Ngón tay lạnh lẽo và ánh mắt u tối của Tô Uyển cuốn Trương Đình Ngữ vào vòng xoáy của nỗi hoang mang cực độ. Trong kí ức của nàng, Tô Uyển luôn là đứa con nít còn chưa kịp lớn, mỗi hành động hay suy nghĩ đều sẽ bày lên khuôn mặt phấn nộn kia mọi hỉ nộ ái ố. Nhưng ngay lúc này, người trước mặt nàng là ai? Rõ ràng rất giống Tô Uyển, lại không tương đồng. Tiểu ngu ngốc cơ bản sẽ không bao giờ làm điều này với nàng.
Trương Đình Ngữ không trả lời, thứ nàng trao trả cho người trên thân từ đầu đến cuối chỉ là biểu tình buông xuôi. Máu từ vết xước Tô Uyển gây ra đã muốn khô lại không còn dữ tợn, nhưng trái tim mới đó còn nhiệt tình đập mạnh thì đã nguội lạnh và nhói đau.
"Đi khỏi nhà tôi."
Dường như là lấy hết khí lực, Trương Đình Ngữ mới thốt lên được một câu. Cổ họng nàng bắt đầu biểu tình vì tiếng gào thét ban nãy có lẽ đã tổn thương đến dây thanh quản, không giấu được tia run rẩy nhưng lạnh lùng. Tô Uyển vẫn như cũ ở trên người nàng không chịu bước xuống, nhưng dù có muốn đẩy ra thì Trương Đình Ngữ cũng không còn một chút sức lực.
"Sao? Tôi nói không đúng sao?"
"Tôi nói cô bước khỏi nhà tôi ngay!"
Tô Uyển có chút kinh ngạc vì thân thể người kia vì tức giận mà co giật kịch liệt. Từ khi nhận thức nhau rồi tiến đến cùng ở một chỗ, nàng thủy chung chỉ được chứng kiến vẻ mặt than lãnh mạc và những lúc đỏ mặt e ngại của Trương Đình Ngữ chứ không hề bị nàng ta lớn tiếng. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lí đi… Có người khác thay thế chỗ nàng trong lòng Trương Đình Ngữ, há chẳng phải bản thân trở thành người thừa rồi sao?
Tô Uyển nhếch mép rồi hừ mạnh một cái, liền lập tức xoay người bỏ lại Trương Đình Ngữ co ro trên giường không một mảnh vải che thân…
Ánh trăng đêm nay thật sáng, rọi cả vào căn phòng hỗn độn màu sắc bi thương, vừa trắng tinh âu sầu, lại vừa đỏ thẫm đau đớn. Người nằm trên giường thời khắc này cũng không kiềm chế được tiếng nức nở dâng trào. Trương Đình Ngữ dùng hai tay còn nguyên vẹn không bị cào xé mà ra sức đập mạnh lên giường, ngón tay trắng bệch bị Tô Uyển cắn nát bấu chặt lên ga giường phát tiết.
Tiếng nức nở thê lương như nhuốm cho không gian sự tịch liêu và khốn cùng đến tột độ. Trương Đình Ngữ thấy rất lạnh, nhưng không phải cái lạnh thể xác mang lại mà xuất phát từ tâm lan tỏa. Bóng dáng nàng nằm trên giường co ro một chỗ mang đầy vẻ bất lực, thực bất đồng với phong thái nữ vương hằng ngày. Rốt cuộc, bản thân phải cố gắng bao nhiêu nữa đây? Nàng thật rất mệt mỏi, mệt mỏi đến chỉ muốn ngồi xuống ở đâu đó trên đoạn đường chông gai và mãi mãi cũng không cần bước đi tiếp. Nhưng cuộc sống lại là dải tiếp diễn của nhiều điều đổi thay, nếu bản thân không cố gắng vươn lên, ắt hẳn sẽ bị bỏ lại ở xó xỉnh không ai màng tới.
Nhưng có ai hiểu không? Khi mà mọi nỗ lực của nàng không ngừng bị đạp đổ bởi chính những người xung quanh nàng? Người mình yêu nhất mà phải nhắm mắt giấu diếm nỗi khổ trong lòng, dù có muốn tiến bên cạnh nói ra mọi chuyện cũng không thể như thế ích kỉ tước đi quyền lợi hạnh phúc của người ta. Người nhà? Thật lâu rồi nàng không có bước chân về Trương gia. Biệt thự xa xỉ kia vốn dĩ chỉ là ngôi nhà thứ 2 mà thôi. Cái tồn tại giữa phu phụ họ Trương và bản thân nàng chỉ là quan hệ đơn thuần gia đình nhận nuôi – đứa nhỏ được nuôi, không hơn không kém. Nói đúng hơn, họ ban cho nàng cái tên Trương Đình Ngữ và mọi thứ nàng có, vậy thì nhiệm vụ của nàng cũng phải vượt lên cả biết ơn, đó là trả ơn.
Nàng từng có một gia đình trọn vẹn, một đứa em gái mà ngày nào cũng bám lấy nàng đòi kẹo. Nhưng sau đó thì sao? Chỉ một tai nạn đã cướp đi niềm hạnh phúc nhỏ bé của một hài tử còn chưa kịp khoe ba mẹ tấm bằng tốt nghiệp tiểu học đầu tiên. Cái tên cũ? Nàng quên rồi, thậm chí đã được chôn vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim. Đứa nhỏ mang tên Liễu Nhược Hân từng là một hài tử ấm áp và rất hay cười, nhưng Trương Đình Ngữ thì lại khác, khép kín và trầm lặng. Nàng muốn bảo vệ mình khỏi tổn thương trong cái vỏ bọc kiên cố do chính bản thân tạo ra để ngăn cách với thế giới. Thế nhưng ngay khi nàng quyết định để một người xâm nhập thì cũng chính quyết định đó khiến nàng hối hận.
Tấm lưng của Trương Đình Ngữ thật gầy, thậm chí nhìn lướt qua cũng đã bắt gặp xương sườn muốn nổi lên dưới lớp da thịt mỏng manh. Mà giờ phút này, tấm lưng đó lại đang run rẩy vì hứng chịu quá nhiều tổn thương. Tai nàng trở nên ù ạc, một chút cũng không thể nghe ra âm thanh sự sống xung quanh. Bộ vị tư mật bị giày xé đến không ra dạng gì nữa, nàng có thể nghe ra mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, nhưng tay chân lại vô lực không tài nào cử động để thu dọn rồi tiếp tục những chuỗi ngày không có hạnh phúc. Đành cuồn người lại, như cách nàng hay tự bảo vệ mình.
Không biết qua bao lâu, ngay cả mảng da thịt lộ ra cũng bắt đầu muốn đóng băng vì không khí lạnh, Trương Đình Ngữ mới mơ mơ hồ hồ nghe thấy cửa nhà lại một lần nữa bị mở ra. Lập tức dùng tay chống đỡ cơ thể ngồi dậy, chỉ sợ nếu là trộm hay biếи ŧɦái thì nàng cũng không cách nào chống đỡ hay phản kháng. Nhưng đầu óc choáng váng dường như không cho phép bản thân vận động, nàng ngã nhào ra giường lần nữa.
"Ngữ! Ngữ! Làm sao vậy?"
Trương Đình Ngữ có thể cảm nhận được bàn tay của ai đó nâng đầu nàng dậy, không ngừng gọi ý thức nàng trở lại bằng hàng đống tiếng thét chói tai. Nhưng trước mắt nàng chỉ còn là mảng tối đen. Trương Đình Ngữ cố mấp máy môi gọi tên người nàng vừa muốn thấy nhất, vừa là người nàng không biết đối mặt như thế nào.
"Uyển…Uyển…"
Tựa như người kia rất tức giận, liền buông nàng lại xuống giường lạnh lẽo. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, một mảnh ấm áp nào đó liền được dùng để đắp toàn bộ thân thể nàng lại. Người kia thậm chí còn dùng nước nóng lau đi dấu vết ở bộ vị tư mật mà nàng không tài nào thực hiện được lúc này.
Dù động tác người kia có ôn nhu cách mấy thì dưới cái nóng của nước và động chạm, Trương Đình Ngữ cũng không nhịn được kêu lên tiếng thống khổ. Nhưng tựa hồ người kia cũng hiểu được nàng đau đớn đến mức nào, liền dừng lại đôi chút, bàn tay xoa nhẹ ở vùng đùi trong để giảm đi phần nào khổ sở.
Sau khi lau qua một lần cho cơ thể nàng, người kia mới nhẹ nhàng nâng đầu nàng dậy. Cho đến lúc này, Trương Đình Ngữ mới lấy lại chút ý thức mở mắt muốn biết người đó là ai. Nhưng trái ngược với điều mong muốn của nàng, ánh mắt sáng đầy câu dẫn mà nay lại nhuốm màu sắc phẫn tức của Diệp Vị Đồng lại hiện ra rõ mồn một.
"Đồng… Đồng Đồng…"
Diệp Vị Đồng không trả lời, nhưng vành tai áp sát của Trương Đình Ngữ vào ngực trái của người kia lại mách bảo rõ ràng nhịp tim hỗn loạn. Hẳn là rất hoảng sợ…
"Tôi đây."
Diệp Vị Đồng vươn tay cánh tay cũng không có hơn bằng hữu mình bao nhiêu phần da thịt ôm lấy cơ thể trong lòng.
"Tiểu Ngữ, tôi đưa cậu đi bệnh viện. Cậu có thể đứng lên không?"
Trương Đình Ngữ cố gắng nhúc nhích hạ thân muốn đứng lên, nhưng tất cả chỉ là mảng vô lực. Mỗi lần cử động đều khiến cho nơi giữa hai chân bởi cọ sát mà truyền đến cơn đau. Diệp Vị Đồng thu tất cả vào tầm mắt, ngón tay đặt lên trán nàng lau đi những giọt mồ hôi túa ra.
"Ôm cổ tôi, tôi đưa cậu đi. Mau lên…"
Trương Đình Ngữ bất lực như giờ phút này là lần đầu tiên Diệp Vị Đồng nhìn thấy. Cho nên dù khí lực có không đủ, nàng cũng lấy hết sức lực ra bế Trương Đình Ngữ, để nàng ta tựa đầu vào bả vai mình xong xuôi mới đi ra khỏi phòng ngủ. Nhưng điều bất ngờ lại một lần nữa đưa đến.
Bóng dáng đứng ở cửa không hề xa lạ với Diệp Vị Đồng, lại càng gắn bó với người trong lòng nàng. Diệp Vị Đồng cũng không phải kẻ ngốc. Người duy nhất có thể tiến vào đây làm ra cái sự tình không thể dung thứ này nếu không phải người đứng kia thì còn ai.
"Cô làm gì ở đây?"
Tô Uyển chặn ở cửa không cho Diệp Vị Đồng bế Trương Đình Ngữ ra. Vì sao Diệp Vị Đồng lại ở đây? Lại ngay lúc này ra tay giúp đỡ?
Mắt phượng của Diệp Vị Đồng không phải đui mùi đến nỗi không thấy mái tóc người kia do không kịp đội mũi mà vươn lại chút sương đọng cùng vỉ thuốc trong tay. Nhưng làm ra mọi loại sự tình tổn thương người khác rồi cho rằng chỉ cần một ít thuốc men bố thí là có thê chuộc lỗi sao? Giống như việc bạn lỡ dùng dao đâm vào tim người khác rồi xin lỗi thì vết thương đó cũng sẽ không bao giờ lành hoàn toàn. Kí ức chính là nơi lưu giữ lại mọi tổn thương một cách rành mạch nhất.
Diệp Vị Đồng không nói câu nào, chỉ lặng lẽ bế Trương Đình Ngữ đã bán tỉnh bán mê lướt qua vai Tô Uyển. Không còn lời nào có thể dùng để diễn tả được sự tức giận của nàng bây giờ, cũng như Tô Uyển mãi mãi cũng không biết sẽ phải dùng ngôn ngữ nào để khắc họa tổn thương gây ra cho Trương Đình Ngữ.
"Tôi hỏi cô làm gì ở đây mà!"
Mặc cho Tô Uyển một lần nữa quát to ngăn cản bước chân Diệp Vị Đồng, hai vệ sĩ ở thang máy đã đem nàng ngăn lại ở phía sau.
Tô Uyển dùng hết sức lực đẩy hai nam nhân cao to ra, nhưng lại lực bất tòng tâm nhìn bóng lưng hai người kia ngày một xa. Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, nàng mới thôi giãy dụa mà trân trối nhìn về phía trước. Hai vệ sĩ sau đó cũng mau chóng li khai, trả lại cho Tô Uyển không gian tĩnh mịch và u tối.
Không biết qua bao lâu, nước mắt Tô Uyển mới chậm rãi rơi khỏi khóe mắt. Thời điểm vị mặn chát chạm đến môi, nàng mới rõ ràng một chuyện.
Họ đi rồi. Diệp Vị Đồng đưa Trương Đình Ngữ đi rồi… Không còn thứ gì cho mình cả… Một chút cũng không còn…
Tô Uyển quỳ gối trên hành lanh dưới ánh đèn le lói, mặc dù rất lạnh nhưng lại không có cách nào ngăn được bản thân ngã lên sàn. Tô Uyển… mày đã làm cái gì vậy?
Hàng đống câu hỏi dâng lên trong đầu Tô Uyển,nhưng lại mảy may không có lời giải đáp. Bế tắc, tuyệt vọng… Giờ đây chỉ còn mình nàng và những nỗi khổ sở không tên. Nàng không cố ý…. Không phải nàng muốn tổn thương Trương Đình Ngữ đâu.
Nắm tay Tô Uyển siết chặt làm móng tay đâm vào da thịt chảy máu, nhưng một chút đau đớn nàng cũng không cảm nhận được… Ngoại trừ cái nhói đến muốn chết đi ngự trị ở trái tim. Tô Uyển biết, thời khắc Diệp Vị Đồng bế Trương Đình Ngữ lướt ngang qua cũng chính là lúc nàng chân chính mất đi mọi thứ. Người yêu, hạnh phúc, sự tôn trọng… Mất rồi. Thức sự mất hết rồi…
P/s: nói thật thì An k biết rep sao với các cmt chap trước =)) Nên thôi cứ để các mẹ bày tỏ ý kiến nè.
Kiên nhẫn nha