Độ Yêu Rõ Ràng (Ái Thanh Tích Độ)

Chương 10

Tựa hồ như bị váy ngủ kia làm cho phỏng tay, Hứa Hi lập tức thả nó xuống, không dám đυ.ng vào nữa, trong lòng cô có loại cảm giác có tật giật mình.

Lúc sau Hứa Hi rửa mặt xong liền tiến vào phòng bếp làm bữa sáng.

Tô Tuyết chạy bộ trở về, thấy Hứa Hi đang ở phòng bếp nướng bánh mì.

"Hôm nay không ngủ thêm một chút sao?" Tô Tuyết thuận miệng hỏi, vươn tay từ sau lưng ôm lấy Hứa Hi, đây là chuyện Hứa Hi thường xuyên làm đối với Tô Tuyết, ngẫu nhiên Tô Tuyết cũng sẽ ôm lại người kia.

Hứa Hi lập tức cảm giác thân thể cứng đờ, trái tim cũng đập thình thịch, cô ý thức được bản thân hiện tại chịu không nổi cảm giác quá mức thân mật với Tô Tuyết, chỉ cần hơi đυ.ng chạm một chút, trong đầu sẽ suy nghĩ bậy bạ.

Tô Tuyết cảm giác được thân thể đối phương cương lên, trước kia Hứa Hi sẽ không phản ứng như vậy.

"Cậu mau đi tắm rửa, tắm xong liền có thể ăn sáng." Hứa Hi có chút hoảng loạn tránh khỏi Tô Tuyết, không để nàng tiếp tục ôm lấy mình.

Tô Tuyết cho rằng Hứa Hi bắt đầu bài xích hành động quá thân mật của mình, quả nhiên bị phát hiện xong, không thể tự nhiên như trước nữa. Nghĩ đến đây, Tô Tuyết liền cảm thấy thập phần mất mát, nhưng ngoài mặt, nàng cũng không lộ ra bất luận dị thường nào, chuẩn bị đi tắm.

Sau khi Tô Tuyết rời khỏi, Hứa Hi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất thể xác và tinh thần không còn hoảng loạn như vậy nữa.

Tô Tuyết ở phòng tắm mở nước lạnh, ngày thường nàng đều dùng nước ấm, hôm nay xối nước lạnh tựa hồ như tự trừng phạt xúc động của bản thân. Nếu tối hôm qua không lỗ mãng hôn Hứa Hi, mọi chuyện vẫn sẽ như trước. Hiện giờ bị Hứa Hi phát hiện tâm tư nhưng người kia sẽ không mở miệng cự tuyệt, cố gắng làm như không biết, hy vọng cả hai sẽ tự nhiên như trước đây, bất quá không thể thân mật nữa. Tô Tuyết tự nhủ không thể tiếp tục làm ra chuyện vượt quá giới hạn với Hứa Hi.

Sau khi quyết định xong, Tô Tuyết liền nhanh chóng tắm rửa đi ra ngoài, lúc này Hứa Hi đã hoàn thành bữa sáng, đang đợi mình.

"Tối nay cậu ở đây chờ tớ trở lại sao?" Tô Tuyết tùy ý hỏi, ra vẻ tự nhiên.

Hứa Hi ở ký túc xá của bệnh viện, nơi đó khá trống trải cho nên khi có thời gian nghỉ ngơi, cô sẽ đến nhà Tô Tuyết, sau đó chờ người kia đi làm trở về.

"Buổi tối đồng nghiệp của tớ hẹn ăn cơm, bây giờ chúng ta cùng ra ngoài." Vốn dĩ hôm nay Hứa Hi không có việc gì nhưng chính là sau nụ hôn tối qua, khi nhìn Tô Tuyết cô luôn cảm thấy hoảng hốt, nào dám ở đây chờ đối phương chứ.

"Được." Tô Tuyết nói xong, liền chuyên tâm ăn cơm.

Trạng thái hiện tại của Hứa Hi là, khi Tô Tuyết không để ý, cô liền nhìn chằm chằm người kia, nhưng khi thấy Tô Tuyết nhìn mình, liền hoảng sợ tránh đi tầm mắt, tựa như thiếu nữ lần đầu tiên rơi vào bể tình. Trên thực tế, đây xác thật là lần đầu tiên Hứa Hi thích một người.

Tô Tuyết nhận thấy được Hứa Hi không giống thường ngày, bất quá nàng chỉ nghĩ là do đối phương phát hiện mình có tình cảm trên mức bạn bè. Giữa hai người tựa như có một lớp giấy mỏng, ai cũng cẩn thận, không dám đâm thủng nó.

Ăn bữa sáng xong, Tô Tuyết đi làm, Hứa Hi cũng ngồi chung xe, sau đó nửa đường, cô liền xuống xe.

Đứng ở ven đường, Hứa Hi đột nhiên cảm thấy rất rối bời, muốn tìm ai đó xin giúp đỡ nhưng lại không biết tìm ai, mặc dù bạn bè rất nhiều, ít nhất là nhiều hơn so với Tô Tuyết. Bất quá ở thời điểm cảm thấy vô cùng bất an, Hứa Hi đều sẽ lựa chọn tâm sự hết với Tô Tuyết, hiện giờ thật sự không biết nên tìm ai.

Mỗi ngày Tô Tuyết ở văn phòng đều sẽ nhớ đến Hứa Hi, hôm nay cũng vậy nhưng là chưa từng nghĩ nhiều như lúc này, đến mức cả buổi sáng nàng cũng không thể chuyên tâm vào công việc, bởi vì nàng cảm thấy mình đã bị cự tuyệt. Nàng biết bản thân hẳn là nên dừng lại cảm tình đối với Hứa Hi nhưng tình yêu cho đi tựa như bát nước đã đổ ra ngoài, không phải muốn thu hồi là có thể thu hồi. Đôi khi, Tô Tuyết cảm thấy Hứa Hi không nên ôn nhu thiện lương, nếu người kia tàn nhẫn một chút, chân chính cự tuyệt mình thì bản thân sẽ không hy vọng chút khả năng nào nữa.

Qua mấy ngày, Tô Tuyết rõ ràng cảm giác được Hứa Hi cố ý trốn tránh mình, điều này khiến nàng cảm thấy lo lắng khó chịu, đây là kết quả tồi tệ nhất mà nàng không mong muốn.