Một đêm triền miên!
Trình Chí Trác thực kinh hỉ, thân thể Thẩm Hàm thật sự quá mẫn cảm, mấu chốt là ở sau của cậu có thể tự phân bố chất lỏng, này cũng thuyết minh bản thân Thẩm Hàm chính là da^ʍ mĩ.
Ôm Thẩm Hàm hôn mê, Trình Chí Trác tẩy sạch cho cậu, rồi sau đó ôm cậu lâm vào ngủ say.
Thời điểm Thẩm Hàm tỉnh lại đã là ba giờ chiều, giọng nói sáp, trên người lại thực thoải mái thanh tân, hắn đoán Trình Chí Trác giúp hắn sửa sang qua.
Muốn đứng dậy uống chén nước, kết quả vừa đứng lên, hai chân mềm như không phải của mình, thân thể hắn hoàn toàn không chống đỡ vì thế “Bịch” một tiếng, Thẩm Hàm ngã trên mặt đất.
May mắn mép giường có thảm mềm mại thảm, nếu không lần này thân thể Thẩm Hàm phỏng chừng lại có vết sưng to.
“Nghĩ muốn cái gì kêu anh, không cần tự làm.” Trình Chí Trác ở phòng khách nghe được động tĩnh, lập tức vào nhà xem xét, kết quả thấy Thẩm Hàm ngã trên mặt đất.
Trình Chí Trác chạy nhanh qua bế Thẩm Hàm lên, lại lần nữa đặt trên giường, rồi sau đó có áy náy mà nói: “Thẩm Hàm, em khát nước rồi? Anh rót nước cho em.”
“Ừ.”
Không mở miệng còn tốt, mở miệng Thẩm Hàm mới phát hiện giọng của mình khàn nghiêm trọng.
Trình Chí Trác tự nhiên cũng nghe ra, vì thế anh chạy nhanh rót một chén nước cho Thẩm Hàm để Thẩm Hàm dựa vào mình rồi sau đó mới đem ly nước cho Thẩm Hàm.
Ừng ực ừng ực uống một chén nước xong, Thẩm Hàm lúc này mới thấy tốt hơn một chút, giọng nói khô khốc như lửa thiêu dần dần rút đi, cả người tựa hồ cũng có một chút sức lực.
“Tốt hơn một chút rồi chứ?” Trình Chí Trác phi thường ôn nhu hỏi, bộ dáng này nếu để người khác nhìn đến phỏng chừng cằm đều dọa lệch.
Đột nhiên quay đầu lại, Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác bốn mắt nhìn nhau, tiếp theo Thẩm Hàm nhân lúc Trình Chí Trác không chú ý, hôn môi anh một chút.
Chỉ là hôn thực nhẹ, lại đủ làm Trình Chí Trác vui vẻ.
“Thẩm Hàm……” Trình Chí Trác ôm Thẩm Hàm trong ngực, Thẩm Hàm cũng thực ngoan tùy ý Trình Chí Trác ôm.
Ôm Thẩm Hàm trong ngực, Trình Chí Trác đột nhiên thấy mình đặc biệt hạnh phúc, ở lúc anh đắm chìm trong hạnh phúc, trên ngực đau đớn mãnh liệt làm anh nhịn không được kinh hô một tiếng.
Thẩm Hàm cũng không buông tay bóp đầṳ ѵú anh, tiếp tục dùng sức ấn một chút, nói: “Đau? Tối hôm qua kêu ngừng, anh sao không ngừng? A? Em tối hôm qua…… Bắn…… Bao nhiêu lần anh biết không?”
Ngực Trình Chí Trác vô cùng đau đớn nhưng không dám phản kháng bởi vì tối hôm qua anh thật sự có chút quá phận cơ mà anh không khống chế được, anh cảm thấy về sau vẫn không khống chế được cho nên giờ phút này, Trình Chí Trác ở trong lòng khuyến khích mình, đau liền chịu đi vì phúc lợi về sau.
Thẩm Hàm thấy Trình Chí Trác không phản kháng, rốt cuộc buông tay, nói: “Về sau không được như vậy.”
“Ừ, anh tận lực tiết chế.”
Tận lực tiết chế, không phải cần thiết tiết chế, Trình Chí Trác nghĩ thầm.
Thẩm Hàm ngồi một lúc bụng đúng lúc vang lên vài tiếng, “Em đói bụng.”
“Cơm đã làm tốt, anh bưng lại đây cho em.”
Trình Chí Trác ngoan ngoãn đi bê cơm chỉ là bê ra, Thẩm Hàm mới phát hiện cái anh gọi là cơm chỉ là chén cháo trắng là cháo đến dưa muối đều không có.
Biểu tình Thẩm Hàm dừng trong mắt Trình Chí Trác không hiểu sao làm anh cảm thấy chơi vui, mấu chốt là biểu tình này trước nay đều không thể nhìn thấy trên mặt Thẩm Hàm, như đứa trẻ bị khi dễ.
Than nhẹ một hơi, Thẩm Hàm cũng biết Trình Chí Trác đây là vì tốt cho hắn rốt cuộc nơi phía sau vẫn là phải che chở tốt.
Ăn chén cháo, Thẩm Hàm khôi phục không ít, thân thể cũng có sức lực, có sức lực hắn liền không muốn nằm.
Thẩm Hàm ngồi dậy, lấy giấy trắng luyện tập vẽ truyện tranh.
Kỳ thật ngay từ đầu Thẩm Hàm cũng không thích truyện tranh nhưng mà hắn thích đồ vật mới mẻ cho nên học một đoạn thời gian thế nhưng cảm thấy rất có ý tứ, tỷ như vẽ đôi mắt cũng có trăm loại, hơn nữa các tác giả truyện tranh có phong cách của mình, đừng nói vài trăm loại hơn một ngàn vạn loại đều có.
Thời gian ở nước R, cái Thẩm Hàm học kỳ thật đều là cơ sở, bởi vì hắn thông minh lại chăm chỉ, cho nên nửa năm, hắn đã nắm giữ đại bộ phận kỹ xảo dư lại chính là dựa vào hắn nỗ lực.
Kỳ thật nỗ lực còn bao gồm vài phương diện, một phương diện đương nhiên là kỹ xảo vẽ tranh, về phương diện khác là nắm chắc cốt truyện, rất nhiều thời điểm một tác giả truyện tranh bản lĩnh tốt nhưng cốt truyện chuyện xưa không hay cũng vô dụng.
Còn có một chút chính là xử lý ánh nhìn, cái này tương đương với viết tiểu thuyết nắm chắc thời gian chi tiết, có khả năng chuyện xưa xuất sắc vô cùng, xử lý ánh nhìn không tốt cũng vẫn uổng phí.
Giờ phút này Thẩm Hàm luyện tập họa các loại bối cảnh, điểm này nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó, tóm lại cũng thực khảo nghiệm tác giả truyện tranh.
Đương nhiên, có tác giả truyện tranh đã thành danh, ở bối cảnh, đại bộ phận dựa vào trợ lý nhưng tiền đề là “Đã thành danh”, Thẩm Hàm hiện tại còn không tới trình độ kia.
Tốc độ Thẩm Hàm vẽ tranh không nhanh bởi vì kỹ xảo hắn nắm giữ, kỹ xảo này không phải của hắn còn cần luyện tập.
Vẽ đường cong, nắm giữ ánh sáng cùng bóng ma, Thẩm Hàm cúi đầu, thực nghiêm túc đến trời tối.
Thời điểm Trình Chí Trác vào nhà liền nhìn đến một bức tranh như vậy, Thẩm Hàm vẫn luôn an bình tường hòa, người đêm qua đánh Thuỷ ca từ trước nay không tồn tại quá.
Thẩm Hàm cảm giác được tầm mắt Trình Chí Trác, đầu nâng lên, hơi hơi giơ lên, kiêu ngạo Thẩm Hàm đã trở lại.
“Anh muốn ra cửa, xử lý mấy chuyện nhỏ.” Trình Chí Trác nói.
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, hỏi: “Là đi xử lý việc liên quan đến Ôn Tự Kỳ sao?”
Trình Chí Trác gật gật đầu, Thẩm Hàm hơi hơi mỉm cười, nói: “Cố lên.”
Không gian an tĩnh, Thẩm Hàm cười như hoa mới nở, tựa như ngày đầu tâm động làm Trình Chí Trác vô pháp tự khống chế anh luôn dễ dàng lạc trong nụ cười của Thẩm Hàm.
Tiến lên một bước, ôm Thẩm Hàm một chút, Trình Chí Trác xoay người rời đi.
Sự tình Ôn Tự Kỳ, anh muốn nhanh giải quyết sau đó cùng Thẩm Hàm mỗi ngày ở bên nhau, một phút đồng hồ đều không chia lìa.
Trình Chí Trác chính mình đều cảm thấy được anh càng ngày càng không có chí lớn, tâm nguyện lớn nhất hiện tại chính là cùng Thẩm Hàm bên nhau bạc đầu, có lẽ còn có một cái, đó chính là cùng Thẩm Hàm kết hôn.
Trình Chí Trác đi rồi, Thẩm Hàm lập tức xuống giường, bởi vì nếu không có bất ngờ xảy ra, Ôn Tự Kỳ là vai chính thế giới này, sự nghiệp của hắn sẽ đạt được một trợ lực thật lớn, trợ lực cơ hồ là từ trên trời giáng xuống, bởi vì anh ta là vận mệnh chi tử.
Nhưng lúc này đây, Thẩm Hàm muốn cho trợ lực kia biến mất, hắn thật muốn nhìn xem không có trợ lực gì, rốt cuộc anh ta còn xưng là vai chính hay không.
Mở máy tính Trình Chí Trác ra, Thẩm Hàm dùng nửa giờ hack máy tính Ôn Tự Kỳ.
Xem tất cả nội dung bên trong, Thẩm Hàm rốt cuộc ở hòm thư của Ôn Tự Kỳ phát hiện một xí nghiệp hải ngoại liên hệ Ôn Tự Kỳ.
Cẩn thận tra tư liệu của xí nghiệp hải ngoại này, Thẩm Hàm biết đây là trợ lực của Ôn Tự Kỳ, vì thế Ôn Tự Kỳ dưới tình huống bọn họ không ở, đánh cắp tài liệu công ty, Thẩm Hàm tổng kết đơn giản, rồi đưa một phần chứng cứ chuyển cho công ty này.
Kỳ thật Thẩm Hàm cho chứng cứ căn bản không đủ nhưng thương nhân phần lớn đều hy vọng an toàn chút cho thỏa đáng cho nên Thẩm Hàm chắc chắn, bọn họ sau khi nhìn bưu kiện hắn gửi nhất định sẽ đi tra Ôn Tự Kỳ mà chỉ cần bọn họ tra sẽ phát hiện manh mối mà lần hợp tác này cũng ngâm nước nóng.
Thân là nam chủ, Ôn Tự Kỳ vận khí tốt, điểm này Thẩm Hàm không lời gì để nói nhưng vận khí tốt cũng chính là vận khí tốt thôi, không có đủ năng lực, không có nhân phẩm tốt đẹp, thời gian lâu rồi, hết thảy đều uổng phí.
Bất luận kẻ nào đều không phải kẻ ngốc phát hiện vai chính có vấn đề là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên làm người vĩnh viễn không cần có tâm lý may mắn bởi vì trên đời này tất cả thành công đều không chỉ do vận khí tốt.
Nếu mở máy tính Trình Chí Trác thì cũng sửa hoàn toàn một chút.
Mới vừa đυ.ng tới nhẫn trên ngón út, trong đầu Thẩm Hàm liền có một thanh âm kêu kêu quát quát hô tới: “Ngao ngao ngao…… Ký chủ đại nhân, anh muốn làm gì? Anh…… Anh không thể thương tổn em, anh nếu dám thương tổn em, em liền……”
“Liền thế nào, chết cho tôi xem?” Thẩm Hàm nói.
“Ký chủ đại nhân, anh rốt cuộc muốn làm gì nha, em sợ lắm á, anh không cần làm em sợ được không?”
“Không làm sao, chính là muốn cậu câm miệng đừng mỗi lần có nguy hiểm lại kêu, tôi có thể tự mình cảm giác được.”
Hệ thống 666 khóc không ra nước mắt, nó cũng không nghĩ nha, nó sợ hãi nha, “Ô ô ô ô, ký chủ đại nhân, em về sau không hô còn không được sao?”
“Không được, nói cho tôi, nếu tôi thật sự huỷ cậu tôi sẽ có kết quả gì?”
“Anh sẽ chết không quay về thế giới hiện thực.”
“Cậu cảm thấy tôi sợ chết hay là rất muốn trở lại thế giới hiện thực?”
“Ký chủ đại nhân, anh…… Anh có ý gì nha?” Hệ thống 666 lại bắt đầu run bần bật vì cái gì nó luôn cảm thấy ký chủ đại nhân tùy thời muốn huỷ nó nha.
“Không có gì ý gì, hiện tại cho cậu một cơ hội, về sau không bao giờ xuất hiện, nếu không lập tức liền hủy cậu.”
“Vâng vâng, nhưng tiến thế giới khác, em sẽ xuất hiện.”
“Có thể, nhưng thời gian bình thường không cho phép ra, vô luận tôi sống hay chết.”
“Ô ô ô…… Em không muốn anh chết.”
“Câm miệng, tôi sẽ không chết, hiện tại cút đi ngủ đông, sau khi chết sẽ gặp lại.”
“Ô ô ô……”
“Câm miệng!”
“Ô ô…… Em đây ngủ đông, ký chủ đại nhân, anh phải bảo trọng nha!”
Hệ thống 666 ngủ đông, Thẩm Hàm nhìn nhẫn trên ngón út, khóe miệng nhếch lên, nói thật hắn không chán ghét hệ thống này, ngược lại còn có chút cảm kích, nhưng ở trong đầu hắn ồn ào nháo tới nháo lui, điểm này Thẩm Hàm thật sự không thích nổi.
Không chạm vào đuôi nhẫn trên ngón út, Thẩm Hàm suy nghĩ một chút tiến vào một diễn đàn về xí nghiệp hải ngoại tùy tiện đi dạo một chút, đột nhiên Thẩm Hàm nhìn thấy một tin tức: lão tổng Thụy Khắc Tư của công ty không phải người nước ngoài, mấy người đều sai rồi.
Tin tức, rất nhanh bị bao phủ ở bên trong bình luận khác nhưng Thẩm Hàm lại ghi tạc trong lòng, nửa giờ sau, Thẩm Hàm tiến vào trang mạng của công ty Thụy Khắc Tư.