Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối

Chương 121[H]: Chân chính thuộc về nhau

Tô Uyển chỉ vì cọ xát liên tục vào váy công sở bao quanh lấy eo người yêu mà nở nộ mãnh liệt, nàng xụi lơ trong lòng Trương Đình Ngữ, bộ dáng nhu thuận thật khác xa với yêu tinh uốn éo ban nãy. Nhưng khao khát của thiếu nữ 27 tuổi chưa được chạm qua làm sao dễ dàng ngủ yên, ngón tay hư hỏng của nàng không báo trước vui đùa trên cổ áo xộc xệch vì kí©ɧ ŧìиɧ ban nãy. Bất giác bật cười khẽ, Tô Uyển cắn nhẹ lên cổ Trương Đình Ngữ.

"Ngữ ah, em lỡ làm bẩn đồ của chị rồi... Cởi ra đi... Em giặt cho chị... "

Trương Đình Ngữ luôn là con người dùng lí trí quyết định tình cảm, thế nào mà chỉ mấy phút trước nàng liền quên hết mọi thứ, gạt phăng tiết chế du͙© vọиɠ mà hòa vào cuộc đua kí©ɧ ŧìиɧ khi dễ Tô Uyển không một tia do dự, thậm chí còn càn rỡ xoa nắn từng khối da thịt nõn nà mà bản thân chưa từng nghĩ sẽ có một ngày khao khát đến độ đó. Nàng ôm Tô Uyển trong lòng, khẽ nhíu mày khi ngón tay nàng ta lần nữa chạm đến điểm nhạy cảm dưới lớp sơ mi.

"Đừng... Chị đi thay là được... "

"Người ta mới không cần mặc quần áo!"

Tô Uyển đè lại tay Trương Đình Ngữ muốn ngăn lại nàng tiến nhập vào trong áo, ngẩng mặt đối diện người mình yêu. Không ngờ lại bắt gặp hai gò má vì động tình nên nhiễm phải tia ngượng ngùng mê người.

"Hay là... Chị đỡ em lên giường đi... "

Tô Uyển tinh nghịch bày ra bộ dáng vô lực đối Trương Đình Ngữ nhưng không ngờ lại thật sự có tác dụng. Trương Đình Ngữ không nói hai lời, liền dìu Tô Uyển lại chiếc giường gần đó. Chỉ là khi hai người tiến càng gần, bước chân vội vàng của Tô Uyển vô tình đan với nhịp bước vững chắc của Trương Đình Ngữ khiến cả hai ngã nhào lên giường trong tư thế vô cùng ái muội.

Tô Uyển ở trên người Trương Đình Ngữ với hai chân mở rộng, nơi tư mật chưa kịp khô ráo liền bị đυ.ng chạm kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Tô Uyển nhịn không được rên khẽ một tiếng.

"Ưʍ... "

Sau đó Trương Đình Ngữ chợt thấy sức nặng trên người tăng đột ngột, hóa ra tiểu yêu tinh đã nằm hẳn lên người nàng mà thở dốc trầm trọng. Nhưng đầu gỗ họ Trương còn chưa biết vì sao Tô Uyển lại có dáng vẻ vô lực như vậy, cứ như thế quên mất cơ thể kia còn lõα ɭồ mà đặt tay lên một bên mông Tô Uyển khẩn trương hỏi han.

"Em có sao không Uyển?"

Người trên thân vừa trải qua cao triều, cơ thể đang đạt đỉnh điểm nhạy cảm làm sao kiềm chế được bị động chạm "vô tình" như vậy. Tô Uyển càng chôn đầu vào hõm vai Trương Đình Ngữ ngâm nga, rất lâu sau đó mới đem tay người kia tiếp xúc nơi tư mặt đang không ngừng trào ra ái dịch đòi hỏi.

"Gϊếŧ... Gϊếŧ em đi... "

Thời điểm ngón tay Trương Đình Ngữ chạm đến mảng ấm ướt không ra dạng gì ở nơi đó mới chân chính hiểu được lí do nàng ra nãy giờ uốn éo. Có chút xấu hổ dâng lên, nhưng động tác trên tay lại hùa theo cái lắc lư của Tô Uyển trên thân ma sát. Nàng nghĩ bản thân đã bị thần chú khống chế rồi, vì sao lúc này rõ ràng là ban ngày, tâm trí đều một bộ tỉnh táo mà nàng không có cách nào kiềm chế được du͙© vọиɠ? Nàng cắn môi gắt gao, chưa bao giờ từng tế bào trong người lại đồng loạt biểu tình khao khát người trên thân như giờ phút nóng bỏng này...

"Ngữ... Giúp em... Em muốn chị tiến vào... Được... Á!!"

Còn chưa kịp khẩn cầu xong, Trương Đình Ngữ đã trong khoảnh khắc lật ngược lại Tô Uyển nằm dưới, động tác trên tay không ngừng cấp bách thoát ly quần áo trên người. Tô Uyển nín thở quan sát Trương Đình Ngữ, từ cái áo sơ mi, đến áσ ɭóŧ, đến váy, cuối cùng qυầи ɭóŧ cũng bị người kia cởi ra không sót mảnh nào. Lõa thể đối diện nhau nhưng thứ đọng lại giờ phút này chỉ là du͙© vọиɠ chiếm hữu, Trương Đình Ngữ chống hai khủyu tay xuống giường bên cạnh Tô Uyển, nghiêng mặt hôn lên môi hé mở ngọt ngào và thơm mùi sữa tắm của chính nàng. Tê dại mang đến lại khác với cái mê mẩn ban nãy, Trương Đình Ngữ hiện tại dường như rũ bỏ tư thái vô dục vô cầu để điên cuồng chiếm lấy người dưới thân. Môi lưỡi giao triền ngày càng như tóe ra lửa, ngón tay bắt đầu không yên phận tìm đến nơi giữa hai chân ma sát lên hoa tâm, cũng chính là trung tâm kɧoáı ©ảʍ.

Tô Uyển như bị đυ.ng trúng công tắc, tiếng rêи ɾỉ ma mị không kém phần càn rỡ lập tức tràn ra khỏi khoang họng khô nóng.

"Ưʍ... Đúng rồi... Chạm vào nơi đó... Mau... "

Động tác nâng eo lên tiếp nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể nghi ngờ càng làm cho ngón tay Trương Đình Ngữ thuận lợi trơn trượt đi vào. Nhưng mới chỉ tiến nhập được một đốt, Trương Đình Ngữ đã cảm thấy độ khít của hai khối thịt như muốn bài trừ dị vật.

"Muốn em... Ngữ... Muốn em đi!!!!"

Cứ theo mỗi lần nhấp vào, nơi tư mật sớm nhiễm ướŧ áŧ lại càng tiết ra nhiều ái dịch đến chẳng mấy chốc đã thấm ướt lòng bàn tay Trương Đình Ngữ. Nàng yêu Tô Uyển, dù trong thời khắc khó khống chế mình nhất, nàng vẫn không có cách nào nhẫn tâm tiến thẳng vào trong. Là người từng trải, từng tấc da thịt của nàng đều gợi về lần đầu tiên bị xuyên thấu, tuy Tô Uyển rất ôn nhu, nhưng đau đớn kịch liệt cũng không phải giả. Đang lúc còn do dự, Tô Uyển đã không báo trước cầm tay Trương Đình Ngữ trượt thẳng vào sâu trong hang động u tối, đâm thủng lớp phòng ngự tượng trưng cho một đời bên nhau của người con gái. Mặc dù có chuẩn bị trước nhưng Tô Uyển vẫn không thể ngờ có thể đau đến độ đó. Nước mắt trào ra từng giọt, môi bị cắn muốn xuất huyết.

"Uyển..."

Trương Đình Ngữ chăm chú nhìn từng biến hóa trên gương mặt Tô Uyển, hai ngón tay căng cứng đến không dám cử động trong cơ thể người dưới thân.

"Xin lỗi em... Đau lắm phải không?"

Trương Đình Ngữ vội vàng hôn trụ đôi môi bị chính chủ nhân nó hành hạ, ôn nhu liếʍ mυ'ŧ từng đường ngấn dấu răng để lại. Vòng tay bất giác ôm chặt lấy cơ thể căng cứng vì đau, Trương Đình Ngữ chỉ ước gì người chịu đau là mình chứ không phải Tô Uyển.

Cơ thể sít sao gắn chặt, nàng đột nhiên lại muốn hạnh phúc này kéo dài mãi mãi. Yêu nhau còn chưa qua nửa cuộc đời, nàng đã có thể nghĩ đến năm chữ "vĩnh viễn không chia lìa" với Tô Uyển. Người con gái dưới thân nàng từng là đứa trẻ chưa kịp lớn náo loạn cuộc sống nàng, nhưng chính cái ngây ngô đó lại là vũ khí đánh vỡ phòng tuyến được dựng lên trong mười mấy năm cuộc đời của một đứa trẻ thiếu hụt cảm giác an toàn. Rồi một ngày khó khăn ập đến, nàng ta chọn cách ra đi. Mặc dù biết vết thương lòng mà cả hai để lại trong nhau là vô cùng sâu sắc, thế nhưng đến cuối cùng em ấy vẫn trở lại bên nàng, cùng nắm tay nàng vững bước về phía trước. Điều viên mãn nhất trong tình yêu không phải là lúc nào cũng đan thấu mười ngón mà chính là sau tất cả, họ vẫn trở về để sưởi ấm đôi tay và trái tim nhau.

"Ngữ... "

Tô Uyển yếu ớt gọi tên liền khiến Trương Đình Ngữ thôi suy tư trở về thực tại. Nàng âu yếm nhìn Tô Uyển, nhịn không được hôn lên cái mũi cao đẹp mắt.

"Em yêu chị."

Trương Đình Ngữ không đáp, chỉ đơn giản di dời xuống đôi môi kia nhấm nháp thay cho câu trả lời. Chỉ có khi ở bên Tô Uyển, nàng mới chân chân thật thật cảm nhận được bình yên mà không ai có thể mang lại. Loại yên bình khiến nàng muốn ghé lại dừng chân, rồi làm một cái mái ấm nho nhỏ trọn đời. Con người, cuối cùng cũng chỉ là loài động vật truy cầu hạnh phúc mà thôi.

"Chị biết, tiểu ngu ngốc."

----

Cái gọi là du͙© vọиɠ bùng phát hóa ra lại mãnh liệt đến độ khiến con người ta miệt mài thâu đêm. Mà chính xác là Trương Đình Ngữ cùng Tô Uyển đã ở trên giường tròn một ngày.

Nhíu mi tỉnh giấc, Tô Uyển giật giật tứ chi tìm kiếm cảm giác trở lại. Tê nhức từ ngón tay và hạ thân là thứ đầu tiên ập đến, làm nàng có chút mệt mỏi muốn tĩnh dưỡng thêm. Bất giác bên cạnh dâng lên chút ấm áp quen thuộc, nàng vươn tay ôm lấy eo kẻ quấy phá.

"Ngữ à, đừng nháo mà... "

Giọng nói còn bị khàn đặc vây lấy, Tô Uyển bất mãn nhíu mày với chính mình. Có lẽ hôm qua "lao lực quá độ" khiến cho thanh âm cũng bị hứng chịu dư âm phóng túng. Trương Đình Ngữ đột nhiên nảy ra ý xấu, cũng không tính buông tha cho tiểu ngu ngốc dễ dàng như vậy. Nàng trườn lên người Tô Uyển, dùng tóc khều khều mũi người dưới thân rồi cười khúc khích.

"Ngữ ahhhhh..."

Tô Uyển à chịu hết nổi tính hài tử bộc phát của vợ yêu, một bước liền xoay người đè lên Trương Đình Ngữ lõa thể gặm xương quai xanh nàng ta. Trầm mê, khao khát chính là thứ Tô Uyển cảm nhận được khi gần gũi thế này.

"Đè chết chị sao?"

"Tiểu bảo bối à, chị còn chưa thỏa mãn hử?"

Trương Đình Ngữ không thể nghi ngờ là bị Tô sắc lang áp đến thân bại danh liệt. Rõ ràng mình là người chủ động, thế nào đến cuối đều bị lật lại đáng thương. Giờ phút này Tô Uyển sắm vai một ngự tỷ chống hai khủyu tay lên giường, môi hạ xuống hai phiến đồng dạng của nàng âu yếm ôn nhu. Nhưng có lẽ tín hiệu sinh học đang cấp báo về trung ương thần kinh về hai cái bụng đói meo chưa được lấp đầy, nếu còn tiếp tục vận động sẽ ngất đi mất.

Tô Uyển hiểu được nên bất đắc dĩ mới buông tha cho Trương Đình Ngữ, hai má chạm nhau, nhẹ nhàng ma xát yêu chiều. Nàng ghé vào tai vợ yêu thì thầm.

"Thân ái muốn ăn gì? Em nấu cho chị nhé!"

Hai mảnh đỏ ửng lập tức ngự trị, Trương Đình Ngữ đem Tô Uyển đẩy yêu vài cái mới có thể lấy lại tinh thần bước xuống giường. Còn họ Tô, đương nhiên là một bộ cười khanh khách khi thấy Trương Đình Ngữ ngại ngùng rồi.

"Trương Đình Ngữ, chị thật đẹp."

"Tô đại gia, ngài còn không rời giường, thϊếp đây sẽ phải cắt hết khẩu phần ăn của ngài nha."

Trương Đình Ngữ vừa khoác vào áo ngủ lụa khiêu gợi, thanh âm không kém phần liêu nhân cũng đồng thời vang lên. Vươn tay một cái, Tô Uyển liền nắm lấy tay nàng thuận thế ngồi dậy. Ai ngờ Trương Đình Ngữ vô cùng xấu xa, đột nhiên hôn lên môi nàng một cái.

"Ưʍ... Lưu manh!"

"Ai mới là lưu manh?"

"Trương Đình Ngữ là lưu manh..."

"Ai hử?"

"..."

"Ai ah?"

"Tô Uyển là lưu manh."

"Tốt!"

P/s: Được có một lần làm tiện cũng không đàng quàng nữa mấy mẹ ơi =))))) Uyển damdang quá, hãy thứ tha cho mẹ An nha con, lỡ viết lộ bản chất rammi của con rồi  :(

Còn cái con người họ Trương kia,"làm yêu" xong đổi tánh hả má, cưng gì đâu á >▪▪< chắc tại tiểu yêu tinh của bả dễ thương quá, đừng trách nha =))))) Để má đặt nickname cho tụi bây nha!

Nhọ Uyển x Ngữ nữ vương, Uyển tự luyến x Ngữ tự ngược, tiện Uyển x lưu manh Ngữ =)))))

Các bạn nhớ bấm vote hình ngôi sao và cmt nhé =))))) nạp i ốt vô cmt dài ơi dài coi nạ!!!!!