Có lẽ là cảm giác được tầm mắt Thẩm Hàm, Phương Vũ Luân nhìn cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau, rồi sau đó Thẩm Hàm đi, Phương Vũ Luân thả máy chơi game, lúc này giáo viên cũng cho tan.
Phương Vũ Luân từ cửa sau đi WC, Thẩm Hàm đang đứng đi tiểu, đột nhiên một thanh âm vang lên, dọa hắn giật mình: “Cậu tìm tôi?”
Thẩm Hàm đỡ thứ kia “xả” ra, trả lời: “Không tìm cậu, đi qua cửa lớp cậu, liền liếc mắt một cái.”
“À.” Phương Vũ Luân kéo khóa, cũng bắt đầu đi, Thẩm Hàm lơ đãng nhìn Phương Vũ Luân một cái, nháy mắt giật mình, gia hỏa này hình như có chút quá lớn.
“Không cần nhìn nơi này, Thẩm Hàm.” Phương Vũ Luân mang theo vẻ mặt diện than nói.
Thẩm Hàm quay đầu lại, bởi vì Phương Vũ Luân tên kia quá lớn, hắn có điểm giật mình, cho nên quên quay đầu lại, vì che dấu xấu hổ, Thẩm Hàm nói: “Giữa trưa muốn cùng ăn cơm không, buổi sáng không phải cậu nói mang theo cơm trưa sao?”
“Nhưng cậu không phải không mang sao?”
Thẩm Hàm đi xong, kéo khóa, Phương Vũ Luân cũng xong rồi, đi theo Thẩm Hàm cùng ra ngoài rửa tay. Thẩm Hàm nói: “Sư Hiểu đưa cơm cho tôi, nếu tôi cũng có, vậy cùng đi.”
“Ừ, được.”
Hai người nói xong ra WC, mấy người khác ngoài WC quái dị nhìn hai người, luôn cảm thấy hai người bọn họ ở bên nhau thực quỷ dị, lời nói cùng việc làm đều lộ ra quỷ dị.
Túc Vân 1 có một tiếng rưỡi nghỉ trưa, học sinh trọ ở trường phần lớn sẽ ở nhà ăn ăn, sau khi ăn xong về ký túc xá ngủ trưa, dù không ngủ được cũng sẽ trở về giặt quần áo gội đầu linh tinh, dù sao giữa trưa có một tiếng rưỡi lận, khu dạy học trống.
12 giờ, chuông tan học vang lên, Sư Hiểu túm Nghiêm Âu Lãng chạy khỏi phòng học, mấy đồng học cũng lục tục đi rồi, Thẩm Hàm lười theo chân bọn họ, liền ở cuối, vừa ra khỏi phòng Thẩm Hàm liền thấy Phương Vũ Luân ở cửa chờ, một người đi ra cậu liền nhìn một cái cho tới khi thấy người cuối cùng.
Thẩm Hàm xách hộp đồ ăn của Sư Hiểu, tiến lên, “Đi chỗ nào ăn?”
“Rừng hoa râm bụt.”
Túc Vân 1 có một rừng hoa râm bụt dài 200m, chiều dài không khác sân thể dục bao nhiêu, mùa thu gần tới, phấn tím của da^ʍ bụt dị thường diễm lệ.
“Được.” Thẩm Hàm nói, nhưng hắn cảm thấy hai người sẽ đi chỗ khác, lý do tự nhiên không cần phải nói, nhưng vị đồng chí học thần này tựa hồ không nghĩ tới, một khi đã vậy hắn tới nhìn thử.
Hai người xuống lầu còn thuận tiện lấy hai ly nước ấm, chờ tới rừng da^ʍ bụt, Phương Vũ Luân nhìn thấy một đôi tình lữ, quay đầu lại nhìn Thẩm Hàm nói: “Chúng ta đổi nơi đi.”
Thẩm Hàm cười nói: “Vậy đi Tử Đằng viên sau quầy bán quà vặt đi.”
“Ừ.”
Kỳ thật nơi gọi là Tử Đằng viên rất nhỏ, chỉ có một cây Tử Đằng, mùa xuân Tử Đằng nở rộ cũng coi như xinh đẹp, nhưng hiện tại là mùa thu, nơi đó lại ngoài trời, cho nên cơ hồ không ai sẽ đi nơi đó, Thẩm Hàm an tĩnh nghĩ, ăn cơm xong, hai người còn có thể trực tiếp nằm trên cỏ ngủ một lát.
Như Thẩm Hàm sở liệu, bên trong vườn Tử Đằng một người đều không có, dưới Tử Đằng cao cao có hai cái bàn đá, mỗi bàn đá có bốn cái ghế đá, kỳ thật lúc Tử Đằng nở rộ, ngồi ở chỗ này uống trà ăn một bữa cơm xác thật là thích ý, đáng tiếc hiện tại đã nhập thu, nửa bóng hoa Tử Đằng cũng chẳng có.
Ngồi xuống, Thẩm Hàm mở hộp đồ ăn, phát hiện có ba tầng, tầng dưới là cơm, tầng giữa là thịt cùng đồ ăn, trên cùng đặt nho và mấy miếng hoa quả loại khác, nhìn ra được người chuẩn bị hộp đồ ăn rất dụng tâm, Thẩm Hàm cười, nghĩ thầm gia đình hòa thuận mới có Sư Hiểu hoạt bát bừa bãi đi.
Phương Vũ Luân cũng mở hộp đồ ăn, cũng ba tầng, tầng dưới cũng là cơm, nhưng có thêm táo tía làm móng mèo, giữa cũng là thịt cùng đồ ăn, nhưng đồ phân biệt bị chia, thịt đồ ăn là hai dạng khác biệt, thức ăn chay có hai dạng khác biệt, màu sắc phối hợp đẹp mắt, trên cũng là trái cây, nhưng cũng bị chia, mấy quả nho, mấy hoa quả khác giống Thẩm Hàm, ngoài ra còn có một quả quýt bị cắt thành các khối kỳ dị.
Thẩm Hàm thật hâm mộ Phương Vũ Luân, làm hộp đồ ăn như thế đều phải một tiếng rưỡi.
Xem như phát ra từ thiệt tình, Thẩm Hàm nói: “Mẹ cậu đối cậu thật tốt.”
Phương Vũ Luân mặt không biểu tình mà nhìn Thẩm Hàm, sau đó nói: “Tôi tự làm, mẹ tôi không nấu cơm.”
Thẩm Hàm ngẩng đầu, Phương Vũ Luân tiếp tục nói: “Trước kia ba tôi đồng ý, trước 15 ba tôi nấu, sau 15 tôi nấu, sau đó lúc 15 tuổi ba tôi liền mặc kệ.”
“Lúc ba mẹ cậu ước hẹn cậu có mặt?”
“Ba tôi hỏi, tôi gật đầu.”
“Cậu gật đầu?”
“Ừ, bọn họ ước định lúc tôi 8 tháng, bọn họ nói cái gì tôi đều gật đầu.”
Thẩm Hàm:……
Một nhà học thần hắn không thể hiểu nổi, Thẩm Hàm nghĩ thầm, trách không được dưỡng thành học thần diện than thêm ít khi nói cười, rốt cuộc cùng loại cha mẹ này chung sống, phỏng chừng cũng cười không nổi.
Phương Vũ Luân thấy Thẩm Hàm không nói lời nào, vì thế đẩy hộp đồ ăn tới giữa, lời ít mà ý nhiều: “Cùng ăn.”
Cũng không khách khí, Thẩm Hàm liền nếm một ngụm đồ ăn Phương Vũ Luân làm, nếm xong, đôi mắt Thẩm Hàm không khỏi cong lên, bởi vì thật sự quá ngon, vô luận màu sắc mùi hay hương vị, đều vừa vặn, không nhiều không ít, đúng là ăn ngon đỉnh của chóp.
“Ăn rất ngon.” Thẩm Hàm phát ra tán thưởng từ nội tâm.
Phương Vũ Luân nhìn Thẩm Hàm mặt mày cong cong, tươi cười nở rộ, nháy mắt tim đập như lỡ một nhịp, lại nhìn Thẩm Hàm đã cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Mgày mai tôi mang phần hai người.” Phương Vũ Luân nói.
Miệng Thẩm Hàm đang nhai khoai tây, trong lúc nhất thời không hiểu ý Phương Vũ Luân, nuốt khoai tây rồi mới nhớ tới những lời của Phương Vũ Luân, mà Phương Vũ Luân vẫn nhìn chằm chằm, tựa hồ đang đợi hắn hồi đáp.
Đôi mắt Phương Vũ Luân đen nhánh như mực, cậu trầm mặc mà nhìn, đôi môi mím chặt, như vậy có điểm nghiêm túc, Thẩm Hàm không thể không nghiêm mặt nói: “Vậy cảm ơn cậu.”
Phương Vũ Luân nghe Thẩm Hàm trả lời, nghiêm túc thả lỏng một chút, tuy vẫn vẻ mặt diện than, nhưng không hiểu sao Thẩm Hàm cảm thấy cậu rất cao hứng.
“Nếu có đồ thích ăn, nói cho tôi.” Phương Vũ Luân cầm đũa cũng bắt đầu ăn cơm trưa, ăn hai miếng lại sau nghĩ đến cái gì đó nói.
“Không sao, tôi không kén ăn.” Thẩm Hàm trả lời.
Dưới Tử Đằng hai người mỗi người một ngụm ăn cơm, yên tĩnh tường hòa, mà cách đó không xa, quầy bán quà vặt người đến người đi, cùng nơi này an tĩnh hình thành đối lập.
Thời gian như ngừng lại, Thẩm Hàm nghĩ thầm, đây là cái gọi là thanh xuân đi, không mất đi sắc màu mà vẫn luôn rực rỡ.
Dù không thể hiểu được Thẩm Hàm cùng Phương Vũ Luân trở thành bạn tốt, ít nhất ở trong mắt người khác hai người bọn họ là bạn tốt, cùng nhau đi học cùng nhau tan học cùng nhau ăn cơm, chỉ có Thẩm Hàm biết, loại ngày tháng này tuy qua bốn tháng, nhưng hai người bọn họ không có giao lưu thực tế, đề tài lớn nhất của hai người chính là Bệ Hạ, mà Bệ Hạ hai ngày trước không biết đi nơi nào, bọn họ tìm toàn bộ hoa viên Lam Thiên cũng chưa thấy thân ảnh.
Đã là cuối thàng 12, thời tiết đã sớm chuyển lạnh, mùa đông năm nay dị thường lạnh, trong tin tức nói năm nay là năm lạnh nhất trong 40 năm qua.
Sáng sớm, Thẩm Hàm mặc áo lông vũ dày, khăn quàng cổ quấn lên, lại đội mũ, chuẩn bị ra cửa, không có cha mẹ yêu thương, hắn đương nhiên muốn yêu thương mình, tư vị cảm mạo không dễ chịu.
Một người cao lớn đứng trên nền tuyết, trên người mặc áo lông vũ xanh biển, cổ trống rỗng, Thẩm Hàm nhìn đều thấy lạnh.
Đôi tay cắm túi, Thẩm Hàm đi đến trước mặt Phương Vũ Luân, hỏi: “Hôm nay mấy độ?”
“Dự báo thời tiết nói -19.”
“Vậy sao cậu không quàng khăn đội mũ?”
“Không quen.”
“Không lạnh sao?”
Phương Vũ Luân nhìn Thẩm Hàm lùn hơn mình nửa cái đầu, nhàn nhạt lắc lắc đầu, Thẩm Hàm nói một câu “Chờ một chút” liền vào nhà, lúc ra trong tay cầm khăn.
“Quàng lên đi, cổ cậu lộ bên ngoài, tôi đều thấy lạnh.”
Phương Vũ Luân lại lần nữa nhìn chằm chằm Thẩm Hàm vài giây, nhận khăn quàng cổ, quàng lên cổ mình.
Thẩm Hàm đưa Phương Vũ Luân khăn quàng cổ màu đỏ sậm, nam sinh mang khuôn mặt trắng, Thẩm Hàm thấy Phương Vũ Luân quàng xong, vừa ngẩng đầu, liền thấy một đôi con ngươi thâm trầm, nháy mắt trong lòng giật mình, bởi vì lòng hắn nhảy gia tốc.
Có lẽ, Thẩm Hàm nghĩ thầm, Phương Vũ Luân chính là ái nhân.
Kỳ thật Thẩm Hàm chỉ cần ôm Phương Vũ Luân hoặc kéo tay là có thể xác định rốt cuộc có phải hay không, nhưng hiện tại tùy tiện ôm hoặc dắt tay, hắn thật đúng là làm không được, đặc biệt ở trước mặt Phương Vũ Luân nghiêm túc ít nói cười.
Thôi, Thẩm Hàm thầm nghĩ, chờ cơ hội lại thử.
Hai người vai sóng vai đi trên tuyết, kẽo kẹt kẽo kẹt thanh âm lọt vào tai, Thẩm Hàm hỏi: “Vẫn chưa thấy Bệ Hạ sao?”
“Không có.”
“Nó không nói cái gì?”
“Không có, nhưng trước khi mất tích nó nói quá lạnh.”
Thẩm Hàm cũng không nghĩ theo chiều hướng xấu, bởi vì hắn cảm thấy nếu Bệ Hạ thật lạnh, sẽ không để mình bại lộ ở bên ngoài qua mùa đông, có lẽ nó đã tìm được cái nhà thích hợp.
Phương Vũ Luân nhìn Thẩm Hàm ánh mắt đạm nhiên, vì thế nói: “Bệ Hạ thực thông minh, sẽ không chết.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”
“Còn thi cuối kỳ, chuẩn bị thế nào?”
Thẩm Hàm khẽ dừng, nguyên chủ là học tra, có thể vào Túc Vân 1 cũng là cha mẹ tiêu tiền mới vào, tuy Thẩm Hàm mấy tháng qua cũng hảo hảo học tập, nhưng đời trước hắn sống hơn một ngàn năm, tiếng Anh toán học vật lý linh tinh quên đến không sai lắm, cho nên ở thế giới này thành tích hắn thật sự không được tốt lắm, rốt cuộc muốn nhặt lên hết, bốn tháng vẫn không đủ.
Phương Vũ Luân không hỏi cũng không có gì, Thẩm Hàm dù sao sau học kỳ là có thể tóm được hết, nhưng Phương Vũ Luân vừa hỏi, Thẩm Hàm không được tự nhiên, rốt cuộc cùng học thần so hắn thật sự là học tra.
“Ách, cũng được.”
“Có vấn đề có thể hỏi tôi, buổi tối nếu có thời gian, có thể tới nhà của tôi cùng ôn tập.”
Thẩm Hàm nghĩ nghĩ cha mẹ Phương Vũ Luân, vì thế trả lời: “Được, nhưng chỉ có thể tới nhà của tôi, ba mẹ tôi hàng năm không ở nhà.”
Phương Vũ Luân ngây người một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hàm, hồi lâu mới: “Ừ.”
Thẩm Hàm nghi hoặc cậu sao thời gian dài vậy mới trả lời, liền cũng nghiêng đầu nhìn về phía Phương Vũ Luân, kết quả vừa vặn thấy tai Phương Vũ Luân đỏ rực, Thẩm Hàm làm thế nào cũng không thể thuyết phục mình rằng Phương Vũ Luân bị lạnh. Chắc chắn thằng nhãi này lại nghĩ tới cốt truyện nào đó!