Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 156: Anh yêu em 


Nó quá đẹp! Làn váy viền ren lộng lẫy nhưng trang nhã, cổ áo và tay áo đều kết hoa văn thủ công, kiểu dáng cắt may khéo léo lộ ra vẻ tươi mát.

"Tiểu Hàn, đẹp không?" Cố Cẩm Tâm mang trên mặt nụ cười hạnh phúc, đem áo cưới ướm vào mình khoa tay múa chân.

"Quá đẹp! Cẩm Tâm, cậu nhất định sẽ là cô dâu đẹp!" Mạc Tiểu Hàn nói chân thành từ đáy lòng.

"Cám ơn!" Cố Cẩm Tâm khoácvào vai Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt ân cần nhìn cô, "Tiểu Hàn, cậu và Sở Thiên Ngạo chung sống như thế nào?"

"Chung sống cũng không tệ lắm. Sở Thiên Ngạo thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia tôi ghét nhất sự bá đạo, ngông cuồng, và không biết tôn trọng người khác của hắn, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ ở cùng với hắn, thật sự thoải mái." Mạc Tiểu Hàn mỉm cười, "Chỉ có điều, trong lòng tớ vẫn có chút thấp thỏm. Không biết tại sao."

"Tiểu Hàn, chuyện trước đây lưu lại cho cậu quá nhiều ám ảnh đi, cậu phải học cách quên đi. Lần trước cùng Thiên Ngạo ăn cơm, tớ cũng cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều. So với trước kia trầm ổn hơn nhiều. Nhìn qua đúng là một người đàn ông có tư chất. So sánh giữa Bùi Tuấn với hắn, thật sự còn ngây thơ lắm."

Mặc dù oán trách Bùi Tuấn ngây thơ, nhưng nụ cười trên mặt Cố Cẩm Tâm lại nồng đậm, ngọt ngào, thậm chí mang theo điểm cưng chiều.

Mạc Tiểu Hàn lắc đầu mỉm cười. Đàn ông, có lúc thật giống như một đứa bé chưa trưởng thành. Chỉ vì Cố Cẩm Tâm chưa thấymặt ngây thơ này của Sở Thiên Ngạo mà thôi.

"Cẩm Tâm, em có ở bên trong không?" Bên ngoài truyền tới một giọng nam trong sáng. Bùi Tuấn đến tìm Cố Cẩm Tâm.

"Em và Tiểu Hàn đều ở đây. Anh vào đi." Trên mặt Cố Cẩm Tâm tràn đầy hạnh phúc của một cô dâu.

"Bùi Tuấn, chúc mừng anh! Tôi và anh sẽ trở thành thân thuộc." Mạc Tiểu Hàn cười nhìn Bùi Tuấn.

"Cám ơn cám ơn! Vậy cô và Thiên Ngạo? Lúc nào thì kết hôn?" Bùi Tuấn hỏi.

"......" Mạc Tiểu Hàn không biết trả lời như thế nào. Trải qua khoảng thời gian chung đυ.ng này, sâu trong nội tâm của cô thật ra thì đã tiếp nhận Sở Thiên Ngạo rồi. Thấy bộ dáng hạnh phúc của Cẩm Tâm, khiến cô cũng bắt đầu ước mơ mình được mặc áo cưới.

"Tiểu Hàn, tấm lòng của Thiên Ngạo đối với cô, cô cũng không phải không biết. Mấy năm cô rời đi này, mỗi lần gặp tôi đều là uống rượu giải sầu. Sinh nhật hàng năm của cô hắn cũng làm một chiếc bánh sinh nhật thật lớn, một mình nhìn chiếc bánh rồi thổi nến. Lễ tình nhân hàng năm sẽ mua một chiếc nhẫn, sau đó ném vào lòng biển. Tôi rất đau lòng vì hắn, những chiếc nhẫn kia đều rất giá trị a!"

"Hả?" Lời của Bùi Tuấn khiến Mạc Tiểu Hàn thất kinh. Những chuyện này, cho tới bây giờ Sở Thiên Ngạo cũng chưa từng nói với cô.

Thấy dáng vẻ giật mình của Mạc Tiểu Hàn, Bùi Tuấn sáng tỏ gật đầu: "Giật mình chứ gì? Những chuyện này Thiên Ngạo không thể nào nói được với cô. Thiên Ngạo này suy nghĩ rất sâu kín, có chuyện gì cũng chỉ thích chôn ở trong lòng. Hắn không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng Tiểu Hàn à, cô phải tin tưởng tôi, hắn thật sự yêu cô. Tôi là bạn bè của hắn nhiều năm như vậy, tôi phải có trách nhiệm nói cho cô biết, hắn yêu cô. Hơn nữa chỉ yêu một mình cô."

Trong lòng của Mạc Tiểu Hàn, chợt như có một làn gió xuân thổi qua, ấm áp, ngọt ngào, còn có một chút đau.

Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo, Thiên Ngạo...... Cô thầm gọi cái tên này, giữa môi lưỡi giữa dường như cũng tràn đầy mùi vị hạnh phúc.

Cô biết hắn yêu cô, chỉ không nghĩ tới sẽ sâu như vậy. Còn bao nhiêu chuyện mà cô không biết đây?

Ngước mắt nhìn Bùi Tuấn, hi vọng hắn nói thêm chút nữa.

Bùi Tuấn tựa như hiểu thấu tâm tư của cô, sắc mặt có chút nặng nề: "Tiểu Hàn, còn có một sự kiện, tôi cảm thấy cô cũng nên biết."

Thấy sắc mặt của Bùi Tuấn, Mạc Tiểu Hàn sợ hết hồn: "Hả? Chuyện gì?"

Cánh cửa đang mở một nửa chợt bị đẩy ra, một bóng dáng tuấn dật mạnh mẽ rắn rỏi đi vào.

Sở Thiên Ngạo mỉm cười nhìn Mạc Tiểu Hàn một cái, rồi quay đầu sang Bùi Tuấn: "Tiểu tử cậu có phải lại đang nói xấu sau lưng tôi không?"

Bùi Tuấn bất mãn trừng Sở Thiên Ngạo một cái: "Tôi là người không có nghĩa khí như vậy sao? Tôi đang định nói cho Tiểu Hàn biết cậu vì cô ấy mà bị trầm cảm đấy."

Mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại, vội vàng ngăn chủ đề của Bùi Tuấn: "Sao hôm nay rảnh rỗi như vậy? Chuyện hôn lễ đã an bài tốt hết rồi sao?"

Trầm cảm? Mạc Tiểu Hàn lại không chịu buông tha đề tài này. Vội kéo Bùi Tuấn hỏi: "Thiên Ngạo bị trầm cảm?"

"Đúng! Cô đi được một năm, Thiên Ngạo bị trầm cảm rất nghiêm trọng. Phải một thời gian rất lâu mới chữa khỏi. Cô không phát hiện Thiên Ngạo gầy đi sao? Lúc đó hắn rất gầy, người cao hơn 1m 80, mà chỉ còn hơn 55 kg. Tôi nhìn còn thấy đau lòng."

"Cái gì?" Câu nói của Bùi Tuấn, khiến Mạc Tiểu Hàn chết đứng tại chỗ.

Trái tim bóp chặt lại, như có một bàn tay khổng lồ hung hăng lôi kéo, Mạc Tiểu Hàn đau đớn đến không thể hít thở được!

Nước mắt rơi xuống không hề báo trước, Thiên Ngạo ngốc! Ngu ngốc, sao anh lại trở nên như vậy?

Đôi mắt to tràn đầy nước mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn khóc toàn thân run rẩy.

Thấy nước mắt Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo có chút luống cuống, kéo vai Mạc Tiểu Hàn qua, dịu dàng nói: "Đừng nghe Bùi Tuấn nói lung tung, làm gì đến nỗi dọa người như vậy."

"Sở Thiên Ngạo, anh là tên ngốc!" Mạc Tiểu Hàn đột nhiên xoay người, nhào vào lòng Sở Thiên Ngạo, ôm chặt lấy hắn. khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt dính sát vào mặt hắn, cọ sát, như muốn chính mình hòa nhập với sinh mệnh của hắn.

"Anh làm gì thế...... Sao phải làm như vậy? Em...... tốt đến như vậy sao...... Sao anh ngốc như vậy...... Ngu ngốc!" Mạc Tiểu Hàn khóc đến nỗi nói không thành câu.

Cô thật sự không ngờ, tình cảm của Sở Thiên Ngạo đối với cô, lại sâu đậm đến thế. Bây giờ, cô hoàn toàn có thể tha thứ cho tất cả sai lầm trước kia của Sở Thiên Ngạo. Hắn bá đạo, cũng vì hắn yêu cô, không phải sao?

"Ngoan, đừng khóc, em xem anh bây giờ không phải rất khỏe sao?" Thấy Mạc Tiểu Hàn khóc đau lòng như vậy, Sở Thiên Ngạo càng đau lòng hơn, vụng về giúp cô lau sạch nước mắt, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều, lau cách nào cũng không hết.

Sở Thiên Ngạo không thể làm gì khác hơn là dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên mặt của Mạc Tiểu Hàn, muốn hôn khô nước mắt trên mặt cô.

Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm liếc mắt nhìn nhau, cũng bị hai người đang ôm nhau khóc kia làm cho cảm động, yên lặng thối lui ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại, để cho có không gian riêng tư.

"Tiểu Hàn, tha thứ cho những sai lầm trước kia của anh được không? Trước kia, anh chưa bao giờ yêu ai, nên không biết phải yêu làm sao. Cho anh thêm thời gian, được không?" Giọng nói dịu dàng của Sở Thiên Ngạo vang lên bên tai Mạc Tiểu Hàn. Mang theo cưng chiều nồng đậm.

Mạc Tiểu Hàn khóc căn bản không nói ra lời, chỉ là ra sức gật đầu.

Khóe mắt của Sở Thiên Ngạo cũng đã ươn ướt. Nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt thâm tình nhìn sâu vào mắt cô.

Trong mắt Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn thấy được bóng dáng của mình, tràn đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt lại hạnh phúc, thỏa mãn. Lần đầu tiên, không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn nhẹ nhàng hỏi: "Thiên Ngạo, anh có yêu em không?"

"Yêu. Rất yêu." Sở Thiên Ngạo có chút giật mình, nhưng hơn thế là cảm động và mừng rỡ, "Tiểu Hàn, anh yêu em, rất rất rất yêu em."

Mạc Tiểu Hàn hài lòng mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mỉm cười giống như thiên sứ: "Thiên Ngạo, em cũng yêu anh!"

"Tiểu Hàn, em mới nói cái gì? Em lặp lại lần nữa đi?" Sở Thiên Ngạo không thể tin được vào lỗ tai của mình, kinh ngạc nhìn Mạc Tiểu Hàn.

Mạc Tiểu Hàn có chút xấu hổ, vùi mặt vào ngực Sở Thiên Ngạo: "Không nói, lời hay không nói lần thứ hai."

"Tiểu Hàn, bảo bối, lặp lại lần nữa được không? Cầu xin em......" Sở Thiên Ngạo tha thiết hôn lên mặt Mạc Tiểu Hàn, từ trán đến mắt, đến mũi, không buông tha bất cứ chỗ ngọt ngào nào.

"Không nói không nói......" Mạc Tiểu Hàn bị hắn hôn làm cho khó chịu, cười duyên đánh nhẹ vào lưng Sở Thiên Ngạo.

"Tiểu Hàn, em biết không? Những lời này, anh chờ đợi bốn năm nay rồi." Sở Thiên Ngạo đột nhiên ôm chặt Mạc Tiểu Hàn, rất chặt, tựa như muốn đem cô khảm vào trong ngực mình: "Không, anh chờ 30 năm rồi."

"30 năm?" Mạc Tiểu Hàn không hiểu hỏi.

"Anh chờ ba mươi năm, chờ một người phụ nữ anh yêu nói với anh, em yêu anh." Giọng nói Sở Thiên Ngạo mang theo hạnh phúc nồng đậm, nụ cười ở khóe miệng khiến hắn càng thêm anh tuấn.

"Ai yêu anh? Em mới không yêu anh! Người em yêu là Tiểu Tư Hàn!" Mạc Tiểu Hàn thấy bộ dạng Sở Thiên Ngạo, bắt đầu đùa ác.

"Không yêu anh? Vậy anh sẽ trừng phạt em!" Sở Thiên Ngạo ôm eo Mạc Tiểu Hàn, bế cô lên, bước vào phòng thay quần áo.

Mạc Tiểu Hàn cảm thấy có chút không ổn, vội đẩy ngực Sở Thiên Ngạo: "Này! Này! Đừng làm loạn! Đây là phòng để áo cưới của Cẩm Tâm và Bùi Tuấn. Là nơi nhạy cảm, anh đừng làm loạn a!"

"Yên tâm, anh sẽ không làm loạn. Chỉ làm một chút chuyện yêu thôi." Sở Thiên Ngạo cười tà mị, ánh mắt lóe lên những tia sáng nóng rực.

Mạc Tiểu Hàn đối với tia sáng này rất quen thuộc, trong lòng thật sự có chút nóng nảy. Bây giờ Cẩm Tâm và Bùi Tuấn nói không chừng còn ở bên ngoài chờ họ, Sở Thiên Ngạo sao có thể vào thời điểm này làm loại chuyện đó chứ!

"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không vào. Bọn họ rất thông minh, làm gì giống tiểu ngu ngốc em chứ! Chạy trốn ba năm, hôm nay bị anh bắt lại được rồi!"

Nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ của Sở Thiên Ngạo rơi xuống. Đôi môi chạy trên chiếc cổ thon dài của Mạc Tiểu Hàn, nhẹ nhàng liếʍ láp từng chỗ mẫn cảm của cô. Mạc Tiểu Hàn rên nhẹ giống Tiểu Miêu yêu kiều.

"Vật nhỏ, tiểu yêu tinh! Vừa nghe em rên anh đã không chịu nổi! Em nói đi, Sao em chỉ như vậy mà lại câu dẫn được đàn ông?" Sở Thiên Ngạo ôm Mạc Tiểu Hàn vào phòng thay đồ. Trực tiếp đặt cô trên bàn trang điểm.

Bốn phía bàn trang điểm đều là gương lớn. Mạc Tiểu Hàn nhìn thấy vô số hình bóng của mình trong gương, đang bị Sở Thiên Ngạo hôn mãnh liệt. Cả người nóng bỏng không nói nên lời.

Cởi váy Mạc Tiểu Hàn, đầu lưỡi Sở Thiên Ngạo bắt đầu du hành trên người cô.

"A...... Không cần...... Không cần liếʍ nơi đó......" Sở Thiên Ngạo hiểu rất rõ cơ thể Mạc Tiểu Hàn, biết yếu điểm của cô là ở đâu. Trực tiếp liếʍ lên đó, khiến Mạc Tiểu Hàn run rẩy!