Niên Niên Hữu Dư

Chương 67

Beta: Bing.

Chương 67:

Trần Tinh không phủ nhận, đối với phương diện đó nàng không thích cũng không thích, lúc quen với bạn trai cũ, quả thật cũng sắp xếp lập kế hoạch mọi chuyện, đương nhiên sau khi chia tay bạn trai cũ cũng lấy chuyện này ra chỉ trích.

Tôn Lê thấy Trần Tinh cam chịu, không phải chứ, thực sự như vậy sao?

"Bọn họ không chia tay với chị sao?" Tôn Lê cười hỏi.

"Chia tay." Trần Tinh có 2 đoạn tình cảm, thật đúng là rất chóng vánh, đương nhiên nàng cũng không quá để ý, nàng cảm thấy bạn trai là loại sinh vật thật phiền toái. Vừa tốn thời gian với bọn họ, vừa phải nghe bọn họ oán giận mình không hiểu phong tình, vừa phải cố ý trang điểm đẹp đẽ đi chơi với họ các loại, dù sao cũng là đủ loại phiền toái.

"Cũng bình thường, bọn họ không chia tay với chị mới là kỳ quái." Tôn Lê nghĩ bình thường Trần Tinh làm việc đã khiến cho nam nhân thấy không ổn, cuộc sống lại còn nề nếp cố định, đúng thực là không có chút tình thú nào.

"Khi quen nhau, tôi đã đem ưu điểm khuyết điểm của mình liệt kê cho họ xem, bọn họ đều nói không sao, bọn họ có thể chấp nhận tính cách của tôi, sau đó lại chia tay vì chính những cái đó, tôi cũng thực bình thản đồng ý, bọn họ lại mất hứng, ra vẻ như là tôi lừa gạt tình cảm, làm chậm trễ thanh xuân của bọn họ. Tôi sẽ không giải thích, chẳng lẽ tôi phải biểu hiện không muốn chia tay mới được sao? Rõ ràng người bị đá là tôi, tôi cũng muốn bảo trì tôn nghiêm khi bị đá." Trần Tinh bắt đầu yêu khá muộn, 26 tuổi mới có tình yêu đầu, quen nhau nửa năm chia tay, 29 tuổi mới bắt đầu mối tình kế tiếp, 1 năm cũng chia tay, từ 30 tuổi đến nay luôn phong bế, quả thực tâm đạm như nước.

"Ắc, ha ha, chị thực sự rất buồn cười!" Tôn Lê ôm bụng cười đến thực vui vẻ, cô có thể tưởng tượng được bộ dáng Trần Tinh đưa danh sách tính cách của mình cho bạn trai xem, còn có lúc chia tay, khẳng định là vẻ mặt Trần Tinh thật bình thản nhìn bạn trai khóc lóc om sòm, cô nghĩ đến hình ảnh như vậy liền cảm thấy buồn cười, không được rồi, cô cười đến bụng cũng có chút đau luôn rồi.

Trần Tinh nhìn Tôn Lê cười không ra cái gì, còn đập đập tay lên ghế sô pha, một chút hình tượng mỹ nữ cũng không có, buồn cười lắm sao? Sao nàng không cảm thấy được điểm nào buồn cười. Trần Tinh nhìn đồng hồ, Tôn Lê làm trễ thời gian đọc sách của nàng rồi, nàng mặc kệ Tôn Lê vẫn còn đang cười, trực tiếp đi đến phòng sách.

Tôn Lê còn cười ở sô pha, đến khi cô bình phục lại mới phát hiện Trần Tinh đã sớm không có ở phòng khách. Tôn Lê thấy mình một mình rất nhàm chán, nên đi đến phòng sách, thấy Trần Tinh chăm chú nhìn một quyển sách thật dày cực kỳ buồn tẻ vô vị.

Tôn Lê nhìn phòng sách Trần Tinh một chút, sách không ít, đa số đều là sách văn hóa, một chút thể loại giải trí cũng không có, cô cảm thấy Trần Tinh cứ tiếp tục như vậy khẳng định là càng ngày càng buồn tẻ, sau đó từ từ buồn chán mà chết đi....

Tôn Lê ngây người ở phòng sách Trần Tinh nửa giờ, cảm thấy cực kỳ nhàm chán, cô đi đến trước mặt Trần Tinh, đóng quyển sách lại.

Trần Tinh khó hiểu nhìn về phía Tôn Lê, không biết Tôn Lê lại muốn làm cái gì.

"Không nên đọc nữa, bây giờ chị đi thay đồ, ra ngoài với tôi." Tôn Lê bá đạo nói.

"Cô muốn ra ngoài thì tự mình ra ngoài, tôi muốn đọc sách." Trần Tinh lại mở sách ra xem, cũng không định để ý đến Tôn Lê, bất quá nàng vừa mới mở sách, lại bị Tôn Lê đóng sách lại, lập đi lập lại như vậy mấy lần, tính tình Trần Tinh thực tốt rốt cục cũng nhíu mày.

"Rốt cục cô muốn thế nào?" Trần Tinh cảm thấy Tôn Lê này cực kỳ đáng ghét.

"Ra ngoài với tôi!" Tôn Lê làm việc luôn là không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, đối với chuyện Trần Tinh ẩn nhẫn hờn giận cũng vờ như không thấy.

"Tôi đã nói không muốn ra ngoài." Trần Tinh nhắc lại một lần, Tôn Lê thật đúng là thích ép buộc, nàng lại mở sách của nàng ra xem.

"Dù sao tôi cũng sẽ quậy đến khi nào chị đồng ý ra ngoài với tôi." Tôn Lê không quan tâm nói, lại đóng sách Trần Tinh lại.

Trần Tinh trừng mắt nhìn Tôn Lê, Tôn Lê không quan tâm nhìn nàng, trong lòng nàng thực sự có chút căm tức, nhưng lại không thể phát hỏa với Trần Tinh, dù sao Trần Tinh cũng sẽ không phát hỏa vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

"Đi đâu?" Trần Tinh không mặn không nhạt hỏi.

Tôn Lê thấy Trần Tinh thỏa hiệp, khóe miệng nhếch lên, cô phát hiện, tính tình Trần Tinh thực sự là quá tốt, hơn nữa cũng dễ mềm lòng.

"Chị đi thay quần áo đi, đi theo tôi là được rồi, dù sao tôi cũng không đem chị đi bán." Tôn Lê ra vẻ thần thần bí bí nói.

Trần Tinh cũng không có chút tò mò nào, bất quá nàng vẫn chuẩn bị đứng đậy, nàng cảm thấy bản thân mình giống như bị kẹo mạch nha, nếu không phải là Tôn Lê, chắc chắn Trần Tinh sẽ nghi ngờ mình lại bị người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều đeo đuổi. Tôn Lê nhìn bộ dáng có vẻ thực thẳng, tuyệt đối không có khả năng nhìn trúng mình, điều này làm cho Trần Tinh không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Để đó, tôi chọn quần áo cho chị." Tôn Lê nghĩ đến tác phong ăn mặc thường ngày của Trần Tinh, vẫn là cảm thấy nên tự mình chọn thay cho nàng một bộ.

Tôn Lê cứ tự nhiên như vậy xâm nhập vào phòng ngủ Trần Tinh chưa bao giờ để người khác đi vào, sau đó cũng không cần Trần Tinh đồng ý, mở tủ quần áo của Trần Tinh ra tìm kiếm.

Trần Tinh đối với hành vi bá đạo của Tôn Lê thực sự không biết nói gì, quả nhiên chưa từng thấy người nào bá đạo như người này, không phân biệt phải trái gì cả.

"Không phải chứ, không có một bộ đồ nào mặc được, chị quả nhiên hướng tới hình tượng hắc quả phụ lão xử nữ gác thư viện sao?" Tủ quần áo không phải là âu phục đi làm thì chính là đồ mặc nhà, toàn màu tối, chỉ có một hai bộ màu trắng, ngay cả một bộ xinh đẹp khêu gợi cũng không có, bất quá áo ngủ lại rất hoàn hảo, nội y xem như bình thường, nếu không thì thật là đáng sợ.

Trần Tinh đối với người không được sự cho phép của mình mà một bên cứ lật tới lật lui tủ quần áo một bên phê bình phong cách ăn mặc của mình có chút cảm giác đau đầu.

"Tôi thích mặc như vậy." Ai giống cô, cả ngày chỉ trang điểm cho đẹp, sợ không giống bộ dáng khổng tước không hấp dẫn được người ta sao, mình như vậy là nhọc lòng chặn số đào hoa có được không.

"Nếu chị cứ như vậy, chắc chán trước khi bị mãn kinh luôn, quên đi, chị tùy ý mặc một bộ đi, dù sao cũng kém như nhau." Tôn Lê phát hiện trình độ thẩm mỹ của mình hoàn toàn vô năng trước tủ quần áo của Trần Tinh, bởi vì cô thực sự không thể chọn ra một bộ nào thực sự nhìn coi được một chút.

"Nói hưu nói vượn." Trần Tinh nhìn tủ quần áo ngăn nắp của mình bị Tôn Lê lật tới lật lui làm hỗn độn liền lắc đầu, nàng thầm nghĩ, người này tuyệt đối là giống Ninh Dĩ Tầm, đều là bên ngoài sạch sẽ, bên trong lôi thôi. Trần Tinh bắt đầu chuẩn bị sắp xếp lại tủ quần áo, dù sao nàng cũng không thể để tủ quần áo của mình loạn như vậy được.

Tôn Lê thấy Trần Tinh thu xếp tủ quần áo đâu vào đấy, trật tự rõ ràng, liền quét một vòng quanh phòng Trần Tinh, quả nhiên giống như bên ngoài, cũng là chỉnh tề sạch sẽ, người này khẳng định là có bệnh khiết phích đi.

Tôn Lê ôm ngực chờ Trần Tinh sắp xếp quần áo bị mình làm lộn xộn, thì thấy Trần Tinh quả nhiên lại cằm một bộ âu phục cực kỳ nghiêm chỉnh đi phòng tắm thay.

Tôn Lê thấy Trần Tinh thay đồ xong, quả nhiên là khiến cho cô muốn chọc mù hai mắt mình, nữ nhân bình thường không có sắc cũng muốn trang điểm cho mình thành có sắc, người này có sắc lại cố tình giấu đi.

"Đi thôi." Tôn Lê thấy Trần Tinh thay quần áo xong, kéo Trần Tinh bước đi.

Trần Tinh chưa hiểu gì đã bị Tôn Lê kéo lên xe, nàng không biết Tôn Lê muốn đưa mình đi đâu, nàng ghét nhất là cảm giác không biết mục đích, mục tiêu là gì, cho nên giờ phút này khiến cho nàng cảm thấy không thích ứng.

Tôn Lê lái xe chạy đến bãi đỗ xe gần khu Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

"Đi Trung tâm thương mại?" Trần Tinh hỏi.

Tôn Lê không phủ nhận, thực tế thì cô cũng chỉ là nhất thời nghĩ đến, cô cảm thấy tủ quần áo Trần Tinh cần phải thay đổi, mà cô tin mình có thể thay đổi quần áo hợp với Trần Tinh.

Đại khái Trần Tinh cũng đoán được, người này muốn mình cùng đi dạo phố shopping, bình thường Trần Tinh ít khi đi shopping lại càng không thích cùng người khác đi shopping, nàng cảm thấy đi mua sắm đúng thực là rất lãng phí thời gian. Nàng mua sắm đều cực kỳ có mục đích, muốn mua gì đều liệt kê ra một danh sách, chưa bao giờ lãng phí thời gian và tiền bạc để đi dạo phố shopping. Ninh Dĩ Tầm nói tính cách nàng giống nam nhân, nữ nhân chân chính đều thích đi shopping, Trần Tinh đối với những lời Ninh Dĩ Tầm nói luôn cười nhạt. Nàng không cần giống Ninh Dĩ Tầm mua một đống rác đem về, hơn nữa đều là nhất thời thích, căn bản không dùng đến, cuối cùng chưa hư hao gì đã bị Ninh Dĩ Tầm đem vứt thùng rác.

"Sau này đi shopping không cần tìm tôi, tôi cực kỳ cực kỳ không thích đi shopping." Trần Tinh cảm thấy nên chứng minh lập trường của mình cho Tôn Lê biết, miễn cho lần sau Tôn Lê lại đến kéo mình đi nữa. Kỳ thật Trần Tinh vẫn cảm thấy mình và Tôn Lê không phải rất quen thuộc, bây giờ lại làm như rất thân, khiến nàng có cảm giác có thể sẽ còn có lần sau. Nàng cảm thấy Tôn Lê rất tùy hứng, không rõ mình muốn cái gì. Dù sao nàng cũng cảm giác rõ ràng mình là dạng gì, Tôn Lê là dạng gì, nếu không phải chuyện gì nghiêm trọng, có thể nàng cũng không nên so đo.

"Ò, nói sau đi." Hiển nhiên là Tôn Lê không đem lời nói của Trần Tinh để trong lòng, thái độ Tôn Lê đối với Trần Tinh chính là, chị có thể không thích, nhưng tôi là thích miễn cưỡng chị.

Tôn Lê đi vào Trung tâm, đến khu quần áo mình thích, chọn rất nhiều bộ, sau đó đi đến chỗ Trần Tinh đang hoài nghi nhìn nàng.

"Thử hết đi." Tôn Lê nói như vẻ đương nhiên.

"Vì sao tôi lại thử?" Trần Tinh không hiểu hỏi.

"Chị đem mấy bộ tôi chọn thử xong là được rồi, không vì cái gì." Tôn Lê là người theo trường phải hành động, lập tức đẩy Trần Tinh vào phòng thử đồ.

Trần Tinh bị Tôn Lê đẩy vào phong thay đồ, không muốn thay quần áo cũng không được. Trần Tinh luôn có thói quen nắm giữ tiết tấu, nhưng đối với Tôn Lê, tiết tấu của nàng hoàn toàn bị Tôn Lê quấy rầy, loại cảm giác này khiến cho Trần Tinh cảm thấy không xong.

Trần Tinh thay đồ xong đi ra, cảm giác thực không được tự nhiên, lâu lắm rồi nàng không mặc quần áo hở hang như vậy.

Ánh mắt Tôn Lê sáng lên nhìn Trần Tinh, quả nhiên ánh mắt mình rất chính xác, dáng người Trần Tinh rất tốt, khí chất cũng rất đặc biệt, bộ quần áo này mặc trên người Trần Tinh đặc biệt có cảm giác. Tôn Lê không đứng đắn huýt sáo trước mặt Trần Tinh, cô cũng không biết sao tự nhiên mình lại thô bỉ như vậy.

Trần Tinh nhìn mình trong gương, nàng biết bản chất của mình không kém, nhưng mà lâu lắm không thấy mình như vậy, nên cũng bị chính mình hù cho kinh diễm một phen, đương nhiên kinh diễm xong, vẫn là không thích, nàng không định để mình như vậy. Bởi vì Trần Tinh biết, một khi nàng ăn mặc như vậy, khẳng định sẽ câu thêm vận đào hoa, nàng cảm thấy diện mạo của mình cũng chỉ tính là trung đẳng, tuyệt đối không so được với Ninh Dĩ Tầm và Tôn Lê, Niên Ấu Dư cũng là loại người vừa gặp cũng khiến người ta kinh diễm, nhưng mà đi, nàng đặc biệt hay dính hạn đào hoa, vô tình trêu trúng tiểu muội tiểu đệ, nghĩ đến những người đó theo đuổi mình, da đầu Trần Tinh liền run lên.

"Đổi thêm bộ này đi." Trần Tinh còn không phản ứng kịp, đã bị Tôn Lê dúi vào tay một bộ khác, đẩy mạnh vào phòng thay đồ.