Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối

Chương 113: Chân chính đối mặt

Tô Uyển suy yếu nằm trên giường nhưng ngón tay lại không rời lòng bàn tay ấm áp của Trương Đình Ngữ. Nàng muốn nắm lấy, nhưng toàn thân đều bất lực đến không cử động được, Tô Uyển liền nhíu mày gắt gao nhìn Mạc Tư Tư đứng cạnh giường.

"Em tỉnh rồi sao? Uyển!"

Trương Đình Ngữ từ nãy đến giờ không hề rơi một giọt lệ nào cho đến khi nhìn thấy con ngươi sáng trong của người nàng yêu nhất, van cảm xúc mới được mở tung tuôn trào. Hai khóe mắt cay xè bị che phủ bởi màn sương mù dày đặc mặc cho có bị lau đi vẫn cứ thế rỉ ra suối nguồn xúc động. Nàng run rẩy đem ngón tay thon dài lên vuốt ve sườn mặt Tô Uyển, tựa hồ chỉ cần chạm mạnh, mọi thứ tốt đẹp trước mắt sẽ một khắc tan biến.

"Uyển..."

Thanh âm của Mạc Tư Tư bên cạnh cũng không giấu được tia xúc động muốn hỏi han, nhưng thủy chung ánh mắt kia đối bà chỉ là muôn phần chán ghét. Tô Uyển có chút mơ hồ ly khai tầm mắt, dùng tất cả ôn nhu âu yếm mà nàng có thu tất cả nước mắt của Trương Đình Ngữ vào. Nàng thực sự muốn lau đi những giọt nước đắng quý giá kia nhưng lại không tài nào nhấc tay lên.

"Đừng... Đừng khóc... Em tỉnh rồi..."

Cố họng khô khốc, Tô Uyển phải cố gắng lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh. Dường như đã bị câu nói lưu loát lúc vừa tỉnh dậy rút đi toàn bộ khí lực, Tô Uyển ho khan vài cái, bộ dáng có chút chật vật bám vào cạnh giường.

"Uyển... Mau, uống một hớp nước đi!"

Trương Đình Ngữ vội vạng rót cốc nước ấm sớm đã được chuẩn bị để chờ ngày Tô Uyển tỉnh lại trên bàn, dùng một tay đỡ lấy đầu người kia nâng lên, nàng cẩn thận đút nước cho Tô Uyển. Mặt khác Mạc Tư Tư không hề chậm trễ bấm chuông báo động bác sĩ chạy đến.

Chỉ vài phút sau, Vương Y Dạ và Trầm Giai cùng ba y tá đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Dù Trương Đình Ngữ và Mạc Tư Tư không hề muốn li khai nhưng nếu ở lại chỉ khiến cản trở thêm mà thôi, đành ngậm ngùi chờ ở ngoài. Không ai nói với ai câu nào, thủy chung chỉ có lo lắng hướng về người nằm trên giường, thậm chí không khí căng thẳng nồng nặc mùi thuốc súng vừa nãy cũng bị rút đi không sót lại mảnh nào.

"Tô Uyển, há miệng ra."

Vương Y Dạ mang theo đèn pin nhỏ kiểm tra hết mắt sẽ đến cổ họng Tô Uyển, còn Trầm Giai đưa ống nghe vào xác định mọi thứ đã bình thường hay chưa. Mà người ghét bị đυ.ng chạm như Tô Uyển cư nhiên lại thản nhiên nằm đó cho mọi loại xốc đẩy, không khỏi có chút kì lạ.

"Tô Uyển, cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Trái với dự đoán của Vương Y Dạ, Tô Uyển rất điềm tĩnh nhìn vào mắt nàng. Ánh mắt kia đối với phó viện trưởng Vương có thể nói là vừa quen vừa lạ. Lạ là bởi đã lâu lắm rồi, nàng không có nhìn thấy tia sáng nào ấm áp và ôn nhu kiên định giống như ngày đó, còn quen... không phải 17 năm trước liền ngày nào cũng được chiêm ngưỡng sao?

Tô Uyển im lặng một lúc lâu cũng không lên tiếng, Trầm Giai còn tưởng nàng có chỗ nào khó chịu định vươn tay kiểm tra thì thanh âm dù khàn đặc nhưng vẫn chứa ngữ khí khiến nàng suýt chút nữa đánh rơi ống thuốc trên tay.

"Tiểu quỷ, Dạ Dạ... Tôi không sao..."

Không phải bởi vì giọng nói kia thập phần ôn nhu, mà bởi vì kiểu xưng hô này, đã lâu lắm rồi không được gọi đến, từ cái ngày đại tiểu thư họ Hạ lìa xa nhân thế. Nhưng hiện tại, Vương Y Dạ và Trầm Giai không cách nào kiềm chế xúc động mấp máy môi.

"Hoan..."

"Hi..."

Vương Y Dạ khởi xướng cái tên cố kỵ, Trầm Giai lại là người kết thúc. Còn Tô Uyển nằm trên giường, tuy vẫn còn quá yếu để nói nhiều hơn nhưng man mác lan tỏa xung quanh nàng lại là loại khí tràng bất đồng với người mang tên Tô Uyển làm bộ lãnh mạc, hàn ý trong mắt Tô Uyển hiện tại rõ nét hơn rất nhiều.

Thời điểm kiểm tra mọi thứ xong xuôi, Vương Y Dạ và Trầm Giai mới thất thần đẩy cửa bước ra. Không phải... Đây không phải là mơ nữa, mà chính là có gì đó rất khác khiến cà hai kinh hoảng.

"Thế nào rồi?"

Mạc Tư Tư tiến lên trước, nhưng chính bà cũng bị hai cặp mắt vô hồn chứa hoảng loạn kia làm dấy lên bất an trong lòng. Vương Y Dạ lúc này mới định thần lại đôi chút, không dám khẳng định điều gì về con người kia, nàng chỉ đơn giản nói đúng những gì kiếm tra được.

"Thân thể... không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Thường xuyên đưa nàng đến kiểm tra sức khỏe, dẫu sao tia thu nhỏ mà bệnh viện ở New York bắn vào não nàng ta cũng đã phát huy tác dụng triệt để giúp thu nhỏ tế bào."

Vương Y Dạ len lén nhìn Mạc Tư Tư, nỗi sợ trong lòng khiến nàng không dám đối mặt với người phụ nữ cường đại trước mặt. Nguyên lai lúc cầm dao phẫu thuật, Vương Y Dạ hiểu rất rõ khối u được âm thầm điều trị tại Mỹ hai năm này đã hoàn thành vô cùng xuất sắc nhiệm vụ của mình. Mà Mạc Tư Tư thà dùng số tiền lớn để mạo hiểm chữa trị cho Tô Uyển chứ không bỏ sót bất kì cơ hội nào. Lại nhìn sang Trương Đình Ngữ với đôi mắt đầy lo âu, nàng không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu. Dù sao Tô Uyển hồi phục nhanh như thế cũng khiến nàng có chút kinh ngạc. Trầm Giai thấy thế cũng không làm phiền thêm, cùng Vương Y Dạ thức thời lui đi, để cho hai người kia lần nữa tiến nhập căn phòng.

"Uyển, em có muốn gì không? Trong người thoải mái không? Có hay không muốn lau mặt?"

Trương Đình Ngữ lo lắng đến nói năng loạn xạ, không hiểu sao nàng lại như thế. Rõ ràng tự nhủ lúc Tô Uyển tỉnh lại sẽ đánh mắng nàng ta một trận dám ngủ liền một tháng hơn, hại nàng chút xíu sức sống cũng không có. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Uyển như nước thông thấu tâm trí, nàng lại mềm nhũn ra vô điều kiện.

"Em không sao... Ngốc..."

Tô Uyển trải qua kiểm tra sức khỏe được tiêm thuốc điều chỉnh hoạt động cơ thể, tay chân đã có thể miễn cưỡng hoạt động lại. Nàng cố gắng vươn tay chạm vào sườn mặt Trương Đình Ngữ gần kề gang tấc, trong ánh mắt đều chứa tia ôn nhu cưng chiều.

"Tô Uyển, cô có muốn ăn chút gì hay không?"

Mạc Tư Tư muốn chen vào cuộc hội ngộ của hai người trước mặt, đành đánh động lên tiếng thu hút chú ý của Tô Uyển. Nhưng ngay khi còn chưa ai kịp lên tiếng, bà lại hướng Trương Đình Ngữ thanh âm khinh khỉnh.

"Trương tổng, mời cô ra ngoài cho tôi nói chuyện với Tô Uyển."

Trương Đình Ngữ nhíu mi gắt gao, từ bên giường đứng dậy đối mặt với Mạc Tư Tư. Nàng nhịn cũng đủ rồi, vì cớ gì cứ mỗi lần gặp mặt đều khoa trương đuổi nàng ra, nếu không sẽ cố ý dùng ý tứ mà ai cũng nhìn ra là lời cảnh báo tránh xa Tô Uyển ra.

"Mạc phu nhân, nể tình bà là trưởng bối, tôi mạn phép hỏi tư cách gì để bà có thể ở lại, còn tôi thì không?"

Mạc Tư Tư lại phì cười khinh thường, cơ bản không để lời nói kia vào tai. Bà đem ánh mắt thâm tàng đâm xuyên qua lớp phòng bị mỏng manh của người trước mặt, thanh âm phút chốc đanh thép.

"Vậy còn cô? Tư cách là người yêu như cô nói? Nếu vì thế hai năm trước tại sao không bên cạnh Tô Uyển khi nàng khó khăn nhất? Cô tột cùng, cũng chỉ là ích kỉ!"

Nắm tay Tô Uyển siết lại gắt gao, chưa bao giờ trong cuộc đời nàng cảm thấy khí nóng bốc lên dữ dội đến vậy. Răng nghiến chặt, thanh âm phản kháng còn chưa kịp rơi khỏi hàm, Trương Đình Ngữ đã cao giọng giúp nàng nói ra.

"Hai năm trước sự tình ra sao chỉ người trong cuộc mới hiểu, Mạc phu nhân hình như không có quyền phán xét đúng sai."

Đối với việc vì sao Mạc Tư Tư lại điều tra Tô Uyển kĩ như thế, Trương Đình Ngữ thủy chung vẫn rất hiếu kì. Nhưng dần dần, những thông tin quá mức riêng tư của Tô Uyển đều bị bà biết qua đã biến chất thành quỷ dị trong mắt nàng. Nếu đơn giản là cấp trên cấp dưới, can thiệp như thế này cũng đã là quá phận.

"Trương Đình Ngữ, xét về tư cách quản, chỉ e là cả đời này cô cũng không sánh được. Vì tôi là..."

"Mạc phu nhân."

Giọng nói kia cất lên, lãnh ý cũng đồng thời hướng Mạc Tư Tư bắn tới. Tô Uyển dựa vào đầu giường được nâng lên, môi hé mở chỉ vừa đủ để đánh ra âm thanh. Nàng không trực tiếp sỗ sàng trong lời nói, dù sao cố kỵ dù 10 năm trước hay 2 năm trước đều không cho phép nàng vô lễ với người trước mặt.

"Phiền phức bà lo lắng là phúc phần của tôi. Nhưng ngượng ngùng, Mạc phu nhân có thể ly khai được rồi."

"Tô... Uyển?"

Từng lời từng chữ đều rót vào tai hai người hiện diện không thiếu âm nào, ấy vậy mà Mạc Tư Tư lại không thể nén được hốt hoảng khi nhìn vào mắt Tô Uyển. Có cái gì đó rất khác, ngay cả thái độ cũng xoay chuyển 180 so với đứa nhỏ một tháng trước còn tôn sùng bà. Ngồi trên giường hiện tại vẫn là Tô Uyển không sai lệch, nhưng tư thế ngẩng cao đầu và khắc chế cỗ tức giận trong lòng lại bất đồng với tính cách thường ngày, khí chất không khác Hạ Hoan Hi là bao nhiêu càng làm bà thêm khẳng định điều tồi tệ đó đã tới.

"Mời Mạc phu nhân ly khai."

Tô Uyển lần nữa lên tiếng đuổi khách, sắc mặt không chút thay đổi cùng biến sâc không khỏi khiến cả Trương Đình Ngữ sinh ra tò mò.

"Dù cố gắng cách mấy, con cũng không thể phủ nhận mãi mãi dòng máu đang chảy trong người."

"Tiễn khách!"

Tô Uyển không nói thêm lời nào, chỉ đơn giản gồng lên đôi vai gầy mà bên phải vẫn còn đau nhức vì vết thương đâm thủng khiến cho Mạc Tư Tư không còn cách nào phải lặng lẽ ly khai. Trước khi mở cửa, bà cố tình ngoái lại một lần, cũng để lại một câu thâm tàng.

"Ta sẽ trở lại."

Đến khi Tô Uyển kịp định thần, căn phòng chỉ còn lại hai người, Trương Đình Ngữ vẫn đứng bên giường đình chỉ mọi động tác đưa mắt về phía Tô Uyển. Có lẽ ngay cả nàng cũng có thể cảm giác điều khác lạ ở người kia. Thân cận không quá hai năm nhưng Trương Đình Ngữ hoàn toàn không phải đồ ngốc, vì sao lại nhìn không ra đáy mắt Tô Uyển đã bị khổ sở cô tịch lấp đầy.

"Ngữ, vì sao nhìn em không nói gì?"

Trương Đình Ngữ không lập tức trả lời, chỉ là cước bộ dừng lại gần sát giường rồi ngồi xuống. Bàn tay nhỏ nhắn mang lên sưởi ấm gò má ửng hồng vì tức giận. Không nói gì cả, Trương Đình Ngữ ôn nhu nỉ non một câu thật nhỏ, nhưng đủ để làm Tô Uyển bắt đầu cay xè khóe mắt.

"Chị nhớ em thôi."

Nàng vòng tay ôm lấy người trên giường, như cái cách nàng từng làm hai năm trước, vô cùng bao dung và thương yêu. Tô Uyển biết, có lẽ trong thời gian hôn mê kia, cả gia đình nhỏ của mình sẽ như thế vô cùng lo lắng, mà người đang đem nàng vùi vào lòng lại khổ sở đến không thể tả xiết. Bằng không gò má sẽ không vì thế hõm vào, cổ tay cũng không còn nhìn thấy chút da thịt nào. Tô Uyển bật khóc trong lòng Trương Đình Ngữ, không biết điều gì sẽ chờ đợi các nàng phía trước đây... Kí ức, rốt cuộc sau bao nhiêu năm lạc mất xuất thân, Tô Uyển cũng tìm lại được đoạn đứt quãng định mệnh đó. Nhưng chỉ là từ sâu tận tâm khảm, Tô Uyển vẫn không muốn nhớ lại, một chút cũng không. Phải chi mãi mãi quên đi, phải chi có thể hoàn toàn loại bỏ thì tốt biết mấy.

"Em sợ lắm... Em thật sự rất sợ..."

P/s: vì sao có thể vừa tức giận đã chuyển sang vui vẻ ngay? Uyển nhi của ta quá mức phúc hắc mà T_T Thôi Mạc đành cố lên, con cái nganv bướng chút thôi mà

Nói về vụ này, chắc sau truyện này An không viết nữa... BHTT Tàu khựa... Bị anti thì khổ huhu