Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 74

Lúc đó cô thật sự bị cuống lên, đem những này búp bê ấn xuống đánh một trận, đang đánh thì nghe Mã Áo rít gào, cô liền dùng len sợi trói lại thành đống, đồng thời tới xem một chút, không biết anh xảy ra chuyện gì, lúc tiến vào lại trực tiếp ngất ngã trên mặt đất, cũng may hô hấp còn, không có nguy hiểm tính mạng, cũng không bị thương, vấn đề không lớn.

Cô kéo kéo đống len sợi trắng, nói: "Không có chuyện gì, những thứ này đều búp bê bị tôi bắt."

Mã Áo: "... ? ? ?"

Mã Áo lúc này mới phát hiện, những búp bê này lại bị một sợi tơ trắng mảnh buộc lại , còn chuỗi thành một chuỗi dài, bởi vì tơ trắng không nổi bật, trong lúc nhất thời dĩ nhiên anh không phát hiện, giờ khắc này phát hiện, sắc mặt liền biến thành màu gan heo.

Mã Áo run rẩy nói: "Đại sư, sao ngài bắt nhiều như vậy?"

Cố đại sư nhếch miệng cười cợt: "Số tôi may mắn, chúng nó tự tới tìm tôi."

Đám búp bê cùng nhau quay đầu, nhìn chằm chằm người kì quái tóc đen dài này: "... ..."

Mã Áo: "... ..."

Anh cũng gặp một con, nhưng bị hù chết được không! Gặp được một đám sao tính là số may a a a? ! Có phải anh hiểu lầm gì từ "Số may" này không?

Cố Phi Âm suy nghĩ một chút, chỉ vào búp bê ngồi ở đầu giường Mã Áo nói: "Búp bê chính là con trước kia anh và người bạn họ Lục chụp ảnh chung, có nó, chúng ta hẳn là có thể tìm được bạn bè của anh."

Mã Áo rất sợ, vừa nghe lời này, lập tức liền kinh hỉ: "Thật sao? Đúng là nó sao? Chúng ta có thể tìm tới sao? Không đúng, trước không phải cô nói có bốn cái người bạn nhỏ khác sao?"

"Đúng, đây chính là một người bạn nhỏ trong đó."

"..." Không biết tại sao, tuy rằng người bạn nhỏ này và người bạn nhỏ anh ta hiểu có điều khác biệt, trái lại càng làm cho anh lạnh cả người, sợ không thôi.

Cô kéo kéo dây thừng, hỏi: "Các ngươi giấu người ở nơi nào , hiện tại dẫn chúng ta qua."

Con ngươi búp bê chuyển động, nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, Cố Phi Âm đập hai quyền tới, vốn đã rách nát, búp bê bị đập đến càng không thể xem, nó lăn kêu huhu, lôi kéo dây thừng bay ra ngoài.

Nó cũng sợ, rõ ràng chúng nó có thể tự do xuất hiện trên người bất kì búp bê nào, đạo sĩ sau khi chúng nó muốn bắt cũng không bắt được, nhưng cô gái tóc dài này quỷ dị cực kì, không chỉ có thể bắt được chúng nó, rõ ràng đánh cũng là đánh trên người búp bê, nhưng chúng nó lại có thể cảm nhận được đau, thậm chí không thể thoát khỏi búp bê.

Bây giờ chỉ có thể trở về tìm tỷ tỷ, để tỷ tỷ đến cứu bọn họ...

Cố Phi Âm nói: "Đi thôi, chúng ta theo đi là được."

Mã Áo: "..."

Anh do dự nói: "Chúng ta có cần nói với đạo trưởng sát vách và cảnh sát một tiếng không?"

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ có một mình anh tôi còn có thể chăm sóc, bây giờ mấy người ... người bạn nhỏ kia cùng nhau lên núi, khả năng tôi không chăm sóc được bọn họ, xảy ra vấn đề rồi làm sao bây giờ?"

Mã Áo: "..."

Được rồi, mấy con quỷ này là người bạn nhỏ coi cũng thôi đi, tại sao đạo sĩ sát vách và cảnh sát cũng là người bạn nhỏ?

Đối mặt xưng hô như thế, tại sao đột nhiên anh có một loại cảm giác nghĩ kĩ vô cùng đáng sợ?

...

Hai mươi mấy búp bê vải xâu chuỗi trên một sợi len bay về hướng núi, nhưng chỉ tám con bay được, những con khác rào rào trượt trên mặt đất, lại như là búp bê thật, đang bị bắt tập đi.

Cố Phi Âm và Mã Áo theo sau búp bê lên núi, ban đêm búp bê đáng sợ hơn so với ban ngày vô số lần, chỉ là đi ở trong rừng, đều cảm giác như là ở bị vô số người nhìn chằm chằm, những búp bê và tứ chi rách rưới trên mặt đất, giờ khắc này giống như thi thể bị phân giải, làm người ta thấy khủng bố.

Mã Áo nắm chặt kiếm gỗ đào, tay giơ đèn pin, một bước cũng không dám hạ xuống.

Bọn họ càng đi càng sâu, ước chừng đi nửa giờ, xung quanh ngay cả âm thanh côn trùng kêu vang chim đều biến mất tựa như đã đến nơi khác trong núi, trong lòng Mã Áo càng thêm hoảng loạn: "Đại sư, chúng ta còn phải đi bao lâu?"

Cố Phi Âm kéo kéo dây thừng nói: "Còn phải đi bao lâu? Không có đường gần hơn sao?"

Thật ra cô cũng có chút mệt mỏi, làm người chính là phiền toái như vậy, đi hai bước liền thở dốc, búp bê đều có thể bay, cô không thể, vào lúc này liền cực kỳ nhớ cô gái hàng, nếu cô ấy ở đấy, cô ung dung hơn nhiều.

Búp bê: "..."

Mã Áo: "..."

Không thể có đường gần hơn, bọn họ đi hơn một giờ rồi, Mã Áo cảm giác xung quanh đã không có hơi thở của vật còn sống , anh thậm chí ngửi thấy mùi máu nồng đậm, mà nơi này mỗi cây đều treo một con búp bê vải.

Trước kia Mã Áo nghe nói qua, mấy người sẽ đem đồ không cần ném vào biển, vật trong biển sẽ theo làn sóng xô lên bãi cát, trong lớp anh từng có một bạn học ở cạnh biển, nghe nói bọn họ thường thường đi bãi cát kiếm đồ.

Những búp bê trên cây đều rất tàn tạ cổ xưa, hay là nhặt được từ bờ cát.

Mà càng làm cho anh cảm thấy quỷ dị là, con ngươi những búp bê này tựa hồ đang động, chúng nó rồi giống những búp bê bị xâu chuỗi trên sợi dây khẽ đảo mắt, thân thể không cách nào hành động, giống như là bị giam cầm ở trong.

Mã Áo bị nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh sau lưng làm ướt y phục của anh, anh đột nhiên nhớ ra cái gì, tiến đến bên người Cố đại sư sốt sắng nói: "Đại sư, lúc trước trong phòng tôi cũng có một búp bê, ngài bắt được sao?"

Cố Phi Âm nói: "Không có, khi tôi nhìn thấy anh anh đã ngã xuống đất, hóa ra anh bị búp bê kia doạ ngất sao?"

Mã Áo: ... Không, đương nhiên không phải.

Mã Áo nói: "Lẽ nào búp bê kia chạy mất, sau đó trở về mật báo sao?"

Cố Phi Âm gật gù: "Có thể."

Mã Áo ngay lập tức luống cuống: "Vậy chúng ta nên làm gì? Bọn họ sớm có phòng bị, chúng ta không phải chịu thiệt sao?"

"Hả? Đối phương cũng chờ chúng ta, chúng ta đến nhanh thôi."

".."

Đi lâu như vậy, Cố Phi Âm rốt cục ngửi thấy một mùi nồng đậm, mùi này còn thơm hơn mùi trên con quỷ mặt người, lần trước mấy con quỷ này chỉ có vài tệ một con, cũng không biết một con này có thể bán được 20 tệ không, lúc đó cô ăn một nửa bán một nửa cũng tốt, hi vọng ông trời cũng đừng thêm phiền toái cho cô.

Sâu trong cánh rừng, bé gái đầu xoay một cái, nhìn về phía rừng cây, khuôn mặt xanh trắng lộ ra quỷ dị mỉm cười.

"Lại có người dám đến rừng búp bê, ta phải nhanh đến xem, là ai gan to như vậy, ta muốn đem người đó làm thành búp bê!"

Bé gái thích nhất là nô đùa, ghét nhất là khi đang chơi lại có người làm phiền, hơn nữa trò chơi lần này lại vui thích như vậy, mấy người kia quả thực là dốt nát, đúng là chán sống thêm mấy ngày mới dám chống lại cô, đã rất lâu rồi cô không đùa giỡn với loài người, vậy thì cô đành phải thành toàn cho họ, cô muốn tận mắt nhìn thấy họ giãy giụa trong cái chết, vì sụp đổ niềm hy vọng mà chết dần chết mòn.

Linh hồn ngập tràn oán hận khi chết đi là ăn ngon nhất, cô còn muốn đem những người dám thương hại cho búp bê của cô đều đem luyện thành búp bê, sau đó đem hắn treo lên cây, khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không thể trốn thoát được, làm hắn suốt đời đều sống trong thống khổ.

Cô cười khanh khách, ban đầu cô muốn tự mình đi bắt người nhưng bây giờ cô lại đổi ý rồi, cô lấy từ trên thân cây một búp bê không đầu, sai khiến nó: "Ngươi đi bắt hai người vừa xông vào cánh rừng lại đây."

Bé gái đem nó nhẹ nhàng đặt ở giữa không trung, sau đó cúi đầu nhìn về phía mấy người vẫn còn đang nằm thoi thóp bên cạnh: "Tới đây, trước tiên ngươi cùng mấy người này chào hỏi thật tốt, dù gì họ cũng từng là bạn bè của ngươi, các ngươi cũng xem như là bạn cũ, thường xuyên chơi đùa với nhau."

Búp bê không đầu hơi chuyển động thân thể nho nhỏ hướng về phía mấy người đang nằm trên mặt đất, nó không có đầu cũng không có mặt, cho nên đó là lý do mà mọi người không thể nhìn ra được tâm tình của nó rốt cuộc ra sao, động tác của nó vừa cứng nhắc lại vừa trì trệ, bộ dáng thì quỷ dị làm lòng người phát lạnh.

Lục Giang Phi, Kha Mẫn Mẫn và Giang Lộ, Tống Vĩ, Điền Lãng ban đầu vốn tràn đầy tuyệt vọng, nhưng bây giờ dưới đáy mắt họ bỗng nhiên bộc phát ra niềm hy vọng, cơ thể kích động đến run rẩy, thật sự có người đến cứu bọn họ sao? Bọn họ thật vất vả đợi đến bây giờ rốt cuộc cũng đợi được có người đến cứu!

Bé gái cũng tỏ ra thích thú, tận mắt nhìn thấy búp bê không đầu theo lệnh cô bay vào trong rừng, chờ cơ thể của nó biến mất sau rừng cây, lúc này cô mới cười nói: "Nhất định mấy người đang rất hy vọng đi, ta cũng cực kì mong chờ, vì chúng ta sắp có thêm bạn mới để chơi cùng, chúng ta có thể chơi thật nhiều trò chơi mới, ta sẽ không bao giờ cảm thấy buồn chán nữa."

Lời của bé gái khiến cho Lục Giang Phi cùng đám người Nguyên Lộ cực kì lo lắng, nếu như người đến cứu bọn họ không có đủ năng lực thì không những không thể cứu được họ mà ngược lại còn bị rơi vào hang cọp, mà bọn họ cũng đã sớm không còn nghị lực để chờ nhóm người thứ hai tới cứu viện, đến lúc đó họ nên làm thế nào bây giờ?

"Quả nhiên xem các ngươi đùa giỡn với nhau là vui nhất, xem mấy người đến cứu giúp các ngươi tự gϊếŧ hại lẫn nhau." Bé gái vỗ tay, nhảy xuống từ trên cây: "Tới đây, bây giờ chúng ta cùng chơi."

Cô vừa nói vừa lấy mấy con búp bê xuống, cô ôm lấy một con búp bê bẩn thỉu, bàn tay nhỏ bé cắt tỉa đi mái tóc quăn màu vàng của con búp bê, sau một thời gian bị gió táp mưa sa, tóc của con búp bê đã loạn thành một đoàn, có con bị thiếu sót một bàn tay, con ngươi đen thùi lùi đang nhìn mọi người chằm chằm, rõ ràng biểu cảm trên mặt con búp bê không hề thay đổi, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy nó đang nở một nụ cười âm lãnh.

Bé gái nói với Lục Giang Phi và Kha Mẫn Mẫn: "Bây giờ liền bắt đầu nhé, anh là ba ba, cô là ma ma, mấy con búp bê là con gái của hai người. Còn lo lắng cái gì? Nhanh bảo con gái của các người về nhà đi, không lẽ các người không yêu con gái của mình sao?"

Sắc mặt của Lục Giang Phi trắng bệch, cả người rét run, đôi môi nứt nẻ, trên cổ tay hắn đang quấn một vòng vải, vì mất máu quá nhiều lại không được cấp cứu kịp thời và nghỉ ngơi lấy sức cho nên hiện tại hắn đang cực kỳ suy yếu, hơi thở rất nông.

Tình huống của Kha Mẫn Mẫn cũng không khá hơn Lục Giang Phi là bao, hôm thứ sáu, lúc ở bên tảng đá, khi đó cô đã thua, cô để máu của mình chảy về phía Lục Giang Phi-- Không sai, vào lúc Lục Giang Phi đang bị con búp bê truy sát, bọn họ cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của Lục Giang Phi, cho dù có bị bắt lại bọn họ cũng phải giúp hắn dùng máu tưới hoa.

Tình huống lúc đó của Lục Giang Phi đã rất nguy cơ, mặc dù trong tay có lá bùa hỗ trợ hắn, tạm thời đẩy lùi được những con búp bê quỷ, nhưng chúng cũng cực kỳ quỷ dị, những con búp bê ban đầu vẫn đang yên lặng treo ở trên cây bỗng nhiên chuyển động! Tất cả chúng đều đánh về phía sau gáy của Lục Giang Phi, mặc dù chúng sẽ bị đạo kim quang từ lá bùa đẩy ra nhưng hình như chúng không hề cảm thấy đau đớn, chúng đồng loạt xông lên, bọn họ rất nhanh chóng nhận thấy Lục Giang Phi đã không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Số lượng bùa chú có hạn, hơn nữa không phải lá bùa nào cũng có thể dùng được, mà Lục Giang Phi cũng chỉ mới bị bao vây, nếu như cứ tiếp tục đối kháng như vậy thì kết cục cuối cùng của hắn sẽ giống như người nông dân chuyên trồng hoa trong vườn.