Mạc Doanh hơi nhíu mày, môi mọng mím lại, hừ nhẹ một tiếng. Bất quá vào trong tai Đường Vi lại là âm thanh có chút nhạy cảm, nàng nhịn không được đỏ mặt, khí lực trên tay cũng mạnh hơn, vừa xoa vừa nói :
-Cho chừa, ai nhờ chị đỡ cho em.
Mạc Doanh dùng tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của bảo bối, cười sủng nịnh :
-Còn không phải là vì sợ em đau hay sao. Không cảm ơn tôi một tiếng còn trách móc, a, thật đau lòng mà.
Đường Vi trong lòng ngọt ngào, bất quá vẫn giả vờ tức giận hất ra bàn tay của Mạc Doanh, tiếp tục dùng trứng lăn lăn trên má nàng :
-Tránh qua một bên, chị nghĩ như thế thì em không đau hay sao....
-Em đau lòng cho tôi ? - Mạc Doanh vẫn duy trì mỉm cười, ánh mắt thập phần ôn nhu
Đường Vi lắc lắc đầu, khí lực trên tay cũng trở nên dịu dàng. Nhịn không được rướn người lên phía trước, úp mặt lên vai Mạc Doanh, ngữ khí nỉ non :
-Em luôn cảm thấy chị cho em quá nhiều.
-Không có. Tôi cho đi là vì tôi yêu em, hơn nữa, những gì tôi cho đi đều là thứ nằm trong khả năng của tôi. Ngoài tình yêu của em ra, tôi không cần gì từ em cả. - Nói xong còn ôn nhu xoa lưng nàng
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy bình yên, nàng là lo lắng người thứ 3 sẽ đến, cũng lo lắng ỷ lại vào Mạc tổng quá nhiều, người ta nói đúng, càng yêu sẽ càng ích kỉ, càng tự ti. Nàng cái gì cũng không có, lại như vậy cố chấp muốn Mạc Doanh chỉ yêu mình nàng. Vòng tay ôm lấy Mạc Doanh lại càng siết chặt, nếu đã đi đến nước này, đã yêu nàng đến mức không thể buông tay, vậy thì cứ tiếp tục cố chấp đi.
Mạc Doanh khóe miệng kéo lên, môi mọng dán đến bên tai tiểu Vi, ngữ khí nhẹ nhàng câu dẫn :
-Kia có phải hay không nên thưởng cho tôi một chút.
Đường Vi cả người liền mất tự nhiên, không nhịn được đỏ mặt lùi lại. Người này giống như bị nghiện làm chuyện đó, mỗi lần gần nàng một chút liền bị nàng câu đến trên giường. Người ta cũng không phải ghét chuyện thân mật, nhưng người ta mệt có được hay không. Vừa mới mở miệng định từ chối liền bị người trước mặt bất ngờ phóng đại, mềm mại liền dán đến trên môi. Hơi thở dồn dập mơn trớn trên mặt, phòng khách thoát không khỏi kí©ɧ ŧìиɧ.
Tại thời điểm không sai, chuông cửa đột nhiên vang lên. Mạc Doanh không khỏi nhíu mày, này ai cư nhiên lại đến đúng lúc như vậy.
Đường Vi mặt đã đỏ muốn chết, tại sao lần nào cũng là mình nàng mặt đỏ tai hồng, Mạc tổng không có chút ngượng ngùng nào sao.
Mạc Doanh khóe mắt nhìn đến tiểu bảo bối không biết từ khi nào đã ngồi lên đùi mình, sủng nịnh nhìn nàng một chút. Kia, không hiểu sao nhìn tiểu Vi động tình mà mặt đỏ tựa hồ nghĩ đến một câu : Trời sinh mị hoặc.
Người bấm chuông cửa cơ hồ rất kiên nhẫn, không sợ người trong nhà bất mãn chửi mắng vẫn liên tục phá hoại không khí.
Mạc Doanh nhíu mày thật chặt, này, có khi là một người quan trọng nào đó nên mới vội vàng như vậy.
Lúc nàng nhìn qua mắt mèo trên cửa gỗ liền lập tức nhận ra người ngoài cửa, trong lòng liền cứng nhắc. Cổ họng giống như bị nghẹn lại một cục, rốt cục đến nhanh như vậy, nàng còn chưa kịp chuẩn bị, trên mặt vết bầm còn chưa tan. Bất quá vẫn miễn cưỡng hé ra cánh cửa gỗ, ngữ khí cẩn thận :
-Mụ mụ, ngươi thế nào lại tới đây.
-Con gái ta bao dưỡng tình nhân, ta đây thế nào thì không thể đến. Ngươi giấu nữ nhân kia ở chỗ nào rồi? - Lý Minh Anh trên người vẫn còn mặc một bộ lộng lẫy áo quần, giống như vừa đi dự một cái sự kiện gì đó về. Trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng, bất quá vào trong mắt Mạc Doanh rõ ràng là thấy mụ mụ nàng tiếu lý tàng đao
Lý Minh Anh không hề nhiều lời, trực tiếp dùng sức tông cửa. Vừa mới vào đến trong nhà liền thấy Đường Vi mang theo khuôn mặt đỏ ửng cứng ngắc ngồi ở ghế, bàn tay thon dài rất nguyên tắc đặt trên đầu gối, dáng lưng thẳng tắp, quần áo có chút giản dị, biểu tình trên mặt mất tự nhiên. Nàng yếu ớt mỉm cười một cái, ngữ khí ôn nhu :
-Bác gái, xin chào, ta là Đường Vi.
Biểu tình chính xác ghi điểm trong mắt Lý Minh Anh, bất quá bà cũng có chút xấu hổ, hình như vừa phá hỏng chuyện gì đó của các nàng. Ngữ khí dò hỏi :
-Đã biết, các ngươi không phải đang bận bàn luận gì đó chứ ?
Nhắc đến đây, mặt Đường Vi đã đỏ muốn chết, cảm giác giống như bị phụ huynh bắt gian tại trận. Mặc dù các nàng chưa có tiến tới, bất quá mới nãy ở ngoài phòng khách còn kí©ɧ ŧìиɧ một phen, bây giờ mụ mụ của Mạc tổng ở đây, mặt dày bao nhiêu đi nữa đương nhiên cũng phải có chút thẹn thùng.
Lý Minh Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Vi, rất tự nhiên ngồi xuống, giọng nói xem ra rất bình thản, bất quá rõ ràng là giống như ra lệnh :
-Ta đột nhiên thèm uống Trà hồng quế, tiểu Doanh ngươi đi mua cho ta đi.
-Mẹ, ta vừa mới về nhà đâu. - Mạc Doanh có chút bất mãn, này rõ ràng là muốn đuổi nàng đi. Nếu như nàng đi thật, kia tiểu Vi làm sao bây giờ, nhìn qua cũng biết tiểu bảo bối không phải là đối thủ của mẹ nàng. Nhỡ nói một hai câu đả kích làm nàng bỏ đi thì sao. Cuối cùng hai chữ lo lắng vẫn viết to đùng trên trán
Lý mụ mụ thở dài một hơi, nàng vì sao đẻ ra đứa con gái ngu ngốc vì tình như vậy. Còn chưa thấy nàng lo lắng cho mình một chút, mới muốn nói chuyện với nữ nhân của nàng, nàng liền ra sức bảo vệ. Đứa con trời đánh này.
Còn muốn mở miệng giáo huấn nàng một trận lại nghe Đường Vi bên cạnh biểu tình bất đắc dĩ nói :
-Chị đi mua đi, bất quá là sang bên kia đường mà thôi cũng không mất bao nhiêu thời gian. Được không ?
Mạc Doanh có chút nhăn nhó, không nguyện ý tiến về phía cửa, miễn cưỡng mặc vào áo khoác :
-Kia, em muốn uống gì ?
-A ... Cũng một trà Hồng Quế đi. - Đường Vi có chút xấu hổ lên tiếng, Mạc tổng ngu ngốc. Lúc này không nên ra vẻ sủng nịnh nàng có được hay không.
Lý Minh Anh nhìn theo con gái trầm mặc ra khỏi nhà, trong lòng hận không thể bay đến đánh cho nàng tàn phế. Tiểu nữ nhân mới nũng nịu một câu liền nghe lời răm rắp, nàng còn để mụ mụ vào trong mắt hay không.
Mạc Doanh chưa đi được bao lâu, trong nhà không khí đột nhiên căng thẳng. Đường Vi dáng người vẫn thẳng tắp, đoan trang ngồi trên ghế, trên mặt một bộ bình tĩnh nhìn không ra thất lễ nào. Lý Minh Anh chọn mi nhìn qua nàng một lượt, khóe miệng chậm rãi cười, bà vươn tay đặt lên mu bàn tay Đường Vi còn đang yên vị trên đầu gối.
-Nói ta nghe xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi, gia đình làm gì, ở đâu, trước đây từng yêu qua nữ nhân sao ? Kì thực, với tiểu Doanh, muốn chơi bời liền không sao, coi như nó còn trẻ thì có quyền thong thả tìm hiểu chút. Chính là đừng đặt nặng vấn đề, con gái ta đột nhiên muốn công khai yêu nữ nhân, đương nhiên người làm mẹ cũng sẽ muốn biết nguyên do.
Đường Vi lúc này mới cảm nhận được khí thế áp đảo của Lý mụ mụ, trong lòng cứng nhắc vỡ nát hai tiếng. Rốt cuộc cảm giác ra mắt mẹ chồng chính là thế này, bất quá Mạc tổng cũng không phải nam nhân, vậy thì là ra mắt mẹ vợ đi.
-Ta chỉ kém Mạc tổng 2 tuổi, ba mẹ là đạo diễn cùng luật sư, đều đã nghỉ hưu. Còn có một người anh trai giờ đang làm ở công ty truyền thông, chị dâu hiện tại đang mang thai a. Ta có một căn hộ riêng, cách đây tầm 30 phút lái xe...Ngoài Mạc tổng ra, chính là lần đầu yêu nữ nhân. - Nói xong lại trầm mặc, này giống như tra khảo. Nhà ngươi có bao nhiêu tài sản, liệu có lo lắng được cho con gái ta cả đời được không.
Lý Minh Anh hiển nhiên trước khi hỏi đã điều tra trước, bất quá vẫn muốn xem qua nữ nhân này trước mặt bà có giấu giếm gì hay không.
-Vậy là thiên hướng của ngươi không phải thích nữ nhân, vì sao yêu tiểu Doanh đâu ? - Bà cả đời đi khắp mọi nơi đã nhiều, đối với chuyện này cũng không có gì lạ. Bất quá đối với một nước Đông Phương như thế này, chuyện này cũng không phải là nhỏ. Hơn nữa con gái bà còn là nữ doanh nhân có địa vị, đương nhiên cũng có ít nhiều ảnh hưởng. Nam nhân hay nữ nhân cũng như nhau, điều kiện tiên quyết tất nhiên là phải yêu thượng tiểu Doanh.
Lúc này Đường Vi khóe miệng đột nhiên mỉm cười, nghĩ tới Mạc tổng cùng nàng lúc đầu là như thế nào đấu đá, nước lửa không thể dung. Này không hiểu từ lúc nào nhìn đến Mạc tổng vẫn là ôn nhu sủng nịnh bên cạnh, thi thoảng trào phúng cười, thi thoảng ghen tị, thi thoảng cường ngạnh. Kia, chính nàng cũng không biết khi nào thì bắt đầu đâu.
-A ... ta không biết.
Lý Minh Anh tuy rằng không hiểu vì sao nữ nhân này lại trả lời như vậy, bất quá vẫn rất hài lòng. Kia, nếu như trả lời :vì Mạc tổng xinh đẹp, khí chất hay này nọ. Vẫn là không cần, con gái bà chẳng lẽ bà lại không biết Mạc Doanh như thế nào khó tính, nếu chỉ vì vài điểm kia mà theo đuổi con gái bà, kia mới là không chắc chắn. Bà tựa tiếu phi tiếu nhìn Đường Vi còn đang căng thẳng. Ngữ khí chậm rãi tiếp tục nói :
-Mạc Doanh trước đây có yêu một nữ nhân, còn được hứa hôn với Lăng tổng thanh tra. Điều này ngươi biết sao ?
Đường Vi nhìn biểu tình cười như không cười của Lý mụ mụ, Mạc tổng rõ ràng thừa hưởng nụ cười này của mẹ.
-Ân, đã biết. - Biểu tình thập phần bình tĩnh
Lý mụ mụ gật gật đu, vỗ vỗ lên mu bàn tay Đường Vi, ngữ khí bình thản :
-Đã vậy việc còn lại để tiểu Doanh lo đi. Chúng ta cũng đã lớn tuổi rồi, các ngươi là tự mình lựa chọn, cũng phải tự mình có trách nhiệm. Không phải cứ ta nói không được thì các ngươi sẽ tách nhau ra,nhất là tiểu Doanh lại cứng đầu như vậy. Bất quá Đường ba mẹ thì sao ?
Đường Vi có chút khó khăn cúi đầu, còn chưa kịp trả lời lại nghe Lý Minh Anh nói :
-Ba mẹ nào cũng thương con. Ngươi cứ từ từ thương lượng, cứng rắn không được thì còn có cách khác.
Mạc Doanh đúng lúc vào cửa lại nghe mụ mụ mở miệng nói cứng rắn không được thì còn cách khác, trong lòng hoảng sợ, tay cần hai túi đồ cũng siết chặt một cái, vội vội vàng vàng nói :
-Mẹ, ý người là ngăn cản bọn con sao? Này, nghe con giải thích một chút không được sao. Bất quá cũng không có gì để giải thích, con chính là thích nàng...
Đường có chút xấu hổ thoắt cái liền đứng dậy, một tay nhận lấy chiếc túi trên tay Mạc Doanh, ngữ khí vô lực :
-Chị nói linh tinh cái gì. Đừng đứng đó, lạnh như vậy còn không chịu đóng cửa.
-Còn ngẩn người. Ta ở lại đây vài ngày. - Lý Minh Anh mặt lạnh đứng dậy, rất tự nhiên nhận lấy trà Hồng Quế từ tay Đường Vi, lời nói chém đinh chặt sắt.
-Kia, vì sao mẹ lại ở đây, người có nhà vì sao không về.
-Ngươi còn đuổi ta, giỏi lắm. Ba ngươi vài hôm nữa mới trở về, ta đây không muốn ở nhà một mình không được sao
-Kia Mạc Tôn Vĩ đâu ? - này, em trai nàng là bù nhìn sao
-Ngươi ... - Lý Minh Anh trợn ngược con mắt, này có đúng là con gái bà hay không.
Đường Vi lông mày nhỏ nhíu chặt, này Mạc tổng cũng có lúc rất đầu gỗ a. Nàng một tay níu lấy cánh tay Mạc Doanh, biểu tình tự nhiên :
-Chị dọn phòng cho mẹ, em nấu ăn. Trà này chị uống đi, không phải rất thích sao.
Lý Minh Anh khóe mắt mỉa mai nhìn Mạc Doanh, đứa nhỏ này hóa ra cùng khẩu vị với bà, vậy mà luôn tỏ ra lạnh lùng đâu.
Mạc Doanh gò má đỏ ửng, kia mẹ nàng cũng không biết nàng là thích trà này đâu. Hừ. Bất quá vẫn rất nghe lời tiểu bảo bối, không tiếp tục tranh cãi cùng mụ mụ, lập tức đi vào phòng ngủ còn trống trước đây Lạc Hi ở.
Lạc Hi chuyển đi đã được gần 1 tháng, căn phòng không quá bụi bẩn, chỉ cần thay qua drap giường và gối đầu là được. Bất quá lúc này nàng mới chú ý, ban nãy mụ mụ vào nhà chính là cầm theo một cái vali nhỏ, nàng như thế nào lại không để ý đâu. Không phải là ở đây một thời gian đấy chứ. Vậy nàng cùng tiểu bảo bối phải làm sao bây giờ.
--------------------------------------------------------------
Tư Dịch An ngồi không yên trong lòng Vệ Thanh, còn không ngừng thở dài. Vệ Thanh có chút mất tự nhiên, bộ phim trên TV còn chưa chiếu hết mà nữ nhân trong lòng nàng thở dài đã đến hàng chục lần.
-Làm sao vậy ?
-Tiểu Thanh, tôi hơn tuổi em.
-Ân, đúng vậy. Có chuyện gì sao ?
Tư Dịch An có chút xấu hổ cắn môi, khóe mắt ướŧ áŧ hơi xoay đầu nhìn vào trong mắt Vệ Thanh :
-Kia, em cũng nên xưng hô cho đúng chứ phải không ?
Vệ Thanh con mắt giật giật, nếu nàng đột nhiên làm vậy thì cảm thấy không được tự nhiên a. Hơn nữa nhìn nữ nhân này có chỗ nào hơn tuổi nàng chứ. Một bộ váy ngủ mềm mại kín đáo, làn da trắng mịn lộ ra ngoài. Biểu tình tiểu nữ nhân dựa vào nàng. Chỗ nào là thành thục già đời đâu.
Tư Dịch An đợi một hồi không thấy Vệ Thanh đáp lại, nghĩ nàng không muốn gọi mình như vậy trong lòng có chút bất mãn. Nàng đây chẳng qua là muốn cảm giác mới một chút, dù sao cũng chưa yêu ai kém tuổi a. Một tiếng chị không phải là có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao.
Nhìn biểu tình tựa hồ bắt đầu nổi giận của Tư Dịch An, Vệ Thanh có chút miễn cưỡng mở miệng :
-Được, vậy chị có muốn tiếp tục xem phim hay không, hay là muốn tự mình rối rắm chuyện này.
Tư Dịch An vui vẻ cười hai tiếng, sau đó lại lo lắng nói :
-Tôi đang lo lắng cho Mạc Doanh. Nếu như Lý mụ mụ nói cho tiểu Doanh biết ta là người nói cho bà chuyện của nàng thì sao. Còn không phải nàng sẽ làm thịt ta sao.
-Đừng nghĩ nhiều, trên báo cũng đăng nhan nhản, bà thiếu cách gì để biết đâu. Hơn nữa, nàng làm thịt chị em sẽ mách tiểu Vi, người đủ tư cách chỉ có em.
-Hừ, chỉ được cái mạnh miệng, nếu không phải đêm đó em say rượu loạn tính thì cũng không có chuyện đó xảy ra.
-Được, coi như thật cảm ơn ngày hôm đó, nếu không quan hệ của chúng ta cũng không thể mạc danh kì diệu như bây giờ.
-Đồ hỗn đản nhà em. Cấm có lần sau. - Tư Dịch An dùng sức nhéo lên đùi Vệ Thanh một cái thật mạnh, ngữ khí dọa người nói
-Ân, chỉ loạn tính với một mình chị. - Vệ Thanh khóe mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, môi hồng xinh đẹp cũng nhếch lên cười...
* Chương này dài aaaaa :>