Cuối cùng Thẩm Hàm chỉ hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng thở dài một tiếng, ngẫm lại đây đều là vị Chủ Thần kia tạo thành, vì thế Thẩm Hàm lại ghim Chủ Thần thêm một dấu, lúc thấy Chủ Thần, hắn sẽ tính rõ ràng.
Lâm Chi Túy xoa xoa mắt thay Thẩm Hàm, rồi sau đó nói: “Ta đi hái chút trái cây.”
“Chờ chút, vừa rồi có người tới, đúng không?”
Lâm Chi Túy gật gật đầu, trả lời: “Ừ.”
“Có phải ba người thô mãng muốn nội đan ngươi? Bọn họ có Sùng Minh Lô.”
“Không phải, là mấy tiểu yêu chen tới, không có Sùng Minh Lô.” Lâm Chi Túy nói.
Thẩm Hàm nhìn chằm chằm Lâm Chi Túy, mang theo ý vị hài hước. Lâm Chi Túy thấy Thẩm Hàm như vậy, yên lặng lui ra phía sau một bước, bởi vì trong mắt y, dù mang theo loại ánh mắt này Thẩm Hàm cũng thật sự rất đẹp.
Tận lực đè thấp giọng mình, Thẩm Hàm nói: “Lâm Chi Túy, ngươi nói dối.”
“Ta đi hái trái, không cần nghĩ loạn.”
Dứt lời, Lâm Chi Túy mặc kệ Thẩm Hàm, xoay người đi rồi, Thẩm Hàm nhìn chằm chằm xà nhà, hồi lâu mới buồn bực mà nói nhỏ một câu: “Đi thì cũng nên đưa ta đi ngoài đã chứ.”
Tâm tư nhỏ kia của Lâm Chi Túy Thẩm Hàm nhìn thấu rồi, bởi Lâm Chi Túy thực sự không phải người am hiểu ngụy trang, ít nhất trước mặt Thẩm Hàm, Lâm Chi Túy ngụy trang phi thường vụng về.
Nhìn xà nhà, Thẩm Hàm nghĩ thầm Lâm Chi Tuý hẳn lấy được Sùng Minh Lô rồi, Thẩm Hàm cũng xác định y không tự dùng, bởi dù là đời trước, Lâm Chi Túy có Sùng Minh Lô rồi nhưng vì một lần ngẫu nhiên, một ít tro tiên thảo rơi xuống Sùng Minh Lô, lúc này Sùng Minh Lô phát huy hiệu dụng, Lâm Chi Túy cũng bởi vậy không chỉ tu vi gia tăng không ít, gân mạch trong cơ thể cũng mở rộng, với lại từ sau lần đó, linh khí đều tự phát tiến vào trong thân thể y, nói cách khác, thân thể được Sùng Minh Lô cải tạo, dù hô hấp thôi cũng như tu luyện.
Lâm Chi Túy hẳn là sợ Thẩm Hàm sẽ rời đi, cho nên không cho Thẩm Hàm dùng, nhưng tình trạng hiện giờ của Thẩm Hàm, căn bản không có đường phản kháng.
Này phải làm sao bây giờ?
Đối mặt với một con sói mặt lạnh luôn mơ ước mình, Thẩm Hàm không thể động, nếu muốn lấy đồ trong tay y vậy chỉ có một phương pháp.
Thở dài 1 hơi, Thẩm Hàm quyết định, chờ Lâm Chi Túy về liền thực thi.
Không đến 1 khắc, Lâm Chi Túy đã về, y mang trái cây mới về.
Có lẽ vì lời vừa rồi của Thẩm Hàm, Lâm Chi Túy không dám nhìn Thẩm Hàm, lông mi hơi hơi rũ, dáng vẻ vẫn tuấn lãng làm người ta không rời nổi con mắt, ngón tay thon dài của y cầm trái, đặt bên môi Thẩm Hàm, lúc này y không nói gì.
Thẩm Hàm há mồm ăn, thịt quả thanh thúy, nước trái cây ngọt lành, khoang miệng thỏa mãn làm tâm tình Thẩm Hàm nháy mắt nhẹ nhàng không ít, hắn tính ăn xong lại nói.
Lâm Chi Túy nhìn Thẩm Hàm ăn trái mà hạnh phúc thành dáng vẻ này, tức khắc cảm thấy càng không muốn cho Thẩm Hàm dùng Sùng Minh Lô, y hy vọng có thể vĩnh viễn nhìn Thẩm Hàm như vậy.
Mà Thẩm Hàm sau khi ăn 5 trái thì no rồi, nói với Lâm Chi Túy thả rèm mi: “Ta muốn đi tiểu.”
“Được.”
Chờ lúc trở lại giường, Thẩm Hàm khoan thai nói một câu: “Tuý vũ, nghe qua sao? Muốn nhảy cho ngươi xem.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Chi Túy càng cương, Thẩm Hàm lặp lại một lần: “Ta muốn nhảy cho ngươi xem.”
Lâm Chi Túy nhìn chằm chằm Thẩm Hàm vài giây, Thẩm Hàm hoàn toàn không lảng tránh, bốn mắt nhìn nhau.
Thẳng đến khi Thẩm Hàm thấy vành tai Lâm Chi Túy chậm rãi biến thành màu xám, Thẩm Hàm nghe Lâm Chi Túy nói: “Vừa rồi đúng là tiếng đánh nhau của ba người ngươi nói, Sùng Minh Lô ở chỗ này.”
Nói xong, Lâm Chi Túy lấy ra một cái lư hương nho nhỏ, lư hương khắc du long, dưới du long là hải triều văn, bốn du long, trong miệng mỗi con đều ngậm một viên tinh thạch màu lam, chỉnh thể nhìn thập phần tinh xảo.
Thẩm Hàm ra vẻ kinh hỉ, nói: “Thật tốt, nếu có tro lạc hà thảo, để trong lư hương, lại nhóm lửa, là có thể làm ta khôi phục.”
“Lạc hà thảo ta đi tìm.”
“Ta sẽ cảm tạ ngươi thật tốt.” Thẩm Hàm nói câu này nghe đến có ý vị khác, Lâm Chi Túy nghe được nhiệt huyết dâng lên, phi thân ra ngoài tìm lạc hà thảo.
Này tương đương với Lâm Chi Túy qua phó bản đầu, một năm sau y sẽ tiến vào giai đoạn phó bản 2, cũng chính là giai đoạn năng lực tăng mạnh, giai đoạn này tu vi của Lâm Chi Túy tăng phi thường khủng bố, nhưng trong quá trình tu luyện giai đoạn 2, Lâm Chi Túy gặp một vấn đề lớn, long huyết làm y thiếu chút nữa rơi vào ma đạo, là ma đạo tàn sát gϊếŧ người.
Hại y thiếu chút nữa rơi vào ma đạo chính là Lang Vương, đồng thời cũng là phụ thân y, mặt khác lão cũng là kẻ thù, bởi vì lão gϊếŧ mẫu thân Lâm Chi Túy, nữ nhân lang tộc xinh đẹp nhất có được long huyết.
Nhưng cuối cùng Lang Vương cũng không thực hiện được, tương phản Lâm Chi Túy còn gϊếŧ Lang Vương, đoạt nội đan, lần này tu vi y lên hẳn 1 bậc.
Lúc sau còn có phó bản 3, phó bản 4, nhưng Thẩm Hàm đều không để bụng, bởi vì qua phó bản 2 là trăm năm.
Kỳ thật thọ mệnh của hamster cũng chỉ 2-3 năm, trên cơ bản tất cả loài chuột rất khó thành tinh, nguyên chủ thành tinh là vì Yêu Vương, nếu không phải Yêu Vương điểm hóa, nguyên chủ trong 2-3 năm đã chết, cho nên nguyên chủ hiểu rõ, cũng quý trọng, nguyện vọng lớn nhất chính là sống quá năm mươi tuổi.
Thẩm Hàm nằm, trong đầu bỗng nhớ tới mình bên ngoài, lắc đầu, vẫn cần tu luyện thêm đi, bởi vì tu luyện tới trình độ nhất định, hẳn là có thể tùy ý biến ảo hình người…… Đi?
Cái này vẫn xem giả thiết thế giới thế nào, nhưng đại đa số tinh quái trong thế giới tu tiên, sau khi lợi hại có thể hóa hình người.
Đang nghĩ ngợi, Lâm Chi Túy đã trở lại, trong tay là một bó hoa lửa đỏ, hoa minh diễm, cánh tầng tầng lớp lớp, xung quanh là ánh sáng xanh dương của biển cả nhưng Thẩm Hàm không nhìn thấy màu chỉ có thể căn cứ độ đậm nhạt phán đoán.
“Lạc hà thảo?” Thẩm Hàm hỏi.
“Ừ, vừa lúc là hoa kỳ, nhìn đẹp liền hái nhiều chút, tặng cho ngươi.” Nói xong Lâm Chi Túy đưa lạc hà tới trước mặt Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm dựa vào thành giường, cho nên giờ phút này hắn xem như nửa ngồi, đột nhiên trước mặt nhiều thêm đóa hoa lửa đỏ, khoé miệng Thẩm Hàm khẽ run trả lời: “Xin lỗi, kinh mạch ta đứt, không cầm nổi.”
“A, ta quên.”
Lâm Chi Túy tựa hồ thật sự có điểm quẫn bách, Thẩm Hàm cũng không biết mình làm thế nào mà thấy ý vị quẫn bách trên khuôn mặt bất biến của y, nhưng hắn có thể hiểu, có thể nhìn rõ biểu tình của Lâm Chi Túy.
“Đốt mấy bông thử xem, ta cần tro của nó.” Thẩm Hàm nói.
“Ừ.”
Thẩm Hàm nói xong, Lâm Chi Túy lập tức động ngón tay, nháy mắt lạc hà hoa bị đốt, nhưng lạc hà hoa không cháy mà màu sắc của nó từ đỏ thẫm biến thành màu xám trắng, thậm chí sau khi biến thành màu xám trắng, hình dạng cũng không tan.
Ngọn lửa dần dần tắt, lạc hà hoa biến thành màu xám trắng, từ góc độ của Thẩm Hàm, thế mà có loại đẹp kinh tâm động phách, đóa hoa lạc hà diễm lệ, mặc dù chết cũng không giống thường.
“Hiện tại ta đặt hoa vào Sùng Minh Lô, đúng không?” Lâm Chi Túy hỏi.
“Đúng vậy, đặt đi.”
Lâm Chi Tuý đưa lạc hà hoa xám trắng vào lư hương nhỏ, tùy theo hỏi Thẩm Hàm: “Hiện tại thế nào?”
“Nhóm lửa.”
Lâm Chi Túy hơi nghi hoặc, vừa rồi hoa rõ ràng đã đốt qua, hiện tại trong lư hương chỉ là chút tro tàn, làm sao “Nhóm lửa”?
Thẩm Hàm cũng chưa nói lần hai, bởi vì Lâm Chi Túy tuy chần chờ, nhưng vẫn động ngón tay, làm y kinh ngạc chính là tro tàn màu trắng trong lư hương thế mà thật sự cháy, đồng thời còn có từng sợi khí màu đỏ chui ro.
Đời trước, kỳ thật lúc Lâm Chi Túy tìm được lạc hà thảo, hoa đã sớm tàn, hơn nữa cũng qua một đợt lửa, Lâm Chi Túy vì cảm thấy hoa bị đốt vẫn duy trì dáng vẻ kia rất kinh ngạc, cũng vừa khéo, y mang theo Sùng Minh Lô, vì thế liền ngắt bông lạc hà thảo thả vào Sùng Minh Lô.
Trở về, Lâm Chi Túy phát hiện lạc hà thảo không có, y thấy có chút ngạc nhiên, liền nhóm lửa rồi phát hiện tro lạc hà thảo nháy mắt mở tung, toàn bộ lọt vào lư hương, rồi cháy.
Đây là khí vận của vai chính thế giới, nhưng hiện tại nhìn Sùng Minh Lô tràn ra khí, Thẩm Hàm thấp giọng nói: “Lâm Chi Túy, ngươi vận khí với nội đan, khả năng mất một hai ngày, nhưng trong một hai ngày này, tập trung tinh lực tu luyện.”
Lâm Chi Túy nhìn Thẩm Hàm, gật gật đầu, lại không vận linh khí trong cơ thể, bởi vì kinh mạch hủy, muốn đập đi xây lại, sẽ thống khổ, y căn bản không dám tưởng tượng, y sợ Thẩm Hàm ra ngoài ý muốn.
Yên khí màu đỏ phiêu tán trong phòng nhỏ, Thẩm Hàm nhắm mắt lại, coi thân thể của mình, theo tác dụng của yên khí, cọ rửa đan điền, đồng thời bắt đầu trùng tu kinh mạch.
Nhưng hai canh giờ sau, liền phát hiện thân thể này của hắn căn bản không tểh thừa nhận năng lượng lạc hà thảo mang đến, năng lượng này kỳ thật là một loại linh khí ngưng tụ, mấu chốt linh khí quá nồng đậm, tu vi Thẩm Hàm quá thấp, hắn không khống chế được linh khí nồng đậm như vậy.
Kinh mạch bị bắt khuếch trương quá độ, thống khổ này có thể nghĩ, nhưng vô luận đau thế nào quá trình vẫn tiếp tục, hắn không thể dừng, nếu dừng lại, tất chết, nếu tiếp tục ít nhất còn có.
Thân thể bị mồ hôi tẩm ướt, ấn đường nhăn, Thẩm Hàm liều mạng trùng tu kinh mạch, không thể dừng, tuyệt đối không thể dừng.
Mười canh giờ sau, kinh mạch Thẩm Hàm mới trùng tu được 1/3, nhìn 2/3 kinh mạch trong cơ thể rách nát bất kham, Thẩm Hàm phỏng chừng, hắn hẳn không thể tiếp tục, bởi vì vô luận thể lực hay tu vi hắn đều kém xa.
Đau đớn từ thân thể tựa hồ mở rộng, môi dưới của Thẩm Hàm bị chính mình cắn rách.
Sắc mặt tái nhợt đến không có máu, mồ hôi nhỏ giọt, Thẩm Hàm thấy ý thức bắt đầu không rõ ràng.
Khoảnh khắc hắn muốn ngã xuống, một lực lượng ôn nhuận tiến vào thân thể Thẩm Hàm, lực lượng kia tuy rằng ôn nhuận nhưng lại dẫn đường cho linh khí nồng đậm, có loại cảm giác cường đại áp bách.
Thẩm Hàm nhìn lực lượng màu lam, phảng phất như nhìn thấy cái ôm mấy thế giới trước, ấm áp, quen thuộc.