Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 13

“Hai người đủ rồi!” Ôn Tự Kỳ đập bàn hét lớn một tiếng.

Thẩm Hàm nghiền ngẫm nhìn Ôn Tự Kỳ, hắn thật không hiểu vai chính dựa vào cái gì trở thành vai chính chẳng lẽ bởi vì anh ta được nữ chủ lựa chọn trở thành người của cô?

Nếu thật là như vậy Thẩm Hàm nghĩ thầm, hắn vĩnh viễn không muốn trở thành vai chính.

Thẩm Hàm không muốn lựa chọn, giờ thì có lẽ do thế giới này có Trình Chí Trác nên hắn do dự mà quá vãng nếu anh không xác định được tâm ý như vậy Thẩm Hàm tuyệt đối không có khả năng suy xét người này làm bạn lữ mình.

Đối với tình cảm Thẩm Hàm xem thực đạm, với hắn mà nói cái tình cảm gì mà oanh oanh liệt liệt cảm động đất trời, vì tình yêu từ bỏ này từ bỏ kia nó không thích hợp với hắn, tình yêu không phải nhu yếu phẩm nhưng nếu sinh hoạt trôi chảy lại có tình yêu xem như dệt hoa trên gấm, này còn có thể, nếu là mặt khác Thẩm Hàm không suy xét.

Nói tiếp thì có điểm lương bạc nhưng chính loại lãnh đạm này lại để Thẩm Hàm thư thái.

Thậm chí Thẩm Hàm biết tình cảm của hắn cùng Trình Chí Trác là bất bình đẳng, Trình Chí Trác trả giá nhiều hơn Thẩm Hàm nhiều, với lại đến nay Thẩm Hàm còn không đáp ứng Trình Chí Trác theo đuổi bởi vì Thẩm Hàm không có động tâm đến trình độ yêu.

Nếu không tới loại trình độ này mà bởi vì cảm động liền đáp ứng Trình Chí Trác là đối Trình Chí Trác không tôn trọng.

“Sốt ruột?” Trình Chí Trác cười với Ôn Tự Kỳ nói, “Sốt ruột thì thấp đầu nói lời xin lỗi, bằng hữu nhiều năm tôi cũng không làm khó dễ cậu, giá trị công ty hiện tại ước chừng 200 triệu, tôi cho cậu 100 triệu, đương nhiên tài chính 600 vạn ban đầu cũng trả lại cho tôi.”

Trình Chí Trác nói thực nhẹ nhàng, anh vốn cũng tính toán làm như vậy, bởi vì anh biết anh cùng Ôn Tự Kỳ tách ra, cho nên hiện tại công ty bị Ôn Tự Kỳ nắm trong tay, Trình Chí Trác cũng không phải bánh bao, là của anh đương nhiên phải lấy về.

Kỳ thật Trình Chí Trác làm như vậy cũng rất nhân nghĩa, nếu anh muốn anh có thể lấy toàn bộ công ty về.

Ôn Tự Kỳ cũng không nóng nảy, ngược lại bình tĩnh ngồi ghế quản lý, anh ta nói: “Không có khả năng, tuy công ty giá trị 200 triệu, nhưng trong tay tôi không nhiều vốn lưu động như vậy, tôi đưa số tiền ban đầu cho cậu, sau đó cho cậu 1000 vạn, hai ta thanh toán xong.”

Trình Chí Trác bị Ôn Tự Kỳ chọc cười than nhẹ một hơi đứng dậy.

Thẩm Hàm cũng theo đứng lên, hắn biết Trình Chí Trác không muốn cùng Ôn Tự Kỳ nói tiếp rốt cuộc thì Ôn Tự Kỳ biến nội dung cuộc nói chuyện thành đàm phán thương nghiệp, kia có ý tứ gì, bọn họ tới không phải đàm phán là bảo đối phương xin lỗi, nếu Ôn Tự Kỳ không xin lỗi như vậy Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác sẽ không nương tay.

“Một khi đã như vậy,” Trình Chí Trác nói, “Gặp sau đi, lần sau gặp lại là ở nơi nào tôi không dám bảo đảm.”

“Cậu uy hϊếp tôi?”

“Không, ăn ngay nói thật mà thôi.”

Thẩm Hàm lại nhìn về phía Trình Chí Trác, bộ dáng định liệu trước của anh thật là dị thường soái khí.

Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác không cùng Ôn Tự Kỳ nói, bởi vì “Nói” thật sự không thú vị, Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác đều thích đánh thật mà “Làm” thật.

Rời cao ốc Trung Vận, Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác cũng không về nhà, Trình Chí Trác muốn đi gặp luật sư, Thẩm Hàm nói đi siêu thị.

Trình Chí Trác bởi vì lo lắng Thẩm Hàm trộm kêu bảo tiêu bảo hộ mình đi bảo hộ Thẩm Hàm.

Bảo tiêu mang theo 5 đồng bạn dời mục tiêu bảo hộ, đương nhiên còn 4 người giữ lại tiếp tục bảo hộ Trình Chí Trác.

Thẩm Hàm không có đi siêu thị mà đi cầu Quảng Ngọc không phải hắn muốn cứu Hạ Lan Trân mà là hắn muốn tiêu diệt Thủy ca.

Thời điểm đến cầu Quảng Ngọc, Thẩm Hàm dừng lại, hắn đi diệt Thủy ca cũng không phải đi tìm chết.

Nếu Thủy ca để hắn đi cầu Quảng Ngọc nói cách khác bên kia đã có chuẩn bị cho nên Thẩm Hàm cũng chuẩn bị sẵn sàng mới đến.

Thẩm Hàm mang khẩu trang cùng kính râm chờ ở ven đường chỉ chốc lát tới mười mấy người, mười mấy người đều thực tráng nhìn qua đều luyện qua.

Nhìn bọn họ, Thẩm Hàm tỏ vẻ thực vừa lòng lấy phong thư đưa cho người cầm đầu của bọn họ, Thẩm Hàm nói: “Bên trong là 5 vạn, xong việc sẽ đưa 5 vạn.”

Nhìn tiền, bảo quản tốt phong thư.

Thẩm Hàm tìm không phải lưu manh mà là bảo tiêu quân nhân xuất ngũ, bọn họ mỗi người đều tinh tráng nhìn qua có điểm dọa người nhưng nếu nhìn mặt bọn họ sẽ phát hiện trên mặt phần lớn đều có một loại kiên nghị, đây là điểm khác nhau của bọn họ cùng côn đồ.

Thẩm Hàm cũng không cần bọn họ gϊếŧ ai mà là bảo vệ tốt mình.

Thẩm Hàm vẫn luôn đối quân nhân có một loại hảo cảm không hiểu được cho nên hắn không yêu cầu bọn họ cái gì, hắn cũng biết những người này nguyên bản là quân nhân, quân nhân đối chức trách tuyệt sẽ không chậm trễ.

Mặt khác, những người bảo tiêu này có tiền thuê bảo tiêu thấp hơn so với sát thủ, Thẩm Hàm cũng không có bao nhiêu tiền, nửa năm ở nước R, hắn đã tiêu gần 10 vạn.

Nhưng tiền đối Thẩm Hàm không quan trọng bởi vì nếu hắn cần tùy thời đều có.

Thẩm Hàm sở dĩ nhất định phải diệt Thủy ca là bởi vì hắn sợ Thủy ca có một ngày sẽ thương tổn Trình Chí Trác, tuy Trình Minh Sơn bảo hộ Trình Chí Trác rất khá nhưng Thủy ca có thể làm ra chuyện gì hắn không xác định được.

Ít nhất dám ở nội thành thuê sát thủ gϊếŧ hắn đã nói lên hắn ta tàn nhẫn hơn người bình thường.

Hiện tại Thẩm Hàm cũng không biết Hạ Lan Trân ở cùng Thủy ca thế nào, Thủy ca cùng Long ca hai người này cùng Hạ Lan Trân không cùng một cấp bậc mà Hạ Lan Trân bảo hai người cùng bà ta đi tìm Thẩm Hàm cũng bỏ qua thân phận đầu lĩnh của đám lưu manh.

Thẩm Hàm thấy từ lúc hắn tới thế giới này rất nhiều chuyện đều không thể dùng lẽ thường giải thích, tỷ như hắn thấy Thủy ca cùng Long ca không đến mức cùng mình có quan hệ gì nhưng hai đầu lĩnh lưu manh lại cùng mình giằng co.

Lại tỷ như Thẩm Hàm thấy Ôn Tự Kỳ không đến mức huỷ chứng cứ, bôi nhọ hắn là kẻ cướp nhưng Ôn Tự Kỳ cũng làm.

Thế giới này tựa hồ toàn bộ chủ tuyến đều phá, tồn tại các loại không hợp lý, mọi người yêu hận tình thù tựa hồ quá mức dễ dàng.

Thôi, không nghĩ nhiều nữa, Thẩm Hàm quyết định vẫn giải quyết Thủy ca trước lại nói.

Nhìn thời gian, còn sớm, Thẩm Hàm quyết định chờ chạng vạng lại qua bởi vì mang theo mười mấy bảo tiêu thực dễ bại lộ, nếu bại lộ hắn sợ Thủy ca không xuất hiện.

Thời gian chạng vạng, trên cầu Quảng Ngọc, Thẩm Hàm bảo mười mấy bảo tiêu tự tìm nơi ẩn nấp mà hắn một mình đứng ở giữa cầu Quảng Ngọc.

Tới một lúc, Thẩm Hàm dựa theo dãy số gửi tin nhắn cho mình gọi qua.

Thực nhanh điện thoại được nhấc máy, thanh âm đầu kia thực nặng nề, Thẩm Hàm xác định đó chính là thanh âm Thủy ca.

“Tôi tới rồi, ông thả Hạ Lan Trân ra.”

“Nha, không gọi má ơi, xem ra mẹ mày phí công nuôi mày.”

Thẩm Hàm cố ý phóng thấp tư thái, biểu hiện cũng nôn nóng tựa như thanh niên trẻ bị buộc nóng nảy, lúc sau lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng ủy khuất, hắn nói: “Tôi đã tới, rốt cuộc muốn làm gì, đòi tiền tôi cho ông tiền.”

“Nói như Thủy ca tao thiếu tiền vậy.”

“Vậy ông ít nhất để tôi thấy Hạ Lan Trân đi, rốt cuộc bà ta cũng dưỡng dục tôi, tôi xin ông.” Thẩm Hàm biểu hiện càng thêm nôn nóng, ngữ khí này thành công làm Thuỷ ca ở đối diện sung sướиɠ.

Ha ha cười, Thủy ca nói: “Thằng nhãi, lúc mày đánh tao cùng Long ca đánh thật thuận tay.”

Thẩm Hàm cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại càng thêm sốt ruột cùng hèn mọn, “Thủy ca, tôi xin ông, tôi hiện tại một mình ở trên cầu Quảng Ngọc, nơi này quá trật, trên không có ai, ông có thể thả Hạ Lan Trân hay không, thẻ của tôi có tiền, tôi đều cho ông, xin ông.”

Thẩm Hàm cầu xin làm Thủy ca càng thêm vui vẻ, Thẩm Hàm nghe được trong điện thoại Thủy ca cất tiếng cười to, hắn kiên nhẫn chờ, Thủy ca cười xong, rốt cuộc nói: “Được nha, vậy mày chờ, tao hiện tại đi lấy tiền.”

“Được được, tôi chờ, thời gian bao lâu đều chờ.”

Đối diện lại là một trận tiếng cười, Thẩm Hàm cũng nghe thấy còn có mấy người phụ họa cười, hắn xác định Thủy ca tuyệt đối không phải một người.

Thẩm Hàm hướng bảo tiêu làm thủ thế để bọn họ tiếp tục ẩn nấp mà Thẩm Hàm vừa rồi biểu hiện yếu đuối như vậy làm Thủy ca thả lỏng cảnh giác làm hắn ta cảm thấy Thẩm Hàm vô hại.

Thủy ca xác thật không tính tự mình lại đây, nghe được thanh âm Thẩm Hàm run bần bật trong điện thoại, hắn ta sung sướиɠ, vì thế hắn ta quyết định tự mình lại đây nhìn Thẩm Hàm sau đó gϊếŧ hắn.

Lúc này Thẩm Hàm một mình lẻ loi đứng trên cầu Quảng Ngọc, cong người, tựa hồ rất uể oải, đèn đường không rõ chiếu lên làm hắn càng thêm đáng thương.

Thủy ca nhìn bộ dáng Thẩm Hàm trên cầu càng thêm vui vẻ.

Sau xe, tuỳ tùng của Thủy ca hỏi: “Thủy ca, chúng ta khi nào qua?”

“Qua cái rắm, đợi.”

“Vâng, Thủy ca, chúng ta đông chết hắn lại nói.”

“Ngu ngốc, tao là làm nó sốt ruột, thuận tiện xem nó có phải một người tới hay không.”

Thẩm Hàm kỳ thật thấy được một ô tô mới tới cách đó không xa sau một cái cây, mấu chốt bên trong ô tô có đèn, hơn nữa từ lúc xe tới, đèn xe bên trong vẫn luôn mở, thuyết minh trong xe vẫn luôn có người hoặc là nói người trong xe vẫn luôn không xuống xe.

Hơi hơi mỉm cười, Thẩm Hàm phỏng chừng hắn ta muốn nhìn mình có phải một mình tới không một khả năng khác chính là để mình sốt ruột làm mình càng sốt ruột.

Trời có chút lạnh, Thẩm Hàm chỉ mặc quần áo đơn giản hưu nhàn, lúc này hắn một mình đứng trên cầu, trên cầu gió lạnh thổi qua làm hắn quấn chặt quần áo.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Hàm liền bọc quần áo ngồi xổm xuống.

Thủy ca nhìn dáng vẻ này của Thẩm Hàm xác định hắn chỉ có một mình vì thế vui sướиɠ hài lòng xuống xe đi đến trên cầu Quảng Ngọc.

“Lạnh nha, mày sao mặc ít quần áo thế, như vậy mẹ mày đau lòng thì sao đúng không nào?” Thủy ca đi ra theo sau là mười tên côn đồ, trong tay côn đồ đều mang theo dao.

Thẩm Hàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn thấy là Thủy ca, biểu tình kinh hoảng đứng lên, bộ dạng lạnh đến phát run nhìn qua mềm yếu có thể khi dễ.