đau xót.
"Trương lão gia, đừng phạt Ngữ, cháu sẽ chịu phạt thay!"
Tô Uyển nhịn không được đi tới trước mặt Trương lão gia quỳ xuống khẩn thiết cầu xin nhưng đáp lại nàng chỉ là thái độ kiên quyết của ông ấy.
"Hạ tiểu thư, gia pháp chính là quy định trong nhà. Cô với Trương gia không quan hệ, thỉnh tự trọng."
"Trương lão gia..."
"Uyển, đứng dậy đi em."
Trương Đình Ngữ ôn nhu giúp Tô Uyển phủi váy, sau đó mới mỉm cười trấn an. Vì cái gì mà đường đường là tổng tài Song Hạ lại phải ở đây vì nàng cầu xin? Trương Đình Ngữ tổng cảm thấy như ruột gan quặn lại co thắt, đau đớn vô cùng.
Cuối cùng Tô Uyển chỉ còn cách đứng một bên trơ mắt chứng kiến điều tồi tệ sắp đến, nàng siết chặt nắm tay đến suýt nữa làm hỏng mất phần da thịt trơn nhẵn ở lòng bàn tay.
Trương lão gia đứng bên cạnh giường thực thi gia pháp, tầm mắt tất cả đều hướng vào đứa con gái ông hết mực yêu thương.
"Con ở cùng chúng ta đã bao nhiêu năm rồi?"
"Thưa ba, là 20 năm."
"20 năm, vậy mà con vẫn không hiểu cái gì gọi là gia đình sao?"
Trương Đình Ngữ im bặt. Nàng không thể trả lời vì vốn dĩ sự thật chính là như vậy. 30 tuổi nàng mới biết yêu thương chân chính, nhưng tình cảm gia đình lại thuộc vào phạm trù nàng mãi mãi cũng không thể hiểu được.
"Roi thứ nhất, ta phạt con không coi trọng gia đình này."
Cháttt...
Tiếng roi da quất trên da thịt rõ mồn một không hề nương tay. Trương Đình Ngữ đau đớn đến phải nín thở gồng người mới không làm thanh âm trực trào ở cổ họng tràn ra.
"Roi thứ hai, ta phạt con suy nghĩ lệch lạc!"
Chátttt...
Lại một roi rơi xuống lưng Trương Đình Ngữ, có cảm giác còn mạnh mẽ hơn roi đầu tiên khiến nàng phải gắt gao cắn môi dưới đến chảy máy. Tô Uyển và Trương phu nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu, dường như còn đau hơn cả người đang nằm trên giường chịu phạt. Tim Tô Uyển kịch liệt phản kháng trong l*иg ngực, khiến cho tâm trạng cũng vì thế mà cảm giác nặng thêm vài trăm cân. Nhìn người mình yêu nằm ở trên giường chịu đựng từng roi một, nàng chỉ hận không thể dùng thân mình chịu thay cho nàng ta!
"Roi thứ ba! Ta đánh con vì không tin tưởng gia đình này!!"
Chátttttt....
Roi thứ ba vung xuống, Trương Đình Ngữ không nhịn được nữa liền rên một tiếng thống khổ. Cơ thể nàng gồng cứng lên, nước mắt chảy dài theo hai khóe mi tuôn xuống. Đau quá, thật sự đau đến không thể chịu được.
"Ngữ!!!!!"
Cảm giác được một lực đạo mạnh mẽ đỡ lấy, Trương Đình Ngữ theo quán tính ngã nhào vào vòng tay thân quen kia. Trước mắt chỉ còn hai mảnh mơ hồ, nàng vô thức gọi tên hình ảnh ngự trị trong lòng qua ngần ấy nhớ thương.
"Uyển... Uyển... "
-----
Trương Đình Ngữ bị ngất khiến cho cả Trương gia trên dưới đều nháo nhào. Bác sĩ mau chóng được gọi đến xem xét vết thương cho nàng, sau đó cũng vì Tô Uyển nằng nặc đòi tự mình bôi thuốc mà vị bác sĩ đành bất đắc dĩ ly khai.
Nhìn người yêu phải nằm sấp, hai mi chau lại gắt gao liền khiến trong lòng nàng dâng lên vạn phần khó chịu. Tô Uyển không thể nào làm gì khác ngoài ở bên cẩn thận lau đi từng giọt mồ hôi vương trên trán Trương Đình Ngữ. Mấy roi của Trương lão gia để lại trên lưng người nàng yêu ba vết thương dữ tợn, trong đó có một vết hằn sâu đến nỗi đến bây gìơ vẫn còn rỉ máu.
"Tô Uyển... "
Trương phu nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tô Uyển. Nhìn thấy con gái bị trừng phạt theo gia pháp đến ngất đi, phận làm mẹ sao lại không đau lòng. Bà đưa ngón tay vén đi hàng lệ dài trên má, hướng Tô Uyển thông báo một tiếng.
"Trương lão gia muốn gặp cháu."
P/s: Quý nhân của Uyển sẽ là người mọi người không thể ngờ được =))))) Cho nên các mẹ hãy vote nhiều một chút ah =)) Trương lao gia không phải người xấu đâu nha ÔvÔ rất thương Ngữ là đằng khác á!!!!!
Còn vài chap là hoàn rồi á nè, sau đó chúng ta xa nhao...
Hihi =))))) dùa thôi, mà xa thật đấy. Nhưng vài tháng(1,2,3 gì thôi) để An hoàn tất mấy dự án đang làm rồi sẽ comeback hoành tráng lệ nha!
Bộ mới, truyện edit vân vân mây mây, chắc chắn lúc trở lại sẽ post đều