Trương Đình Ngữ yên lặng nằm bên cạnh Tô Uyển ôm lấy nàng ta thật chặt. Dù một đêm trôi qua không có động tĩnh gì nhưng đôi chân mày nhíu chặt kia cũng đủ biểu thị bao nhiêu khó chịu trong lòng. Tô Uyển tỉnh lại không bao lâu, tâm tình cũng theo đó ngày một loạn hơn.
Mấy tia nắng sớm len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào sàn gạch lạnh lẽo, đồng thời sưởi ấm căn phòng tịch mịch. Dường như phát hiện người ôm mình đã tỉnh giấc, Tô Uyển giật giật khóe mi tiếp nhận tia sáng đầu tiên của ngày mới. Cái cằm quá mức đẹp đẽ của Trương Đình Ngữ đặt ngay trên chóp mũi của nàng như loại mê dược khiến nàng không thể nào rời mắt. Mãi đến khi lông mi chạm vào khóe môi kia đánh động, Trương Đình Ngữ mới khẽ cúi xuống xem xét. Không ngờ đôi mắt sáng trong sớm đã mở to thu hết thảy vào tầm nhìn khiến Trương Đình Ngữ có chút ngại ngùng.
"Em dậy từ khi nào?"
Tô Uyển vươn tay ôm lại Trương Đình Ngữ, nếu không phải vì vai bị thương chưa khỏi hẳn thì nàng đã đem cả người kia vui vào trong lòng yêu thương âu yếm. Mà đối với loại kề sát như vậy, Trương Đình Ngữ sớm đã quen thuộc. Tiểu ngu ngốc muốn làm nũng, nàng há lại không dỗ dành. Tay nâng lên vuốt lưng vồ về lưng Tô Uyển, nàng khẽ bật cười đến xinh đẹp thì thầm bên tai.
"Mới sáng sớm đã nũng nịu sao?"
"Một chút nữa thôi... "
Tô Uyển lại càng thêm dán sát, chỉ sợ chỉ cần một khe hở xuất hiện, định mệnh sẽ lập tức mang nàng rời xa Trương Đình Ngữ. Một tháng hơn bất tỉnh, Tô Uyển đã sống trong mộng mị không biết bao sâu, lại chợt phát hiện tim mình nếu không có người bên cạnh lấp đầy, hẳn sẽ tạo thành lỗ hổng vô hạn.
"Uyển ngoan, để chị rửa mặt cho em."
"Không cần đâu, nhưng em đói bụng."
Cũng không phải quá đói, nhưng ý đồ của Tô Uyển lại bị che mờ bởi sự lo lắng của Trương Đình Ngữ. Thấy người kia lập tức bật dậy, tóc còn chưa kịp sửa sang đàng hoàng đã muốn ly khai giường.
"Ngữ, lại gần em chút."
Tay vươn ra, Tô Uyển làm bộ đáng thương long lanh đôi mắt gọi lại Trương Đình Ngữ tất bật. Sự thật chứng minh người bệnh rất được ưu ái khi Trương Đình Ngữ không chút nghi ngờ đã cúi xuống gần Tô Uyển. Chỉ là còn chưa kịp định hình, tay Tô Uyển đã kéo lại cả thân thể người yêu, môi bất ngờ tập kích hai cánh hoa yêu kiều dưới cái mũi cao nhỏ của Trương Đình Ngữ. Lâu lắm rồi nàng mới có dịp thưởng thức vị ngọt đến tận tâm như thế này, có lẽ là từ cuộc chia ly hai năm trước. Trương Đình Ngữ mặc dù tha thứ, nhưng mọi hành động thân mật chỉ dừng lại ở hôn má và nắm tay. Nay được đặc quyền trăm năm khó gặp, Tô Uyển tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nàng càng kéo càng gần sát mặt Trương Đình Ngữ, nhận thấy phản kháng cũng dần mất đi, Tô Uyển đánh bạo tách hàm người kia ra, luồn cái lưỡi hư hỏng vào đó làm loạn. Ngọt quá, chưa bao giờ thoải mái như vậy, Tô Uyển không khỏi sa vào trầm mê. Mà Trương Đình Ngữ dường như cũng rất hưởng thụ nụ hôn bất ngờ này, tay đặt sao đầu Tô Uyển đỡ lấy làm nụ hôn càng sâu thêm.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết khi hô hấp không còn bình thường được nữa, cả hai mới lưu luyến ly khai cánh môi đối phương mang theo sợi chỉ bạc mỏng manh nhưng câu người.
"Ngữ..."
Tô Uyển thu hồi tay ôm cổ Trương Đình Ngữ, mảnh lạnh lẽo thon dài xoa nhẹ đôi môi sưng đỏ hấp dẫn, nàng khẽ gọi tên người kia bằng thanh âm mị hoặc khàn đặc.
"Ân?..."
"Em nghĩ sẽ không gặp lại chị nữa..."
Đây là sự thật, ưu thương cùng sợ hãi trong mắt Tô Uyển chợt dâng lên thành dòng. Trương Đình Ngữ thu hết vào mắt, không hiểu sao lại rướn người lên hôn nhẹ lên mũi Tô Uyển một cái ôn nhu.
"Không phải em đã ở đây rồi sao?"
"Lúc đó, rất tối... Em đã tưởng sẽ không tìm được đường về."
Tô Uyển ôm chặt trái tim, nghĩ đến cảm giác khủng khϊếp những ngày sống trong miền kí ức đó mà không khỏi trầm trọng thêm hô hấp. Nhưng Trương Đình Ngữ lại dịu dàng đem tay đang che tim ấy đặt lên tim nàng.
"Chị đã nói chị sẽ luôn tin em sẽ không bỏ chị đi. Tô Uyển, cảm ơn vì em đã ở lại."
Nhìn sâu vào đôi mắt đầy kiên định kia, Tô Uyển rất lâu về sau cũng không bao giờ quên được thời khắc ấy có bao nhiêu xúc động. Đợi đến lúc khôi phục tâm trạng, Trương Đình Ngữ đã sớm ly khai phòng mua thức ăn cho nàng. Ngây ngốc hồi lâu trên giường, Tô Uyển buồn chán đem tạp chí trên bàn ra xem, không ngờ tiêu đề in cỡ to trên bìa lại như thế buồn cười.
"Hạ thị có biến,tập đoàn Song Hạ đổi chủ."
Hạ thị chẳng phải do Hạ Tử Nhiễm quản lí rất tốt sao? Còn Song Hạ vốn là do nàng tổng tài, hôn mê hết một tháng đáng lẽ đã phải đổi từ lâu. Lí nào lại đến hôm nay mới lên mặt báo. Kìm không được tò mò, Tô Uyển giở ra bài báo ở trong.
Vừa nhìn đến, mi mắt nàng đã nhíu lại gắt gao. Cái gọi là Hạ thị có biến cơ bản không phải biến cố thật sự mà chính là Hạ Tử Nhiễm không nể tình đối tác thương trường, trong một nước cờ tước đoạt toàn bộ sản nghiệp Phương Gia, thâu tóm thế lực vào tay lại như hổ thêm cánh. Phương Trực bị tố cáo buôn thuốc phiện đang bị truy nã khắp nơi. Còn tập đoàn Song Hạ vốn là thuộc sở hữu của Mạc Tư Tư, thông thường các tổng giám đốc đều chịu ủy thác quản lí chuỗi nhà hàng khách sạn sang trọng bậc nhất, nay đã hoàn toàn thuộc sở hữu của cái tên không hề xa lạ với Tô Uyển.
"Hạ Hoan Hi, tổng tài mới của tập đoàn Song Hạ - nhân vật thâm tàng bất lộ"
Cạch...
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh không báo trước bị bật mở. Không đợi Tô Uyển kịp phục hồi, hai thân ảnh vừa thân vừa lạ mang theo khí thế bức người đã tiêu soái bước vào. Tay Tô Uyển siết lại, làm cho trang tạp chí trở nên nhăn nhúm khó coi.
"Hoan Hi..."
Người lên tiếng đầu tiên là Hạ Tử Nhiễm, thân ảnh không kìm chế được xúc động lướt qua bên giường trực tiếp thu gần khoảng cách của cả hai mà thủy chung trong mắt chỉ có tầng tầng lớp lớp lo lắng. Người trên giường không đáp, chỉ lẳng lặng đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn thật lâu gương mặt Hạ Tử Nhiễm.
17 năm rồi, đã ngần ấy thời gian không một lần chạm mặt. Hóa ra em ấy lớn lên lại xinh đẹp và tài giỏi đến như vậy, ngay cả ngũ quan cũng tinh xảo lộng lẫy đến khó tin. Nếu đem so với đứa nhỏ khóc nhè ngày đó, Hạ Tử Nhiễm hiện tại chính là phượng hoàng lột xác từ vịt con nhỏ nhắn. Đứa em gái duy nhất đứng trước mặt nàng, gọi nàng bằng cái tên trong 10 năm ấy chưa bao giờ thay đổi. Dần dần cái chạm nhẹ lên gò má hoàn mỹ của Hạ Tử Nhiễm biến thành cả bàn tay âu yếm.
"Tử Nhiễm... Là em?"
Hạ Tử Nhiễm mặc kệ cố kị ôm lấy Tô Uyển ngay khi nghe được thanh âm ôn nhu gọi tên mình, hệt như đêm đầy bão 10 năm trước số phận đem cả hai tách ra về hai quãng trời riêng biệt. Còn đâu một Hạ tổng cao cao tại thượng, giờ phút này người con gái đang ôm chặt Tô Uyển chỉ còn sót lại mảnh yếu đuối của đứa em gái tìm lại được người chị thất lạc bấy lâu. Phải qua rất lâu, Hạ Tử Nhiễm mới có thể bình tĩnh lùi về sau mấy bước.
"Hoan Hi, con khỏe chưa?"
Lần này lên tiếng lại là thanh âm khiến Tô Uyển thập phần bài trừ, Mạc Tư Tư. Bà khoác trên người vẫn là bộ váy sang trọng, thoạt nhìn không hề giống mẹ của hai đứa trẻ trưởng thành. Nói thẳng ra, nếu nhìn vào ba người một nhà, Mạc Tư Tư cùng lắm sẽ bị nhận thức thành chị cả.
Tô Uyển mang theo tâm tình không mấy tốt đẹp, quyết định không đối diện Mạc Tư Tư trả lời có lệ.
"Mạc phu nhân, tôi khỏe."
"Hoan Hi..."
Hạ Tử Nhiễm nhận ra ngay khí tức khác thường của chị gái khi Mạc Tư Tư cất tiếng. Mà sự thật chứng minh rằng mọi cảm xúc tràn về khi nãy đã bị sự xuất hiện của Mạc Tư Tư phá hỏng. Tô Uyển giật tay ra khỏi cái nắm của Hạ Tử Nhiễm, giương đôi mắt vô vị về phía Mạc Tư Tư.
"Phiền bà quan tâm."
"Con định chống đối đến khi nào? Dù con có phủ định quan hệ giữa ta với con, thì dòng máu đang chảy trong người con vẫn là của ta! Ta là mẹ của con."
Mạc Tư Tư từ hôm qua đến giờ là lần thứ hai bị chính con gái mình không thừa nhận. Nói không đau lòng là giả, nhưng nhiều hơn chính là thất vọng và ân hận. Thất vọng vì cốt nhục sinh ra lại không thể nhận lại, còn ân hận vì 17 năm trước dùng chính đôi tay này đẩy nó đi. Dù biết không có tư cách lên lớp, Mạc Tư Tư vẫn không sao nhịn xuống được. Hơi thở bà trở nên dồn dập, thanh âm nâng cao nhìn thẳng vào mắt Tô Uyển khẳng định lần nữa
"Con là Hạ Hoan Hi, là đại tiểu thư Hạ gia, là một mẩu của cặp sinh đôi..."
"Đủ rồi!"
"Là con của ta!"
Mặc cho Tô Uyển cố gắng cắt đứt câu nói, Mạc Tư Tư vẫn cứ thế tiến gần đến bên giường nắm lấy hai vai run rẩy của Tô Uyển.
"Đủ rồi! Im đi!"
Tô Uyển cố sức đẩy Mạc Tư Tư ra, không ngờ lại làm trúng vết thương trên đầu đau đớn. Nàng đem hai tay ôm sau ót, kìm lại cơn đau đầu quen thuộc đã hành hạ bản thân hơn 17 năm qua. Hạ Tử Nhiễm có chút sốt ruột tiến lên ngăn Mạc Tư Tư lại, tạo ra khoảng cách giữa hai người xúc động.
"Mẹ, đừng như vậy."
Đột nhiên người trên giường nén xuống cơn đau đầu hành hạ, bật ra nụ cười giễu cợt đầy đau đớn. Hạ Tử Nhiễm vươn tay muốn động vào bả vai đang run rẩy vì động tác cười khó hiểu, lại bị Tô Uyển bắt lấy cổ tay.
"Mạc phu nhân, tôi tên là Tô Uyển, từ đây về sau tôi vẫn sẽ là Tô Uyển. Hạ Hoan Hi, đứa con bà đứt ruột sinh ra đã chết từ ngày bà can tâm vứt bỏ nó 17 năm trước! Nhớ không? Nó đã từng van xin bà mà! Bà có biết nó đã đau bao nhiêu không? Ở đây..."
Khóe môi lại cong lên tiếu ý khinh bỉ, ngón tay chỉ vào ngực trái nơi ngự trị của xúc cảm thuần túy nhất, rồi lại chợt buông xuôi. Tô Uyển lắc đầu đem nước mắt lau đi. Khóc cái gì... Ngày đó không thể khóc được vì cái đau chết lặng, vậy mà trải qua lâu như vậy còn khóc làm gì?
"Con của bà sớm đã chết rồi. Bây giờ tôi là Tô Uyển, ba mẹ tôi họ Tô, tôi mồ côi năm lên 12, gia đình là mái ấm của Tề Đình! Những thứ này, tôi không cần!!!!"
Tô Uyển hét lên, xé nát tờ báo in tiêu đề mà nàng không muốn nhìn tới. Hạ Hoan Hi? Cái tên của người chết! Nàng không cần!
"Hoan Hi!"
"Đừng gọi! Biến! Biến đi!"
Hung hăng ném quyển báo xuống đất, Tô Uyển hất luôn ly nước trên bàn xuống vỡ toang. Âm thanh vang dội mãnh liệt khắp căn phòng đem Mạc Tư Tư và Hạ Tử Nhiễm nhịp tim muốn dừng lại.
"Đi ngay! Đi khỏi đây! Buông tha cho tôi, đừng xuất hiện nữa. Van cầu bà..."
Khung cảnh hỗn loạn trong phòng bệnh so với tâm trạng kinh hoàng của ba người đứng ngoài cửa so ra cũng không hơn không kém. Trương Đình Ngữ với túi bánh trên tay cùng Tề Đình và Đổng Yên không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa...
P/s: Hóa ra Hoan Hi hận Mạc phu nhân đến vậy. Cảm giác hận thấu xương nhưng tận đáy lòng vẫn khao khát tình cảm đó thật sự rất khó chịu. Mạc Tư Tư lại lần nữa không biết cách yêu thương con gái, đây không đơn giản là mâu thuẫn ngày 1 ngày 2 nữa, là cả tuổi thơ của Tô Uyển mà...
Cùng đón xem nha >...<
Cmt và vote cho An nhơ nhơ =))))))