Trương Đình Ngữ không kịp ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì cảm giác cổ tay đã được giải thoát khỏi cái nắm không mong muốn. Nàng quay sang thân ảnh bên cạnh bàn, đôi mắt nhiễm chút vui mừng xen lẫn kinh hách. Tô Uyển nhìn chằm chằm vào nàng bằng tất cả yêu thương, nhưng bờ vai lại cao ngạo làm cho bất kì ai cũng không thể chạm tới. Ly rượu vang cạn bởi vì toàn bộ đều thấm ướt áo vest và mặt nam nhân đối diện.
"Khốn khϊếp! Cái gì vậy?"
Trong khi cả hai còn đang chạm ánh nhìn nhau, nam nhân kia đã bật dậy khỏi ghế trừng mắt với Tô Uyển tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nhưng Tô Uyển ngược lại rất chậm rãi quay sang đối mặt, trên khóe môi mang theo khinh bỉ tột cùng khiến cho nam nhân có chút dè chừng. Chưa bao giờ Tô Uyển lại bày ra khí thế áp đảo đến như vậy trước mặt người nàng yêu. Hai cánh hoa mê người hé mở.
"Phó tổng Siêu Khoa? Xin ngài tự trọng cho."
"Đã biết ta là người của Siêu Khoa vậy mà còn muốn phá? Quá càn rỡ!"
Tên nam nhân như bị lời nói nửa lạnh lẽo nửa khinh thường đánh vỡ phòng tuyến tự trọng, hắn lớn tiếng chỉ thẳng vào mặt Tô Uyển đe dọa. Nhưng biểu tình trấn định của nữ nhân mới tới càng làm hắn trở nên bối rối.
"Làm đến vị trí phó tổng, chẳng hay ngài có học qua đạo lí nam nữ thụ thụ bất thân không?"
Tô Uyển cười lạnh, đem khăn tay lau đi vài giọt rượu vương lại trên tay, cũng không trực tiếp nhìn hắn ta trả lời.
"Cô là ai?"
Hắn bỗng nhiên đổi giọng, không phải lớn tiếng đe dọa nữa mà là dịu đi hòa hoãn, từ trong đáy mắt da^ʍ ý phát tán đều muốn làm dơ bẩn nhà hàng của nàng.
"Tôi là ai không quan trọng, chỉ là không quen nhìn thấy bất bình."
Tô Uyển không muốn công khai quan hệ của cả hai lí do lớn nhất là vi danh tiếng của Trương Đình Ngữ trên thương trường. Dù sao Song Hạ so với Trương thị cũng lớn hơn rất nhiều nên nếu là một thân, nàng sẽ không ngần ngại cùng tên khốn khϊếp kia đấu tới cùng. Nghĩ một chút, vẫn là nên giải quyết bằng lí lẽ.
"Vậy chuyện của ta và Trương tiểu thư cô lấy gì can thiệp?"
"Không phải vấn đề ông cần để tâm. Trương tỷ, chúng ta đi thôi."
Ánh mắt hắn ta toàn bộ đều đặt trên người Tô Uyển mà hiển lộ tà ý, rõ ràng là một kẻ mồm mép. Hôm nay nàng lại có tâm tâm trạng tốt, tự nhiên cũng lười so đo. Tay vươn ra muốn nắm tay Trương Đình Ngữ thủy chung vẫn im lặng ngồi một bên, nàng không muốn hít thở chung bầu không khí với hắn ta thêm một phút giây nào nữa.
Nhưng còn chưa kịp li khai, hắn ta lại lên tiếng ngăn lại. Thậm chí còn càn rỡ nắm lại tay Tô Uyển ngăn cản bước chân.
"Chờ đã."
Tô Uyển quay phắt ra sau, tia lạnh lẽo bất giác đâm xuyên qua lớp da thịt dơ bẩn đang kìm lấy cổ tay nàng. Mạnh mẽ giãy ra, nàng cố nuốt xuống tức giận trực trào muốn phanh thây hắn mà điềm tĩnh nhìn hắn.
"Quần áo bị làm bẩn, cô tính như vậy là xong?"
"Đương nhiên là xong."
Thanh âm vang lên là Trương Đình Ngữ, đồng thời bước chân của nàng cũng tiến lên đứng trước mặt Tô Uyển che chở làm cho ai nấy chứng kiến đều lấy làm kinh ngạc. Tô Uyển nắm lấy tay Trương Đình Ngữ muốn kéo nàng ta lại, nhưng bất giác nàng nhận ra ý định của mình đã bị ánh mắt kiên định của Trương Đình Ngư đánh bại.
"Trương tổng, cô nói vậy là sao? Công bằng ở đâu đây?"
"Công bằng? Vốn dĩ không dành cho loại người như ông."
"Cô!"
Tên nam nhân đột nhiên bị mỹ nhân khinh miệt lập tức sinh ra loại căm giận tột cùng. Mặt hắn đỏ lên, tay đập mạnh xuống bàn làm cho dĩa cũng rơi xuống đất vỡ toang thu hút chú ý của mọi người ngồi xung quanh.
"Cô giỏi lắm Trương..."
"Cảm phiền im đi. Tôi mới phải là người nên đưa ra lời cảnh báo. Lần sau còn dám động đến người yêu tôi, thì đừng trách Trương Đình Ngữ này không nể tình đồng nghiệp."
Ném lại cho hắn một câu, Trương Đình Ngữ liền rút ra khăn tay lau chỗ bị tên nam nhân đó nắm qua cho Tô Uyển. Động tác không chút do dự, thậm chí còn tràn đầy quyết tâm và vạn phần kiên định làm cho mi tâm Tô Uyển nhíu lại gắt gao.
"Ngữ..."
"Giấu đủ rồi, em là người chị yêu mà."
Trương Đình Ngữ không để cho Tô Uyển nói hết câu. Thứ nàng đã quyết định, tuyệt đối sẽ không hối hận. Tình yêu chân chính thì không nên vì định kiến mà chỉ dám bên nhau trong bóng tối. So với trái tim đầy nhiệt huyết của Tô Uyển trao nàng, Trương Đình Ngữ tin tưởng rằng dù mai này có ra sao thì giờ phút này vẫn muốn để thế giới biết nàng đã có một người yêu đáng giá biết bao. Sĩ diện không thể ăn được, vậy tại sao phải vì nó đánh mất thứ trân quý nhất trước mặt?
"Hoang đường! Người yêu cái gì?"
Nam nhân chính là bị câu nói của Trương Đình Ngữ dọa muốn ngất đi. Đã nghe nói qua loại nữ yêu nữ, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến cảnh tượng đáng ghê tởm này khiến hắn không gĩư được bình tĩnh được nữa.
"Đi thôi Uyển."
Mặc cho cái gì la hét thiên ngôn vạn ngữ phía sau, Trương Đình Ngữ vẫn cứ thế dắt tay Tô Uyển tiêu soái băng qua dãy người ở đại sảnh tiến về phía trước. Từ nay về sau, nàng nhất định sẽ không để Tô Uyển phải đối mặt một mình nữa. Yêu nhau là cùng nhau chứ không phải thân ai nấy lo toan. Mỗi chúng ta đều chỉ có một cuộc đời để sống thôi, bởi vậy nếu cứ tiếp tục chần chừ nhát gan thì đến bao giờ mới chân chính hạnh phúc được đây?
----
"Ân... Ahhh... Đừngggg vậy mà, sâu quá... Ngữ... Em xin chị... Nhanh... Em mau tới... "
Tô Uyển với y quan không chỉnh tề đang gắt gao ôm lấy Trương Đình Ngữ ngồi trên sofa lắc lư qua lại, dường như rất sung sướиɠ nhưng thanh âm lại nhiễm chút khổ sở van nài. Áo sơ mi công sở bị cởi ba nút, nội y sớm đã bị kéo lên để lộ ra hai khỏa đầy đặn ưỡn thẳng. Trương Đình Ngữ xấu xa đem váy công sở Tô Uyển tuột đến đầu gối, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không hoàn toàn cởi ra khiến cho người kia phải vặn vẹo khó khăn mới có thể cử động. Ngón tay nàng ra vào nhanh hơn tên lửa, cơ thể vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tuôn ra ái dịch thấm ướt cả bàn tay Trương Đình Ngữ.
"Còn dám để người khác nắm tay?"
"Ưʍ... Chị cũng vậy mà... Sao lại trách... Á... Đừng đừng đừng... Hai ngón thôi Ngữ... Ưmmmmmmm!!!!!!!"
Trừng phạt? Đây hẳn là màn ướŧ áŧ trong văn phòng tổng tài Song Hạ rồi. Bất quá Hứa Nhã Tịnh sau khi được đưa về Song Hạ liền bị giao nhiệm vụ canh gác cửa không cho ai tiến vào. May mắn phòng có cách âm tốt nên tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mị của Tô Uyển mới không lọt ra ngoài.
Trương Đình Ngữ để Tô Uyển ngồi lên đùi mình, miệng há ra ngậm hạt đào vào ngấu nghiến mà động tác tiến nhập cũng không vì thế dừng lại.
"Ưmmmm... Em tới... Em tới... Ngữ... Tha cho em đi đừng vào nữa...!!!!"
Hạ thân co rút tiết ra dòng ái dịch rơi trên sofa êm dịu, Tô Uyển xụi lơ tựa lên vai Trương Đình Ngữ thở hổn hển thật lâu cũng không lấy lại được bình tĩnh. Vì cái gì mà cả hai đều bị nắm tay, nhưng có mình nàng là bị trừng phạt vậy? Tô Uyển ủy khuất cắn cổ Trương Đình Ngữ rên ư ử bất mãn, nhưng vợ nàng không biết từ khi nào đã tu thành chánh quả rồi, hai ngón tay chưa kịp lấy ra trong cơ thể nàng tiếp tục quấy rối nháo lộng.
"Ưʍ... Đừng mà Ngữ ah... "
"Vậy thì nên nói ra sao?"
"Vợ à, đừng phạt em nữa, sẽ mau ngất đi mất thôi..."
Đối với loại thanh âm hối lỗi của Tô Uyển, Trương Đình Ngữ kiềm không được vui vẻ cười rộ lên hôn vào má nàng ta. Làm sao nàng không biết là Tô Uyển nhường nàng chứ? Chỉ cần dựa vào móng chân không não cũng đoán ra Tô Uyển có thể trong một cú lội ngược liền gắt gao đặt mình dưới thân. Nhưng nàng ta lại không làm, ngược lại còn để mình khi dễ thế này, đúng là càng ngày càng yêu nàng ta mất rồi!
"Chị suy nghĩ lung tung cái gì đó?"
"Không, đang nghĩ tiếp theo nên phạt em bằng tư thế gì."
"Không đứng đắn chút nào ah..."
Tô Uyển đỏ mặt dựa vào ngực người kia, liền rất nhanh bị Trương Đình Ngữ ôm trụ trong lòng. Cái cảm giác được nuông chiều yêu thương này trong thời gian còn khuất mắt không biết đã bao nhiêu lần mơ tới, nhưng mỗi khi tỉnh dậy đều nhìn thấy xung quanh là mảng trống rỗng mà thôi. Nàng yêu Trương Đình Ngữ, yêu đến một đời này cũng không thể đổi thay.
Đột nhiên Trương Đình Ngữ ghé vào tai Tô Uyển, thì thầm một câu đã có thể làm đại tổng tài Song Hạ giật bắn người.
"Cuối tuần này về nhà chị ra mắt nhé."
"Hả?"
----
"Em mặc cái gì vậy?"
Trương Đình Ngữ mới vừa tắm rửa sạch sẽ, khoác vào bộ áo sơ mi và váy ống quen thuộc bước ra liền bị Tô Uyển vest nghiêm trang dọa sợ. Các nàng là đi về thăm nhà, chứ có phải dự lễ long trọng đón chủ tịch nước đâu mà cà vạt thắt cao cùng vest phẳng phiu thế kia.
"Không phải như thế rất lịch sự sao?"
Tô Uyển xoay người, nhíu mi bất mãn không đồng tình với câu chỉnh kia. Cái này là nàng cố ý ủi cho không còn nếp nhăn nào hết tối qua nha, thế nào lại bị chế giễu? Nhưng có lẽ Trương Đình Ngữ đã sớm quen với Tô Uyển quan trọng hóa vấn đề, nàng bước đến bên Tô Uyển, tháo ra cà vạt và một nút trên của vest đen tuyền sang trọng. Động tác phủi lại nếp áo ôn nhu vang lên cùng thanh âm du dương bên tai Tô Uyển.
"Em đó, đừng căng thẳng quá. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta không thể giấu mãi được."
"Nhưng ít ra cũng nên để em kiếm được nhiều tiền một chút, đạt công danh hiển hách một chút chứ..."
Tô Uyển bĩu môi phản kháng, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của vợ yêu không chịu thua thiệt cãi lại. Nàng muốn làm một đứa "con rể" có thể khiến Trương gia tự hào, người đủ vững chãi để Trương Đình Ngữ gửi gắm cả đời chứ không phải tổng tài mới vào nghề như thế này.
"Uyển, em tin chị không?"
Trương Đình Ngữ nhìn sâu vào mắt Tô Uyển như muốn cuốn phăng đi lo lắng dư thừa của nàng ta. Mà Tô Uyển cũng rất thật thà đáp lại bằng cái gật đầu. Chưa bao giờ nàng có thể buông lời dối trá trước mặt Trương Đình Ngữ cả.
"Vậy em phải tin rằng tình yêu chân chính có thể chiến thắng được tất cả chứ."
"Ngữ... Em... "
Môi hé mở liền đã bị Trương Đình Ngữ nhanh chóng tóm được bằng đồng dạng hai cánh hoa của nàng. Ưʍ...Tô Uyển dùng son môi có mùi cam thảo. Mà tên ngốc kia vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn trợn trắng mắt tiếp nhận nụ hôn bất ngờ nàng trao. Trương Đình Ngữ khẽ cười, vươn tay chạm lên đôi má dù giảm đi phần phấn nộn nhưng vẫn khiến người ta muốn cắn xoa xắn.
"Đồ ngốc, nếu chị yêu em bởi vì em của hiện tại, vậy hai năm trước là loại cảm tình gì? Chị yêu con người em, dù có ngốc nghếch khờ khạo, vô tư vô lo ra sao thì tình yêu đó cũng không phai nhạt."
"Chị mới ngốc..."
Lo lắng? Ai cũng có nỗi lo riêng. Mối bận tâm của Trương Đình Ngữ thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với nàng.
"Đi thôi."
"Ân."
Cả hai cùng nhau đi chiếc Audi màu cam nổi bật mà Hạ Tử Nhiễm tặng cho Tô Uyển phóng đến biệt thự Trương gia ở phía nam Thượng Hải, cách khu nhà hiện tại hơn 30 phút. Thời điểm đến trước cửa lớn, hạ nhân đã đứng hai bên đón tiêp Trương tiểu thư đem hôn phu về nhà theo phân phó. Chỉ là khi quản gia tiến đến mở cửa, ngoại trừ Trương tiểu thư thì chỉ có thêm một vị tiểu thư khác với ngũ quan đặc biệt xinh đẹp bước ra chứ không có nam nhân nào khác, ông liền âm thầm nhíu mày suy tư.
"Trương tiểu thư, và... "
"Tôi là Hạ Hoan Hi."
Tô Uyển dùng cái tên này giới thiệu với quản gia lí do lớn nhất chính là muốn dùng thân phận cao quý ra mắt gia đình vợ nàng. Dẫu sao vẫn hơn một tên vô danh tiểu tốt. Tô Uyển là Hạ Hoan Hi, cái nào cũng là tên nàng thôi.
"Xin chào, Hạ tiểu thư..."
Quản gia là một ông lão tinh tường, đương nhiên đã lăn lộn đường đời không dưới 60 năm. Vì thế ông rất nhanh đã tư duy ra cái tên Hạ Hoan Hi, chẳng phải là đại tiểu thư Hạ gia gần đây rất nổi tiếng trong giới thượng lưu sao?
"Ba mẹ tôi đâu rồi?"
Còn chưa kịp để lão quản gia hồ nghi, Trương Đình Ngữ đã lên tiếng đánh gãy trầm mặc.
"Lão gia và phu nhân đang ở phòng khách đợi tiểu thư và..."
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Trực tiếp cắt ngang lời quản gia, Trương Đình Ngữ hoàn toàn không muốn nghe đến hai chữ sau. Tâm nàng và Tô Uyển đã đủ căng thẳng và bối rối rồi.
Quản gia nhìn theo bóng lưng của Trương Đình Ngữ và Tô Uyển tiến nhập nhà chính không hiểu sao lại cảm thấy có điểm hài hòa vô cùng. Lại nhìn đến mười ngón đan thấu không rời, tầm mắt ông chợt trở nên mịt mù. Chẳng lẽ...
"Ba, mẹ, con đã về."
"Tiểu Ngữ, con và hôn..."
Trương phu nhân ngẩng mặt bày ra bộ dáng trang nhã và quý khách được chuẩn bị để đón chào con rể tương lai và con gái trở về. Ngay cả Trương lão gia cũng tạm thời bỏ xuống vẻ nghiêm trang để tạo không khí hòa hoãn. Nhưng ngay khi cả hai ngẩng mặt bắt gặp sau lưng Trương Đình Ngữ cơ bản không phải là một chàng trai mà lại là một nữ nhân không quá xa lạ, đặc biệt với Trương phu nhân thì nét mặt đều trở nên đại biến đến khó coi.
P/s: Mới soái được một bữa thì lại thê nô số nhọ rồi các mẹ ạ =))))))) Ngữ bữa nay lên nha =)))))) xử đẹp trong văn phòng của người ta luôn.
Nói chứ màn công khai sắp tới là phân đoạn cuối cùng của truyện rồi.
Sắp tới Phiên Ngoại không biết các bạn có ý kiến gì không? Hãy cmt đóng góp cho An nhé! =)) Bonus cho cái hình nè =))