Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 100

Nữ tử ngồi trên giường tuy dung nhan có chút tái nhợt, nhưng không cách nào che khuất được vẻ khuynh thành tuyệt sắc của nàng. Mỗi cử chỉ của nàng đều hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là đáng tiếc, của nàng ánh mắt quá mức lãnh tĩnh tựa như mặt hồ bằng phẳng không chút gợn sóng, hoàn toàn không có bao nhiêu cảm xúc dư thừa.

Tư Đồ Mạc Vãn chăm chú nhìn nàng. nàng cảm nhận được dường như ân nhân đã thay đổi. Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ân nhân, ánh mắt ân nhân tuy có nỗi buồn sâu thẳm thế nhưng vẫn còn lại một chút cảm xúc, mà hiện tại đôi mắt này ảm đạm vô hồn, không chút sinh khí.

Tư Đồ Mạc Vãn tuy tuổi còn nhỏ, không hiểu cái gì là tình tình yêu yêu, nhưng nàng trong lòng biết rõ chuyện này nhất định có liên quan đển Diên Mạc Vi.

"Ân nhân người......"

Tư Đồ Lam Yên cắt đứt lời nói của nàng "gọi ta sư...không, gọi ta mẫu thân."

"Sư phụ" danh xưng đối với nàng mà nói quá mức đặc biệt, cũng quá mức quý trọng, suốt kiếp này, nàng chỉ muốn dành cho người kia. Cho dù đời này có lẽ sẽ không còn quan hệ, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn đối với người kia giữ gìn.

Còn về Tư Đồ Mạc Vãn muốn nhận nàng làm nữ nhi là bởi vì, khi đó của nàng cố chấp khiến nàng rung động. Đời này cùng người kia vô duyên, nhưng vậy nhận một nữ nhi giống người kia cũng tốt.

Lần này khiến cho Tư Đồ Mạc Vãn kinh ngạc trợn tròn mắt "mẫu...mẫu thân sao?"

"Làm sao? Không thích?" Tư Đồ Lam Yên hơi mỉm cười nhìn nàng, biểu cảm hiện tại của Mạc Vãn rất đáng yêu.

"Không, không có, mẫu thân tại thượng, nữ nhi Tư Đồ Mạc Vãn khấu đầu ba lạy." Tư Đồ Mạc Vãn gấp gáp quỳ xuống giống như sợ Lam Yên sẽ đổi ý vậy.

Tư Đồ Lam Yên mỉm cười nhìn nàng, bên ngoài Diên Mạc Vi nghe được đoạn đối thoại của hai người hơi hơi cúi đầu tâm loạn như ma.

Yên tỉnh rồi, nàng, nàng muốn đi vào, nhưng, nhưng nếu Yên không muốn nhìn thấy nàng thì sao a? Nhưng, nhưng không vào thì...a......thật không ngờ Diên Mạc Vi nàng cũng có ngày không biết phải làm sao.

Nhìn chủ tử vò đầu bứt tai Thư nhi, Hoạ nhi hai người liếc mắt nhìn nhau, thật ra quan hệ của chủ tử cùng cung chủ hai người cũng lờ mờ đoán ra được. Ban đầu mấy người bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc đối với tình yêu kinh hãi thế tục này, nhưng thế thì đã sao? Trong lòng bọn họ địa vị của hai người đã vượt xa cái gọi là thế tục.

"Chủ tử, không thể chần chờ" Hoạ nhi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở khiến Mạc Vi giật mình tỉnh táo lại. Đúng vậy, nàng chần chờ cái gì a, sai thì đã sai, nếu đã sai thì cần phải sửa chữa.

Đối với Yên, nàng hết lần này tới lần khác khiến Yên thương tổn. Như vậy, nàng sẽ dùng cả đời này bù đắp cho Yên.

Mạc Vi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu đẩy cửa đi vào, hai người trong phòng nghe được tiếng mở cửa liền nhìn ra.

Ở phía ngoài, tử y nữ tử dung mạo có thể xưng "trầm ngư lạc nhạn" kiều diễm mà thoát tục chậm rãi từng bước đi vào, thần sắc của nàng có đôi chút khẩn trương. Hai tay giấu trong ống tay áo xiết chặt lại, Diên Mạc Vi ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên giường.

Một năm qua chưa có ngày nào là nàng không mong người này tỉnh lại, nàng từng nghĩ đến rất nhiều rất nhiều tình huống khi người này tỉnh lại, cũng có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với nàng.

Nhưng đến khi gặp nhau, nàng lại chẳng biết nên nói gì.

Hai mắt nhìn nhau, trong mắt của Mạc Vi là yêu thương cùng hi vọng, mà Lam Yên thì....chỉ có lãnh đạm cùng bình tĩnh. Tựa như hai người chỉ là người lạ.

Diên Mạc Vi bị ánh mắt của nàng làm cho đau thấu tâm, vì cái gì Yên như vậy lãnh đạm, nàng......hận mình như thế sao...

"Yên, ta....." Diên Mạc Vi bước đến vài bước, vừa định mở miệng đã bị Lam Yên cắt ngang.

"Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế, dân phụ chậm trễ hành lễ xin công chúa thứ tội." Tư Đồ Lam Yên bỏ mặt cơ thể đang suy yếu của chính mình cúi đầu hành lễ với Mạc Vi.

Mạc Vi cả người ngây như phỗng nhìn nàng, trái tim nàng....vì cái gì đau như vậy. Yên, nàng thế nhưng đối với ta hành đại lễ....

"Mẫu thân...người mau đứng lên, người vừa mới tỉnh lại a" Mạc Vãn đỡ Lam Yên đứng dậy, nhưng làm cách nào cũng không thể kéo Lam Yên đứng lên.

Lam Yên vẫn cúi đầu, nàng không muốn Mạc Vi nhìn thấy dao động trong mắt nàng, càng không muốn để nàng nhìn thấy tình cảm bên trong đó.

Một năm qua, nàng bất tỉnh nhưng nàng vẫn còn ý thức, nàng vẫn nghe được những điều bên ngoài, nàng càng hiểu được tình trạng của chính mình.

Một nữ nhân không thể sinh hài tử, còn là một nữ nhân sao? Nàng đã không còn toàn vẹn sẽ còn xứng với Vi nhi sao?

Đáp án là....không thể.

Một năm qua nàng biết người lo lắng cho nàng nhất là Vi nhi, chăm sóc cho nàng cũng là Vi nhi. Nhưng thực xin lỗi, nàng không cách nào đối mặt với sự thật này.

Nàng càng không muốn Vi nhi bởi vì áy náy với nàng mà khổ sở chịu đựng nàng như vậy. Tư Đồ Lam Yên nàng tuy đáng thương, nhưng không cần người khác thương hại, càng không cần người nàng yêu bố thí tình cảm, nàng vẫn có của nàng tự tôn.

Diên Mạc Vi từ trên cao nhìn nàng, lòng đau thắt lại, cắn răng rít ra từng chữ "đứng lên đi."

"Tạ ơn công chúa" Tư Đồ Lam Yên lảo đảo đứng dậy, Tư Đồ Mạc Vãn lập tức đi đến đỡ lấy nàng.

Diên Mạc Vi nhìn nàng lảo đảo muốn té, chân bước nhanh muốn đỡ lấy nàng, nhưng Lam Yên nhanh chóng cầm tay Mạc Vãn, dừng vào người nữ nhi của nàng.

Mạc Vi đồng tử nháy mẳt tối sầm, hai bàn tay xiết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt khiến, da thịt mềm mại của nàng bắt đầu xuất hiện tình trạng xuất huyết, nhưng nàng không quá quan tâm.

"Mạc Vãn ngươi ra ngoài, ta có chuyện nào nói với mẫu thân ngươi." Mạc Vi ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tư Đồ Mạc Vãn, khiến nàng sợ hãi đến phát run, may mắn Tư Đồ Lam Yên nhích người qua, che chắn tầm mắt của Diên Mạc Vi.

"Vãn nhi, thu xếp hành lý, ra ngoài chờ ta." Tư Đồ Lam Yên bình thản nhìn Mạc Vãn nói.

Nghe đến hai chữ "hành lý" không chỉ Tư Đồ Mạc Vãn kinh ngạc mà ngay cả Diên Mạc Vi cũng đờ ra.

Tư Đồ Lam Yên nhìn Tư Đồ Mạc Vãn rời đi xong mới quay sang, mặt đối mặt với người nàng yêu nhất.

Mạc Vi tiến lên vài bước mặt đối mặt với Lam Yên, mắt phượng hơi đỏ lên nhìn Lam Yên, ngọc thủ lành lạnh nắm chặt tay nàng "Yên, nàng nói cho rõ, nàng là muốn đi đâu?"

"Công chúa, thỉnh tự trọng, ngài là người đã có phu quân, huống chi dân nữ muốn đi đâu là quyền của dân nữ, người không có quyền can thiệp" Tư Đồ Lam Yên không nóng không lạnh nói, tựa như hai người chỉ là kẻ qua đường, tùy tiện nói vài câu mà thôi.

Diên Mạc Vi bị thái độ của nàng làm cho luống cuống tay chân, trước kia mặc kệ nàng làm sai bao nhiêu, Yên vẫn yên lặng mà tha thứ cho nàng. Đây là lần đầu tiên Yên nói chuyện với nàng như vậy, tựa như người lạ, xa cách muôn trùng.

"Không có quyền can thiệp....." Mạc Vi yếu ớt lập lại mấy chữ nàng, tâm giống như bị ai xé rách. Ha hả, đây là ông trời đối với nàng trừng phạt sao? Nàng trước kia có phải hay không cũng khiến Yên đau như vậy?

"Yên, ngươi.....tha thứ cho ta sao?" Mạc Vi bất chấp Lam Yên lạnh nhạt, đau lòng ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói.

"Công chúa, dân nữ có quyền hạn gì mà trách người a?" Lam Yên một câu đủ khiến Mạc Vi tâm máu chảy đầm đìa.

"Yên, Vi nhi biết lỗi rồi, Vi nhi sẽ sửa, cầu ngươi, đừng không để ý Vi nhi có được không? Vi nhi....đau...." Mạc Vi hiện tại bỏ qua hết thảy, kể có tôn nghiêm của chính mình mà cầu xin Lam Yên. Một năm qua nàng đã học được một thứ, chính là không có gì so với Lam Yên quan trọng

Thế nhưng sai là sai, cầu xin? Có ích sao?

Lam Yên im lặng nhìn Mạc Vi, nàng bên ngoài lạnh nhạt vô tình, nhưng ai có hiểu tâm nàng thống khổ. Nhìn người mình xem như trân bảo cầu xin chính mình, ai lại không động lòng?

Thế nhưng Lam Yên vẫn cắn răng chịu đựng, đối với Mạc Vi nàng là tuyệt vọng, nàng cũng không muốn Mạc Vi vì nàng mà áy náy suốt đời. Cho nên nàng thà rằng làm kẻ lãnh huyết vô tình, chặt đứt đoạn nghiệp duyên này.

"Công chúa, dân nữ cùng người hữu duyên vô phận. Quá khứ ngươi ta đến đây chấm dứt."