Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 52

Kinh mạch đứt đoạn làm sắc mặt Thẩm Hàm hiện tại phi thường không tốt, hắn hiện tại có chút không rõ cái gọi là tích cốc là thứ gì, tuy xem qua mấy bộ tiểu thuyết loại này, nhưng lúc tiến vào thế giới cùng loại thì bất đồng.

Lâm Chi Túy mang vẻ mặt diện than thanh lãnh hỏi: “Sắc mặt ngươi không tốt.”

Thẩm Hàm muốn nói hắn muốn giải quyết ‘nỗi buồn’, đúng rồi, trong thế giới này nên nói như thế nào, đi nhà xí? Đi xi xi?

Người hiện đại xuyên tới thế giới cổ đại đúng là không quen, Thẩm Hàm nghĩ thầm, thôi, tùy tiện đi, “Hiện tại ta muốn đi cái đó đó, xin hỏi……”

Thẩm Hàm cố ý kéo dài âm, ý là tui muốn đi xi xi, anh xem giúp tui một chút có được hông, Lâm Chi Túy cũng hiểu rõ 100% ý Thẩm Hàm, vì thế không đợi Thẩm Hàm phản ứng lại, trời đất trao đảo, hắn bị ôm tới trong rừng cây.

Sau đó, Lâm Chi Túy một tay ôm hắn, một bàn tay cởϊ qυầи Thẩm Hàm, áp dụng tư thế xi tiểu cho tiểu hài tử, Lâm Chi Túy nói: “Xi xi!”

Lại nói Thẩm Hàm tuy coi như đã trải qua không ít chuyện, nhưng một thằng đàn ông to đùng lại bị người ta xi tiểu, việc này vẫn là lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ, mấu chốt là hắn tiểu không ra!

Một phút đồng hồ trôi qua, Lâm Chi Túy nói: “Ngươi nói muốn đi.”

Ý tứ là ngươi nói muốn đi, ta ôm cũng ôm ngươi ra rồi, quần đều cởi, ngươi lâm trận không đi, ngươi có ý gì?

Nhưng Thẩm Hàm hiện tại kinh mạch tẫn hủy, cơ bản chính là một phế nhân, cho nên hắn nói: “Chờ một chút.”

Nói xong, Thẩm Hàm tận lực làm mình thả lỏng, mà một khi thả lỏng, nướ© ŧıểυ lập tức lại lần nữa theo dòng đi lên, theo tiếng nước, Thẩm Hàm giải quyết nan đề thứ nhất sau khi tới thế giới này.

Sau, Lâm Chi Túy vẫn khiêng Thẩm Hàm, giúp hắn mặc quần, lại lần nữa ôm hắn về trên giường.

Hiện tại Thẩm Hàm vì kinh mạch đứt gãy, tựa hồ cũng không thể cảm giác ngoại vật, mặc dù đυ.ng chạm đến cái gì, tựa hồ loại xúc cảm này cũng không truyền đến đại não, loại cảm giác này thập phần không tốt, giống như tay cùng chân hắn đều không thuộc về mình.

Lại lần nữa trở lại phòng nhỏ, Thẩm Hàm nhìn chằm chằm nóc nhà trầm mặc hồi lâu, bởi vì hắn suy nghĩ thế giới này ái nhân ở nơi nào, hắn tin ái nhân với dục chiếm hữu quỷ dị tuyệt đối sẽ cùng lại đây.

Bất quá thế nào, hắn cũng phải khôi phục khỏe mạnh mới được, bởi vì tay chân hắn cơ bản không cảm nhận ra cái gì, vậy thì dù ái nhân xuất hiện, hắn có khả năng cũng không nhận ra được.

Thẩm Hàm bỗng nhớ tới vừa rồi Lâm Chi Túy ôm mình đi tiểu, mặt chưa từng đỏ có hơi nóng lên.

Nếu Lâm Chi Túy là ái nhân, Thẩm Hàm than nhẹ một hơi, thế giới này liền xấu hổ.

Thôi, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, Thẩm Hàm muốn dùng phương pháp thế giới này xem tình trạng thân thể mình.

Lại lần nữa nhìn ký ức nguyên chủ một lần, Thẩm Hàm dùng phương pháp đó tra xét, quả nhiên kinh mạch đứt đến lung tung rối loạn, muốn chữa trị xác thật rất khó, nhưng cái khác thì khá tốt.

Đối với bệnh mù màu này, Thẩm Hàm cũng không tính quá để ý, bởi vì phim đen trắng thoạt nhìn cũng có một phen phong vị khác.

Lâm Chi Túy đi ra ngoài, tựa hồ đang tu luyện, ngẫu nhiên Thẩm Hàm còn có thể nghe được thanh âm vυ't vυ't trong rừng cây, hẳn Lâm Chi Túy tu luyện động tới nhánh cây linh tinh.

Chán đến chết lại không động nổi, Thẩm Hàm nghĩ làm thế nào mới có thể được Sùng Minh Lô, đang nghĩ ngợi, Lâm Chi Túy vào, trong tay còn mang theo hoa quả.

Đặt trái cây ở đầu giường, Lâm Chi Túy nói: “Ăn.”

Thẩm Hàm:……

“Sao lại không ăn, hamster không phải thực thích trái cây sao?”

Thẩm Hàm bất đắc dĩ mà mở miệng: “Tay của ta không động nổi, ngươi đút cho ta.”

Biểu tình đạm mặc trên mặt Lâm Chi Túy cương một chút, “A, quên mất.”

Nói xong, Lâm Chi Túy cầm lấy một quả, đặt bên môi Thẩm Hàm, tích chữ như kim, “Ăn.”

Thẩm Hàm cạn lời, dù sao thì cũng phải đỡ hắn ngồi dậy rồi cho cái đệm dựa sau lưng để đỡ chớ, còn để nằm mà nuốt thì là cái méo gì chứ.

“Phiền toái ngươi cho ta cái đệm, ta ngồi dậy ăn.”

Lâm Chi Túy gật gật đầu, đặt chăn trên giường khác sau lưng Thẩm Hàm, rồi sau đó lại cầm trái cây duỗi ra bàn tay to, vẫn tích chữ như kim, “Ăn.”

Thẩm Hàm ngẩng đầu, Lâm Chi Túy vẻ mặt đạm nhiên, tựa hồ cũng không cảm thấy xấu hổ, với lại tuy sắc mặt y lãnh, nói chuyện cũng luôn lạnh lùng, nhưng người này kỳ thật không xấu, đời trước y ngộ sát Thẩm Hàm thì sau đó có vì hắn lập bia, một đời này y ngộ thương Thẩm Hàm sau đó tựa hồ tính toán phụ trách đến cùng.

Trong thế giới đen trắng, Thẩm Hàm thấy con ngươi như mực của Lâm Chi Túy tựa hồ mang theo cảm xúc khác, chỉ là chợt lóe rồi biến mất, Thẩm Hàm chưa kịp bắt lấy.

Không nghĩ nhiều, Thẩm Hàm mở miệng ra cắn trái cây bên môi.

Hương vị trái cây rất tốt, tươi mới nhiều nước, nhưng Thẩm Hàm lại không nói ra tên trái cây được, có lẽ thế giới hiện đại không có thứ này, Thẩm Hàm nghĩ thầm.

Lâm Chi Tuý cũng chuyển tay lại cắn một ngụm, ừ, quả nhiên ăn ngon.

Lâm Chi Túy nhìn dáng vẻ Thẩm Hàm, trong lòng không khỏi sinh ra một tia mềm mại, y xoay quả để hắn ăn phần thịt quả còn lại.

Thẩm Hàm cũng phối hợp, theo Lâm Chi Túy chuyển, cắn thịt quả.

Ăn xong quả này, Thẩm Hàm thế mà có vài phần thỏa mãn, trước kia ăn trái cây cũng không có loại hạnh phúc này, chẳng lẽ bởi vì hamster thích ăn trái cây?

Lâm Chi Túy lại cầm một trái khác, trái này rất nhỏ, cùng táo không khác bao nhiêu, ở trong mắt Thẩm Hàm nhìn thì cũng chỉ là màu đen, bất quá hắn suy đoán trên thực tế trái này hẳn là màu đỏ, cho nên bệnh mù màu của Thẩm Hàm nhìn cái này là màu đen không đậm.

Hé miệng, Lâm Chi Tuý trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, Thẩm Hàm không cố kỵ một ngụm cắn lên, nhưng đột nhiên, nước trong quả phun ra ngoài, trong đó còn có không ít phun tới trên mặt Lâm Chi Túy.

Thẩm Hàm:……

“Xin lỗi, ta không phải cố ý.” Thẩm Hàm nói.

Lâm Chi Túy liếʍ nước trái cây trên mặt, rồi sau đó nhẩm quyết, nước trái cây trên mặt liền không có, Thẩm Hàm phỏng chừng đó là Tịnh Thân Quyết linh tinh, trước kia xem qua tiểu thuyết cũng có loại cốt truyện này, nhưng mà vẫn có chút xấu hổ.

“Không sao, quả này là bạo quả mọng, thường xuyên xuất hiện loại tình huống này, ta không kịp né.”

Không thể hiểu được, nhưng Thẩm Hàm có chút muốn cười, một là vì tình huống vừa mới đúng là có chút buồn cười, hai là Lâm Chi Túy người này rất có ý tứ.

Khoé miệng không nhịn được nhếch lên, Thẩm Hàm cười trong miệng còn nhai bạo quả mọng kia.

“Nhổ hạt ra.” Lâm Chi Tuý xoè bàn tay trắng nõn bên môi Thẩm Hàm, mặt không biểu tình mà nói.

“Nuốt.”

Lần này con ngươi đen nhánh của Lâm Chi Túy rốt cuộc có một chút khác thường, trong nháy mắt kia Thẩm Hàm có vui sướиɠ khó hiểu.

“Lừa ngươi.” Nói xong, Thẩm Hàm phun hạt trên tay Lâm Chi Túy, mà Thẩm Hàm chỉ ăn hai quả đã no rồi, này thật đúng là dạ dày hamster nha, Thẩm Hàm nghĩ thầm.

Mà Lâm Chi Túy đã cầm lấy quả thứ ba đặt bên môi Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nhìn quả lại nhìn nhìn Lâm Chi Túy nói: “Ta ăn no.”

Lâm Chi Túy cũng không cưỡng cầu, đặt trái cây một bên, liền ra cửa, khi trở về, đã là 2 canh giờ sau, lúc về, trong ngực y ôm cái vại lớn.

Thẩm Hàm nhìn nam nhân hắc y tóc đen tuấn lãng, lại nhìn nhìn vại lớn, cả buổi cũng không tìm thấy giọng mình.

Lâm Chi Túy thực bình đạm mà nói: “Ngươi cần tắm rửa, thuật lau mình của ta không thể giúp người khác.”

Vì thế thay hắn tìm cái vại lớn? Cổ đại tắm rửa không phải dùng thùng gỗ sao?

Nhìn miệng vại, Thẩm Hàm nói: “Một hai ngày không tắm rửa cũng không sao.”

“Không được, ngươi cần ngâm nước ấm tắm lưu thông máu.”

Thẩm Hàm:……

Trong đầu Thẩm Hàm bắt đầu thô tục, má nó, chẳng lẽ Lâm Chi Túy phải tắm cho hắn?

“Không có việc gì, ngươi giúp ta lấy Sùng Minh Lô, mấy ngày là ta có thể tốt lên.”

“Sùng Minh Lô?”

“Đúng vậy, có thể tẩy kinh phạt tuỷ, có thể làm kinh mạch trong mấy ngày là tốt lên.”

Mày Lâm Chi Túy nhăn lại, hỏi: “Ta không nghe nói qua?”

“Ta cũng mới vừa nghe nói, với lại ta nghe nói có ba người mang theo Sùng Minh Lô, chuẩn bị gϊếŧ ngươi, đoạt nội đan, lần sau ngươi thật sự gặp được ba người kia thì gϊếŧ bọn họ, đoạt Sùng Minh Lô lại đây, là ta có thể khôi phục.”

“Được.” Lâm Chi Túy đáp đến sảng khoái, nhưng chỉ chớp mắt lại nói: “Trước khi lấy được Sùng Minh Lô, ngươi ở bên trong này tắm rửa, ta nấu nước.”

Nói xong Lâm Chi Túy ra cửa, nửa đường sống cũng không cho Thẩm Hàm, mấu chốt Thẩm Hàm lại muốn đi WC, rõ ràng không uống nước, này thật là thập phần xấu hổ.

Lần xuyên qua này so với lần trước đó còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, Thẩm Hàm cạn lời mà chịu đựng.

Nửa canh giờ sau, lu nước ấm rốt cuộc chứa đầy, Lâm Chi Túy nói: “Ta giúp ngươi cởϊ qυầи áo.”

“Ta muốn đi cái đó trước.”

“A.”

Lâm Chi Túy tựa hồ không xấu hổ, hoặc là nói y căn bản không biết xấu hổ là cái thứ gì, bế Thẩm Hàm lên lại ra cửa, ra cửa không xa, dừng trước một cây đại thụ, Lâm Chi Túy lại lần nữa khiêng Thẩm Hàm trên vai, cởϊ qυầи cho hắn, buông xuống, làm ra tư thế xi tiểu.

“Xi xi.”

Thẩm Hàm:……

Ở chỗ không thấy được than nhẹ một hơi, Thẩm Hàm cảm thấy trong thế giới này dứt khoát không cần này mặt già, thật là muốn cũng không chỗ mà để.

Đi xong, Lâm Chi Túy cũng không mặc quần cho Thẩm Hàm mà ôm hắn về phòng, để hắn trên giường, Lâm Chi Tuý sờ nước, “Có thể.”

Sau đó Thẩm Hàm bị lột sạch bỏ vào vại, Thẩm Hàm nhắm mắt lại xem mình là thi thể, Lâm Chi Túy nhấc hai tay, lau cho hắn, ngay cả nơi bí ẩn nào đó, Lâm Chi Túy cũng lau sạch một phen.

Thẩm Hàm cảm thấy không sai biệt, mở hai mắt, nhưng mà hắn vừa mở mắt cũng sợ ngây người, trên mặt nước làm nổi bật cái mặt như họa là mình?

Nói mặt mày như họa cũng không đúng, người này có một đôi mắt như điểm sơn, cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, mặt thực trắng, mấu chốt nhất chính là mặt tròn lại phúng phính, nhìn qua toàn bộ căng mịn, đương nhiên thực đáng yêu là không sai, nhưng bộ dáng này cùng tính cách Thẩm Hàm cách biệt, khiến cho hắn thập phần buồn bực.

“Tắm xong, ta ôm ngươi ra ngoài.”

Thẩm Hàm cảm thấy có cái từ khá tốt, gọi là sống không còn gì luyến tiếc.

Nhưng lúc Thẩm Hàm bị ôm ra ngoài vừa lúc nhìn thấy tai Lâm Chi Túy, tai trắng nõn sáng trong xác thật rất đẹp, nhưng vành tai có màu xám là chuyện như thế nào?

Thẩm Hàm thật sự muốn chửi thô tục, tai Lâm Chi Túy thứ này đỏ? Khẳng định y nghĩ cái gì đó dơ bẩn! Hỗn đản!