Kéo lại một chút vạt áo, Hoàng Bắc Nguyệt bước qua bên đó, hiện tại nàng đã không phải là phế vật, kẻ nào muốn tới tìm chết thì cứ việc tiến lại đây!
“Hừ! Thiên phú, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có, mẹ nàng cũng đã chết không biết bao nhiêu năm nhưng nàng như thế nào lại có bản lĩnh quyến rũ hết một người lại một người khác? Còn ngươi lại vô dụng như vậy!”
Phía sau núi giả bên cạnh ao hoa sen, Cầm di nương chỉ vào Tiêu Linh cay nghiệt mắng, nha hoàn Bội Hương bất đắc dĩ nhìn nàng. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, trên mặt nhất thời vui vẻ: “Tam cô nương, sớm như vậy sao đã trở về rồi?” Bội Hương nhận ra được Hoàng Bắc Nguyệt lúc này và ngày xưa hoàn toàn khác nhau vội vàng là người thứ nhất tới chào hỏi.
“Tỷ thí xong rồi, ta tự nhiên trở về không nghĩ tới vừa vào cửa là nghe Cầm di nói chuyện không xuôi tai ”. Nhãn quang Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm đảo qua mặt Cầm di nương. Cầm di nương ngẩn ra, đúng là không nghĩ tới Hoàng Bắc Nguyệt sớm như vậy đã trở về. Hiện tại bà cũng không thể giống như trước đây đối với Hoàng Bắc Nguyệt muốn đánh là đánh. Con trai của bà Tiêu Trọng Kỳ phạm vào tội lớn bị người của An Quốc công phủ khắp nơi nhằm vào chèn ép, tính mạng nguy hiểm còn muốn dựa vào Hoàng Bắc Nguyệt mới có thể miễn cưỡng có cuộc sống an ổn vài ngày.
Vẻ kiêu ngạo của Cầm di nương chậm rãi thu bớt lại, miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười đi đến nói: “Tam cô nương về sớm quá, hôm nay tỷ thí như thế nào? Ta nghĩ Tam cô nương là người văn nhã, không thích đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ có thua cũng không ảnh hưởng gì.”
Nhìn sắc mặt bà lúc này so với trước kia kiêu ngạo thật đúng là hai người khác biệt! Nếu như Tiêu Trọng Kỳ không có phạm vào sai đắc tội với người An Quốc công phủ, sợ rằng Cầm di nương cũng sẽ không cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Hoàng Bắc Nguyệt nếu có dũng khí mở miệng nói chuyện như vậy Cầm di nương đã sớm tát cho nàng một cái.
“Ai nói ta thua? Cầm di vì sao phải trù ẻo ta?” Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt nghiêm lại, giong nói trong nháy mắt liền lạnh xuống giống như thật sự tức giận.
Cầm di nương giật mình một cái, từ nhỏ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt lớn lên vẫn chưa từng có thấy qua phế vật này sắc mặt âm trầm như vậy.
“Tam cô nương không có thua sao?” Cầm di nương cảm thấy ngoài ý muốn nói, chẳng lẽ năm nay Thương Hà viện trưởng cùng giám khảo đều có ý thả lỏng, để cho phế vật này thắng?
“Nghe ý tứ Cầm di hình như rất hy vọng ta thua?” Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt âm trầm: “Cầm di hai năm này ở trong phủ không có người quản lý quả nhiên là không coi ai ra gì”
Cầm di nương vốn là người tính tình không tốt, vẫn ẩn nhẫn Hoàng Bắc Nguyệt cũng là bởi vì con trai mình nhưng hiện tại nghe phế vật lại dám vô lễ với mình như thế trong lòng nhất thời lửa giận bùng lên
“Tam cô nương lời này có ý tứ gì? Trong phủ có lão gia làm chủ, chúng ta có lão gia quản lý, Tam cô nương nói lời này là đem địa vị lão gia đặt ở đâu?. Nàng không nói lời này còn tốt vừa nói lập tức khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt nắm được nhược điểm!
“Lão gia làm chủ?” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng thanh âm nghiêm khắc: “Ta xem trong phủ này là muốn làm loạn rồi. Hoàng thượng sắc phong phủ Trưởng công chúa, khi nào thì đến phiên người của Tiêu gia làm chủ!”. Cầm di nương bị thanh âm ác lạnh của nàng làm sợ đến ngây người, phải mất chốc lát mới hồi phục tinh thần lại nhìn Hoàng Bắc Nguyệt giống như một người xa lạ.
“Này, trưởng công chúa qua đời nhiều năm, trong phủ tự nhiên hẳn là do lão gia làm chủ!” Cầm di nương nói hợp tình hợp lý, một chút cũng không phát hiện được chỗ nào không đúng.
“Ta còn chưa có chết đâu! Người của Tiêu gia dám ở trong phủ Trưởng công chúa khoa tay múa chân, xem ra hôm nay ta không chỉnh đốn gia phong một chút cho tốt thì tôn nghiêm hoàng thất của Nam Dực quốc chỉ sợ cũng không còn sót lại chút gì!”