Nữ Nhân Của Ta

Chương 51: Rắc rối tới

Tư Dịch An có chút ngơ ngác nhìn nữ nhân đang chống nạnh cau mày đứng trước mặt cao giọng :

-Ta nói, không quen không biết, ngươi vì sao lấy kính của ta.

-Thực xin lỗi, không biết tiểu thư có nhầm hay không, đây là kính của ta a. - Nàng cũng có chút khó chịu rồi, có phải hay không nữ nhân này là người của Chu Mạt Ngữ đuổi đến tận đây

Vệ Thanh kéo cổ áo cao lên một chút, che hơn phân nửa khuôn mặt liền tiếp tục chỉ tay về phía Tư Dịch An :

-Còn không phải sao, mới nãy ngươi còn ngồi cạnh ta, bây giờ ta liền mất kính, không phải ngươi thì ai.

-Không thể nào, ta đeo nó trên cổ suốt quãng đường tới đây. - Tư Dịch An nhíu mày, tay trái đưa lên sờ kính râm đeo trên túi áo

-Chắc chắn là ngươi, cái kính này là bản giới hạn, người như ngươi làm sao mua được. - Nói xong còn khinh bỉ đưa mắt liếc nàng 1 cái

Tư Dịch An cảm thấy có chút bất đắc dĩ, bởi vì chạy trốn cho nên mới ăn mặc tầm thường một chút, nếu không nói là có chút bụi bặm giống như dân du lịch bụi. Chỉ là không ngờ nữ nhân trước mặt không những hiểu lầm nàng, lại còn khinh thường nàng nữa. Vì thế bản thân cũng thật sự giận, nụ cười nhàn nhạt trên môi cũng tắt ngấm.

-Được. Coi như ta tặng tiểu thư. - Tư Dịch An tháo chiếc kính trên túi áo xuống, không do dự đưa cho người trước mặt

-Phải là trả lại mới đúng. - Vệ Thanh hơi nâng cao ngữ khí, thấy người kia cũng có vẻ mất kiên nhẫn, nàng cũng không ngần ngại cầm lấy kính trên tay nữ nhân kia, sau đó tức giận dẫm giày cao gót đi theo quản lí rời khỏi sân bay

Người người đông đúc lướt qua Tư Dịch An vẫn lẳng lặng đứng giữa sân bay, có chút u uất mà nhăn mày. Tuy rằng nữ nhân kia cũng có chút tư sắc, bất quá tính cách thực không thể chấp nhận được. Coi như nàng mất trắng chiếc kính Mạc Doanh tặng đi, vẫn là trở về đòi cái khác. Nghĩ tới đây liền cảm thấy dễ chịu rồi, sau đó nàng mới chậm rãi kéo 2 vali to bằng cả người nàng hung hăng đi ra cửa.

Tư Dịch An đang thưởng thức bữa tối của bản thân, lại nghe bên kia bàn ăn thực đông người, giống như là đang đóng phim hay chụp ảnh gì đó. Với dáng người thấp bé của nàng đương nhiên không nhìn người ra bên trong đám đông lúc này chính là Vệ Thanh - nữ nhân tranh chấp cái kính hàng hiệu của nàng.

Ở bên này người đông như kiến, Vệ Thanh có chút mệt mỏi dựa vào bàn, hơi nâng ánh mắt nhìn nam nhân người yêu cũ đang dang tay ôm nữ nhân khác vào lòng, tình nùng mật ý chụp ảnh báo chí.

Nữ nhân có dáng người nhỏ bé chen lấn vào giữa đám người, hung hăng chạy đến trước mặt Vệ Thanh, thở hổn hển nói :

-Thanh Thanh, ta tìm được kính cho ngươi rồi.

-Cái gì kính ? - Vệ Thanh lúc này vẫn còn hơi ngơ ngác thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, nhíu mày nhìn nữ quản lý bên cạnh, trong tay đang cầm một cái kính y hệt cái đang đeo trên cổ mình.

-Này, chị tìm thấy ở đâu ?

-Một nhân viên trong đoàn nhặt được. Cái kia, người sáng nay bị em đòi kính hình như bị đổ oan rồi.

-Oan oan cái gì, cái này là hiểu nhầm chị có hiểu không. - Gắt lên, sau đó nàng cau mày cúi đầu nhìn cái kính đang treo ở cổ áo

-Kia, có trả lại nàng hay không, dù sao cũng không rẻ mạt gì. - Nữ quản lí có vẻ hơi nhăn nhó mím môi cẩn thân hỏi

-Có muốn trả cũng sẽ không thể gặp được, ai biết được nàng ta giờ ở đâu chứ. Ta chụp xong rồi, trở về phòng trước đã. - Vệ Thanh khóe mắt liếc nhìn nam nhân tuấn tú kia một cái, sau đó lắc đầu đứng dậy, rẽ đám đông muốn đi ra ngoài.

Nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay. Tư Dịch An lúc này không khỏi tò mò nhón chân nhìn vào trong đám đông, lại đúng lúc Vệ Thanh từ đám người đi ra. Các nàng có chút ngơ ngác nhìn nhau. Tư Dịch An là người hoàn hồn trước, tức giận còn mang trong lòng, vì thế trợn mắt trừng người đối diện một chút, sau đó giả vờ lảng tránh muốn né qua.

Bất quá cũng là Vệ Thanh sai, cho nên chưa kịp đi qua nàng đã bị người kéo lại. Hơn nữa ngữ khí cũng không giống xin lỗi, lại giống như bắt ép người ta :

-Này, qua nói chuyện với tôi.

Tư Dịch An từ trước tới nay rất ôn hòa, chưa bao giờ tức giận, chính là hai lần gặp nữ nhân này thì cả hai lần đều muốn hung hăng chửi mắng.

-Không đi. - Nói xong muốn vung tay ly khai ngay lập tức

Kia, nàng cũng không phải bị bệnh truyền nhiễm, nữ nhân này vì cái gì lại hung hăng không muốn bị chạm vào đây. Thời điểm không sai hai người còn đang giằng co, phóng viên đứng sau các nàng liền di chuyển, lại nhất thời đẩy cho nàng một cái.

Vệ Thanh chỉ kịp trợn mắt một cái, sau đó chúi đầu về đằng trước. Tư Dịch An mặt đen hơn cả trời tối, nàng là đang nghĩ vì cái gì ông trời lại cho nàng gặp cái nữ nhân không ra gì như vậy. Không những đổ oan cho nàng, thậm chí bản thân còn bị nàng ăn đậu hũ. Này mặt nữ nhân kia, vì cái gì lại cắm vào ngực nàng như thế. Đau chết thôi.

Vệ Thanh lúc này chắc chắn u uất muốn nôn ra máu, vừa xấu hổ lại áy náy, giật nảy một cái, cổ như gắn động cơ bật ngửa một phát. Sau đó trừng mắt nhìn Tư Dịch An lắp bắp thanh minh :

-Này, ngươi đừng hiểu lầm, bọn hắn đẩy ta cho nên ta mới mất đà mà thôi.

Tư Dịch An môi đã trắng bệch cau mày, biểu tình dị thường bi thương. Vệ Thanh còn chưa kịp định thần lại cảm thấy trước mắt bóng tối bao phủ, Tư Dịch An liều mạng lao đến dùng túi xách đánh liên tiếp lên đầu và người nàng.

Một bên nhà báo bắt đầu chú ý, ống kính lia một cái liền hướng bên này, bất quá vì nàng che đầu, cho nên vẫn do dự không biết nên chụp hay không.

Tư Dịch An nước mắt lưng tròng, không sức lực ném túi về phía Vệ Thanh. Nàng chính là ủy khuất được chưa. Ức chế vì lo lắng Mạc Doanh bên kia một người, nàng chẳng khác gì tội đồ ăn cắp tiền chạy trốn, hơn nữa còn bị nữ nhân này 1 ngày khi dễ những 2 lần. Ủy khuất lâu ngày đột nhiên bùng phát.

Tuy rằng bị đột kích, Vệ Thanh cũng rất nhanh chân nhanh tay giật lấy túi xách của Tư Dịch An che đi mặt mình, sau đó dùng sức kéo tay Tư Dịch An cao chạy xa bay.

Khi cả hai hoàn hồn liền nhận ra bản thân từ khi nào lại đứng trong căn phòng xa lạ. Vệ Thanh chống tay lên hông, khóe mắt tức giận trừng lên, hung hắng chất vấn :

-Ta chẳng qua muốn nói chuyện với ngươi, ngươi khóc lóc ầm ĩ cái gì. Ngươi có biết nhà báo mà chụp được thì chết ta hay không.

-Nhà báo ? - Tư Dịch An mắt vẫn còn ướŧ áŧ ngẩng đầu, phi thường đáng yêu tiểu bạch thỏ, nhanh chóng mở miệng :

-Chết, vậy hắn có chụp được không. Kia, hắn chụp được ta liền xong.

-Ngươi bình tĩnh, lại ầm ĩ cái gì. cũng không phải chụp ngươi. - Vệ Thanh hơi nhức đầu chau mày, ngữ khí mất kiên nhẫn

---------------------------------------------------------

Dạo gần đây Mạc Doanh bận tối mắt tối mũi, không hiểu vì cái gì mà gần 1 tuần Mạc Doanh cũng không liên lạc với Đường Vi. Gặp mặt hay gọi điện cũng không có, chỉ có 1 cái tin nhắn trước khi đi ngủ. Mà tin nhắn cũng thật ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn hai chữ 'nhớ em'. Đúng vậy, tiểu Vi mặc dù trong lòng cũng vui vẻ, bất quá vẫn là hờn giận rồi, cũng không có nhắn lại cho Mạc tổng, nhất nhất giữ yên lặng.

Trời hôm nay mưa phùn từ sáng tới chiều. Thời điểm gần tan làm, mọi người còn đang vội vàng sắp xếp lại tài liệu trên mặt bàn, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn.

Chu Mạt Ngữ trợn mắt thật lớn chỉ tay về phía Mạc Doanh, dường như rất tức giận mà gằn giọng :

-Ngươi làm sao có thể dẫn cáo vào nhà như thế.

-Ta không hiểu Chu cổ đông đang nói gì, ngài phải biết trước khi đi nàng có gửi đơn từ chức cho ta. - Mạc Doanh hơi cau mày bình tĩnh đáp lại

-Ngươi còn giả bộ, còn không phải số tiền từ lô hàng vừa rồi mới nhập về đã không cánh mà bay sao.

-Cái gì cũng phải có chứng cớ, xin ngài tự trọng.

-Vậy đây là cái gì. - Nói xong ném xuống đất 1 xấp tài liệu dày cộp

Khóe mắt cũng không có gì bất ngờ, Mạc Doanh hơi cúi đầu nhìn một chút, môi cũng nhếch lên cười :

-Vậy chẳng phải nói ta tham nhũng sao ?

-Có phải hay không ngươi nên tự biết. - Nói xong hậm hực đẩy cửa rời đi.

Mọi người ở lại bắt đầu xì xào bàn tán, có phải hay không thiếu lợi nhuận bọn hắn cuối năm cũng sẽ không có tiền thưởng.

Mạc Doanh khóe môi khẽ nhếch. Con chuột cũng có ngày lòi đuôi. Số tiền tham nhũng bị Tư Dịch An đem đi xem ra làm mồi nhử rất có tác dụng, bọn hắn đã bắt đầu có hành động đổ tội cho nàng rồi.

Đường Vi kinh ngạc ánh mắt chuyên chú nhìn Mạc Doanh. Nàng trân trối đứng giữa đám đông mà ngơ ngác nhìn Mạc tổng. Bất quá, Mạc tổng cũng không liếc mắt nàng lấy 1 cái, hết sức bình thản đi qua nàng nhỏ giọng nói :

-Tối nay sẽ gặp em. - Sau đó rất tiêu sái sải chân dài ly khai

-----------------------------------------------------------------------------------