Vô Địch Hắc Quyền

Chương 41

Chương 44: Muốn người được người
Uy Chấn Thiên trong lúc này đột nhiên ra tay, thân thể hơi lùi về sau một bước, cánh tay nâng lên, hành động như vậy Diệp Thiên Vân không thể ngờ tới nên cảm thấy hơi kinh hãi.

Tốc độ của lão khác xa so với tuổi, cơ hồ là gấp mấy lần so với hai người vừa rồi, đợi đến khi Diệp Thiên Vân phản ứng được thì quyền của lão đã cách hắn còn 5cm thôi, Diệp Thiên Vân lúc này ngay cả thời gian lui về sau cũng không có, không còn cách nào khác đành cố tránh về bên trái.

Nhưng hắn vừa lắc mình muốn trốn, cước của Uy Chấn Thiên đã chạm đất, chân phải đá mạnh về phía hắn. Chiêu thức này thì giống hai người vừa rồi, nhưng do lão thực hiện thì uy lực hơn đến mười lần, điều này cũng không phải là khoa trương.

Diệp Thiên Vân muốn tránh chiêu này thì đã không còn kịp rồi, chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh, Uy Chấn Thiên căn bản là để cho Diệp Thiên Vân lãnh giáo chút uy lực của chiêu này.

Diệp Thiên Vân cũng không có cách nào đối với chiêu này, tránh được chiêu quyền nhưng cước thì không được, bởi vậy tâm lí hắn mới nảy sinh độc ác, nội tức vận hành nhanh hơn, cố gắng cùng tốc độ vận hành Kim Chung Tráo để chống đỡ, đây là biện pháp khi không còn cách nào, tốc độ của đối thủ nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn quá coi trọng tuổi của Uy Chấn Thiên mà quên đối phương chính là võ giả có công lực vài chục năm, cho nên cũng không nghĩ đến loại tốc độ này.

Một cước này của Uy Chấn Thiên vừa đá vào sườn Diệp Thiên Vân, chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề truyền ra, hai người cũng nhanh chóng tách ra, Diệp Thiên Vân lùi lại mấy bước mới dừng lại được.

Sắc mặt Diệp Thiên Vân dù bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn như quay cuồng, cảm thấy một cước này khi đá vào người mình, thân thể cảm thấy như nứt ta, vì thế hắn vội vận công, kiểm tra một chút, cảm thấy không có vấn đề quá lớn, chỉ thấy toàn thân hơi đau thôi.

Đây là lần đầu tiên từ khi Diệp Thiên Vân luyện Kim Chung Tráo đến nay bị đau, nếu không phải Kim Chung Tráo cản phần lớn lực lượng, không thể nghi ngờ là cước này của Uy Chấn Thiên có thể khiến hắn ngã.

Trạc Cước cước lực đúng là lợi hại, lực độ kết hợp hoàn mỹ với tốc độ, đây chính là nội môn đệ tử, Diệp Thiên Vân phải mất 3 giây mới hết cảm giác đau đớn này.

Diệp Thiên Vân giật mình, nhưng mà trong lòng Uy Chấn Thiên còn giật mình hơn, một cước này của hắn đã dùng 5 thành công lực. Đây là khái niệm gì, hắn đã dùng 5 thành công lực có thể đá vỡ cột đá đường kính 20cm, mà cước này đá trúng Diệp Thiên Vân, không có chút gì cản, ít nhất cũng phải đá vỡ xương sườn hắn.(đây không phải là lão đoán mà nó là kinh nghiệm)

Chiêu này cũng không phải là lần đầu tiên lão sử dụng, lão cùng người ta giao thủ vô số lần, chỉ cần đá trúng một cước này là sẽ gãy xương sườn, nhưng mà nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên Vân thì căn bản là không bị thương, cái này sao mà không khiến lão giật mình chứ? Uy Chấn Thiên nhìn lại chân mình, lão không khỏi nghĩ đến chẳng lẽ là mình đã già?

Diệp Thiên Vân vừa mới ổn định lại, cước này đã khơi dậy sự hung ác trong lòng hắn, hiện giờ hắn giống như một con mãnh thú, hai tròng mắt hơi có rút lại, sau đó đột nhiên ra tay.

Hắn đột nhiên phát lực nhảy lên, toàn thân lực lượng đều tập trung trên tay, một chiêu Đề Bộ Hoành Quyền, chiêu này chính là căn bản của Hình Ý quyền pháp.

Gặp địch giống như toàn thân bị hỏa thiêu, đòn cứng đánh cứng không thể ngăn cản, mặc kệ tất cả, cứ như một con hùng sư tiến công Uy Chấn Thiên.

Hình Ý quyền hay còn gọi là Hình Ý sát nhân quyền, xuất thủ vô cùng ngoan độc, nếu như Diệp Thiên Vân không phải bị chọc giận, hắn cũng không dùng đến chiêu này. nguồn TruyenFull.vn

Uy Chấn Thiên giao chiến qua vô số lần, kinh nghiệm vô cùng phong phú, lão thấy Diệp Thiên Vân ra tay, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nếu để ý mà nói thì Bát Cực quyền đều là lấy tay làm thủ thức, chiêu thứ nhất ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn chứ.

Nhưng mà không ngờ Diệp Thiên Vân lại không xuất chiêu theo như bình thường, lão càng nhìn càng thấy không quen, đột nhiên lão nhớ ra chiêu này chính là Đề Bộ Hoành Quyền trong Hình Ý quyền, đây là sát chiêu, ra tay không chút lưu tình, vì thế muốn kêu to không tốt.

Đợi đến lúc này phản ứng lại, Diệp Thiên Vân chỉ còn cách ngực lão có 3 tấc, lão lúc này bị dọa sợ rồi, chiêu này mà trúng thì đúng là chết ngay không kịp ngáp, mà muốn tránh cũng đã không còn kịp nữa, mới lệch được một chút, thì quyền này đã đánh lên vai lão, thanh âm cũng không giống như vừa rồi lão đá trúng Diệp Thiên Vân, mà chỉ có tiếng "rắc rắc", sau đó hai người lại tách ra.

Diệp Thiên Vân lúc này mới thấy cơn tức trong lòng giảm đi không ít, vì thế liền nhìn về phía Uy Chấn Thiên, chỉ thấy tay lão lúc này đã buông thõng, mặt không ngừng vặn vẹo, thân thể liên tục run rẫy, rõ ràng là đang cố nén cơn ức chế cơn đau của mình.

Uy Chấn Thiên không ngừng thở dốc, qua hồi lâu mới cắn răng, ngẩng đầu lên nói: "Ngươi là người của Hình Ý môn?" Loại chiêu pháp gϊếŧ người này thật quả là vô cùng đáng sợ, nếu như không phải lão né một chút, hôm nay đã "thăng" luôn ở đây rồi.

Diệp Thiên Vân không nói gì, chỉ lắc đầu với lão.

Điều này lập tức làm cho Uy Chấn Thiên vô cùng phẫn nộ, chính lão vừa rồi ra tay đã có chút lưu tình mà, nhưng chiêu Hình Ý quyền này căn bản là không chút lưu tình, chiêu thức độc ác này lập tức khiến một tay lão bị gãy.

Còn may là mình luyện Trạc Cước, mặc dù là đối phương với mình không có ảnh hưởng, cũng không làm mình mất đi lực công kích, vì thế phải trả một quyền lại cho hắn.

Nghĩ đến đây lão liền nén giận xuất chiêu, Uy Chấn Thiên cố nhịn đau, dùng đến Ngọc Hành Bộ có lực sát thương lớn nhất của Trạc Cước môn, đá về phía Diệp Thiên Vân, chiêu này dùng đến toàn lực, không còn một chút lưu tình nào, tốc độ còn nhanh hơn so với vừa nãy, lực lượng càng lớn hơn, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm xé gió nữa.

Đánh nhau đến mức này chính là muốn liều mạng rồi, Diệp Thiên Vân lần này lại không trốn, hắn cũng hiều là mình không thể tránh được cước này, vì thế liền vận Kim Chung Tráo, trực tiếp dùng cánh tay ngăn đỡ cước này.

Nhưng do lực đạo quá lớn, lập tức khiến cánh tay của Diệp Thiên Vân bị gãy, mà Diệp Thiên Vân cũng không thèm nhăn mặt, quả thật giống như cánh tay không phải là của hắn vậy, chỉ là trong ánh mắt thì càng thêm hung tàn, bây giờ mới chính thức là dã thú bị thương, nhằm thẳng đến chiêu Ngọc Bộ Hành của Uy Chấn Thiên, dùng ngay chiêu Thông Thiên Pháo của Bát Cực Quyền, vừa lúc đánh thẳng vào xương sườn lão.

Uy Chấn Thiên còn chưa kịp hạ chân xuống, đã bị ngay chiêu này đánh bay trở về, Bát Cực xuất thủ vô cùng cương mãnh, vì thế lập tức miệng phun máu tươi nằm trên mặt đất.

Bốn người đệ tử bên cạnh lập tức càng thêm choáng váng, bọn họ làm sao mà gặp qua kiểu so đấu như thế này? Cả đám đều không biết làm gì, chỉ kịp cùng người vừa giao thủ với Diệp Thiên Vân mà bây giờ vẫn còn khập khiễng chạy đến chỗ Uy Chấn Thiên, dìu lão ngồi dậy.

Diệp Thiên Vân cũng ngừng lại, cơn đau nhức nhè nhẹ không ngừng truyền tới cơ thể hắn, hắn nhìn lại Uy Chấn Thiên đang ngồi trên mặt đất, lúc này lão cũng đã trở nên vô lực, lấy cảm giác của Diệp Thiên Vân thì xương sườn của lão cũng đã bị gãy.

Quả thật là xương sườn của Uy Chấn Thiên đã bị đánh gãy, toàn thân có cảm giác như bị xé rách, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, chỉ vô lực nói được vài câu với đám đệ tử, sau đó thì hôn mê luôn.

Người trung niên gọi mấy tên trẻ tuổi đưa sư phụ vào trong xe, sau đó mới khập khiễng đi đến hướng Diệp Thiên Vân, rồi làm một cái võ lễ, sau đó nói: "Sư phụ ta nói sau này sẽ còn luận bàn, hiện tại chúng ta xin cáo từ." Nói xong liền cùng mấy người dìu sư phụ vào trong xe.

Chỉ lát sau cả không gian chỉ còn lại Diệp Thiên Vân, hắn ngồi xuống mặt đất, không biết từ đâu rút ra bật lửa, châm lửa hút thuốc, sau đó thì ngồi một lúc lâu.

Mặc dù hắn cũng bị thương, nhưng mà tâm tình lại trở nên tốt nhất từ trước đến nay.

"Cầu người được người, làm sao oán" (câu này có nghĩa là, nghĩ đến một cái gì sẽ có cái đó, đó là hạnh phúc). Những lời này vừa lúc nói lên tâm trạng của hắn hiện giờ, một mình Diệp Thiên Vân lẳng lặng mà thưởng thức phong cảnh xung quanh.