Mạc Doanh tâm tình có chút cao hứng, nàng kéo chiếc vali màu xanh dương đi thẳng 1 đường ra cổng sân bay. Khuê mật của nàng, Hà Đan cười cười, bộ dáng cao cao cầm chiếc ô đứng cạnh xe nàng, vẫy vẫy tay. Mạc Doanh kì thực có chút nhớ nhung, kéo khóe miệng, từ từ lại gần nữ nhân cao hơn nàng 1 chút :
- Ngươi chậm.
- Rõ ràng là ngươi chậm a. - Hà Đan nheo lông mày, nhàn nhạt đáp lại
Mạc Doanh lại cười, khuynh thân về phía trước ôm lấy Hà Đan, tay vỗ vỗ lên lưng nàng, giọng nói mang theo trêu chọc :
- vẫn như vậy giống cây sào, ta không nghĩ ngươi vẫn có thể tiếp tục cao.
Hà Đan rũ rượi thân mình, vẫn lạnh nhạt đáp :
- Ta cũng không nghĩ ngươi có thể cao được chừng này, có cố gắng.
Mạc Doanh mím môi, không để ý lời khiêu khích của Hà Đan, nói :
- Về.
Hà Đan cười nhẹ, nhấc vali bỏ vào cốp xe, lại nhanh chóng chui vào ghế lái, nhìn bộ dáng nhàn hạ của người bên cạnh, vui vẻ nói :
- Mừng người trở về !
Hà Đan ngồi trong xe, gõ gõ tay lên vô lăng, lại nhìn phía trước có chút thất thần. Mạc Doanh ôm mẹ nàng một cái, cũng mau chóng ngồi lên xe, cười nhẹ nhìn Hà Đan. Bạn thân nàng nheo mắt :
- Nhà tư bản đi làm cũng sớm quá đi.
-Ta muốn đúng giờ.
-Đúng là họ dạy ngươi trở thành nhà tư bản rồi, bộ dáng cũng giống.
Mạc Doanh mỉm cười, một tay vén tóc, một tay chỉnh chỉnh điều hòa. Lại nhàn nhạt mang theo chút thoải mái nói :
-Vậy phiền ngươi, trưởng phòng Hà.
Mạc Doanh cùng Hà Đan song song đi vào công ty. Vài người ngoái lại nhìn nàng, thắc mắc nữ nhân mới lạ này là ai, rồi lại xì xào to nhỏ. Mạc Doanh vẫn không để ý, tay vẫn cầm văn kiện Hà Đan mới đưa, cúi cúi xem xét, rồi lại bàn luận cùng Hà Đan.
Thang máy có chút chật chội. Kì thực Mạc Doanh không thích nơi nhỏ hẹp mà đông người, nhất là nơi này mùi nước hoa khiến nàng có chút kích ứng. Thang máy mở ra, lại có thêm người đi vào, Mạc Doanh cau mày, tâm tình khó chịu.
-Xin lỗi..
Giọng nói nho nhỏ mang theo lạnh nhạt cất lên, Mạc Doanh quay đầu, hướng đến nơi giọng nói phát ra. Ah~ nữ nhân mặc sơ mi trắng, quần bò bó, bộ dáng rất được, khuôn mặt cũng rất khả ái, kì thực phải nói là cực phẩm mới đúng, bất quá nhìn thực lạnh lùng, dường như không thể hiện quá nhiều biểu hiện cảm xúc. Mạc Doanh nghiêng người, nhường lại một chỗ rất nhỏ. Nữ nhân kia mùi hương lại càng không tệ, thơm nhè nhẹ lại kèm thanh mát, thực khiến người khác dễ chịu.
Ting !
Hà Đan kéo tay Mạc Doanh ra khỏi thang máy, lại quay đầu nhìn nhìn đánh giá xem nàng có ổn không. Mạc Doanh chưa kịp trêu chọc nàng, thì giọng nói nhàn nhạt kia lại sau lưng nàng cất lên :
-Trưởng phòng !
-Chào em, Đường tiểu thư.
Đường Vi nâng mắt nhìn sang người đứng bên cạnh Hà Đan, đáy mắt phát ra một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền thu về. Nàng gật đầu với nữ nhân kia, rồi không nhanh không chậm đi về văn phòng nhân sự. Đường Vi kì thực có ghé mắt xem Mạc Doanh, là bởi vì nữ nhân đó thật sự là một mỹ nhân, lại như thế khí chất ngùn ngụt khiến nàng thực có chút ngỡ ngàng.
Hà Đan kéo môi, cười cười nhìn theo Đường Vi lải nhải :
-ah, đó là cực phẩm ngành ta, ngươi thấy thế nào, có nhiều người theo đuổi lắm nha, gia cảnh cũng không tệ, học vấn lại cực chuẩn, chà, nhân tài hiếm gặp.
Mạc Doanh không có đáp lời, vẻ mặt mờ mịt nhìn theo, sau đó biết bản thân mình thất thố liền rất im lặng tặng nàng ánh mắt khinh bỉ liền rời đi. Hà Đan khó hiểu nhận ra ánh mắt phức tạp của Mạc Doanh, nàng là biết tiểu Vi sao.
Mạc Doanh đứng trước toàn thể nhân viên, bộ dáng đứng đắn mang theo nghiêm túc nhìn xuống mọi người.
-Ta là Mạc Doanh, Tổng giám đốc công ty Tả Diệp. Mọi người chắc cũng đã nghe tiểu sử của ta thông qua Chủ Tịch. Ta rất thoải mái ngoài giờ hành chính, nhưng nhất định trong giờ làm việc ta có ba nguyên tắc : tập trung, hiệu suất và tôn trọng lẫn nhau. Mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau trong công ty cũng như giúp cho công ty chúng ta ngày một phát triển. Có câu hỏi gì không ?
Mạc Doanh hướng mắt tới cánh tay duy nhất giơ lên giữa đại sảnh, nam nhân cao ráo bước lên phía trước, biểu hiện đùa cợt :
-Tổng giám đốc cho ta hỏi, nữ nhân trẻ tuổi như vậy làm cách nào để thành công, bất quá là nữ nhân vẫn phải dựa vào nam nhân, xin hỏi Mạc tiểu thư có chút thời gian cho ta hay không ? Hay là cách khác... Chủ tịch của chúng ta cũng đáng tuổi chú đi.
Mạc Doanh đạm mạc nhìn nam nhân kiêu ngạo kia, bất giác thấy hắn quen mắt, lại đảo mắt nhìn Hà Đan, nàng nghiễm nhiên gật đầu. Mạc Doanh không chút biểu hiện hướng hắn cười nhẹ :
-Trương Linh, kì thực nữ nhân nên tự dựa vào chính mình. Nam nhân trăng hoa lại cậy quyền thế sau lưng như tiên sinh đây, haha, ta dựa vào tường còn cảm thấy nhiều hơn vững chắc. Chuyện cách này hay cách khác, vẫn là nhìn thực lực của ta vào 1 tháng tới này đi. Còn nữa, người không có thực lực, thì nộp đơn lên văn phòng tôi, ta nghĩ Trương tiên sinh đã nghe đủ rõ ràng,
-Ngươi ... - Trương Linh cau mày tức giận, cư nhiên lại bị nữ nhân hạ nhục.
Đúng vậy, kì thực Hà Đan có nói trước cùng Mạc Doanh về Trương Linh, hẳn là được chủ tịch sắp xếp vào làm trợ lí trưởng phòng kinh doanh, mức lương không tồi. Kì thực chủ tịch là chú của hắn, cha Trương Linh là tổng thanh tra thành phố, mẹ là bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng, Chỉ tiếc, có người con phá gia tri tử.
Hà Đan mau mau chóng chóng đi theo Mạc Doanh, khuôn mặt bội phục nói :
-Ngươi sẽ gặp rắc rối với chủ tịch nha, cha mẹ hắn thì không làm gì được ngươi rồi, nhưng ..
Mạc Doanh tiêu sái đi 1 đường, hơi nhàn nhạt đáp :
-Hà Đan, trong công ty chính của bọn ta, với các chi nhánh chủ tịch chỉ là bù nhìn mà thôi, là giữ thể diện cho đất nước, được chứ. Ta tự có biện pháp.
Đúng lúc này lại đụng phải Đường Vi mang theo cốc cafe đi ngang qua, Mạc Doanh bộ dáng chuyển thành lịch sự cười nhẹ gật đầu chào, Đường Vi trước vẫn đang ngẩn ngơ một chút, gương mặt thoạt nhìn vừa đẹp đến mức quá phận vừa mang theo chút ngây thơ, thực đúng tiêu chuẩn cúi chào Mạc Doanh. Hai người lướt qua đều thật tình hơi dùng sức hít khí tức ủa người bên cạnh, trong lòng đều một mảnh thoải mái rung động.
Hà Đan giương lông mày, môi mấp máy lẩm bẩm nhìn theo bóng dáng Mạc Doanh biến mất chỗ rẽ :
-Mạc Doanh kì thực ngươi vẫn vậy, tính tình cũng thật kì diệu a.
------------------------------
* Lời tác giả : cho ta một cái chấm khích lệ :(((((((