Hạ Hà nghe thấy thì trố mắt, chưa kịp khôi phục, liền bị một cái cái tát nặng nề đánh vào trên mặt nàng.
“Tiện nô!” Tiêu Vận phẫn nộ hô to, hiện tại nàng hận nhất chuyện danh tiếng bị phá hủy, biết mình bị nha hoàn ở sau lưng đâm một đao, khiến cho nàng chứng thực tội danh, sao mà nàng có thể không hận?
Tiêu Vận liên tiếp giáng cho Hạ Hà mười mấy cái tát, đánh cho mặt của Hạ Hà sưng lên, khóe miệng chảy máu khóc ròng nói: “Tiểu thư tha cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám nữa!”
“Tha ngươi? Hôm nay ta gϊếŧ chết ngươi!” Tiêu Vận phẫn nộ, từ trong nạp giới lấy ra một thanh bảo kiếm,.
Hạ Hà nhìn thấy, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, lập tức luống cuống tay chân từ trong xe ngựa trốn xuống, Tiêu Vận trong cơn thịnh nộ làm sao có thể để cho nàng chạy thoát? Mang bảo kiếm đuổi theo ra ngoài.
Hạ Hà mới chạy được vài bước, thời điểm tất cả mọi người không kịp phản ứng, triệu hoán sư tam tinh Tiêu Vận đã một kiếm đâm xuyên qua yết hầu của Hạ Hà.
Tựa hồ hận ý vẫn chưa được thỏa mãn, Tiêu Vận rút bảo kiếm ra tiếp tục đâm liền mấy lỗ thủng ở trên ngực Hạ Hà!
Hạ Hà ngã trên mặt đất, thời điểm nàng chết Tiêu Viễn Trình mới kịp phản ứng, hét lớn một tiếng: “Vận nhi, ngươi đang làm cái gì?”
Tiêu Trọng Lỗi vội vàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kéo nàng, thấp giọng nói: “Nhị tỷ, tỷ điên rồi sao? Trên đường nhiều người như vậy, sao tỷ lại ở bên đường gϊếŧ người hung tàn đến như thế?”
Trước đây danh tiếng của Tiêu Vận cũng đã chả ra sao, cử chỉ lỗ mãng, không biết lễ nghĩa, đối với mộtnữ tử khuê các mà nói, đã là đả kích lớn nhất, hiện tại lại gϊếŧ người hung tàn, mang tội danh lạm sát người yếu, cả đời này danh tiếng của Tiêu Vận coi như đã bị phá hủy.
Trước kia nàng đúng là một nữ triệu hoán sư thiên tài khiến cho người ta hâm mộ, ghen ghét, mà hiện tại lại ỷ vào thực lực của triệu hoán sư, tàn nhẫn gϊếŧ một nha hoàn tay trói gà cũng không chặt, sau này trong thế giới võ giả cùng triệu hoán sư, có thể nói là nàng hoàn toàn bị người ta khinh thường.
Cho dù sau này thực lực nàng cường thịnh trở lại, cũng sẽ không được công hội triệu hoán sư cùng công hội võ giả công nhận, không có quốc gia nào nguyện ý trọng dụng nàng.
Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, cường giả vi tôn, võ đạo hưng thịnh, mọi người tôn kính cường giả, nhưng đối với kẻ ỷ mạnh hϊếp yếu, thì bị khinh bỉ cùng phỉ nhổ.
Cũng như hai huynh muội Tiết Mộng và Tiết Triệt, cho dù bọn họ có cường thịnh trở lại, cũng sẽ không có người để mắt tới bọn họ!
Tiêu Vận sửng sốt, nàng không phải kẻ ngu, vừa xảy ra chuyện gì đầu óc cũng suy nghĩ cẩn thận lại, nhất thời mặt vàng như đất, ném thanh bảo kiếm đã hành hung trong tay người khác đi, buông tay xuống nói: “Ta, ta, là nha đầu kia phá hư danh tiếng của ta, ta mới động thủ giáo huấn nàng, ta, ta không nghĩ ….”
Lúc này là sáng sớm, từng nhà đều rời giường, trên đường cái đã nhộn nhịp hẳn lên, lại vừa vặn là lúc chợ sáng, người đến người đi.
Đội ngũ hùng hậu của Tiêu gia vốn đã đủ gây ra sự chú ý cho nhiều người, Tiêu Vận lại đột nhiên ở bên đường gϊếŧ người, thật là biết tạo trò cười, dân chúng trên đường cũng quây lại đây nhìn.
Nhìn thấy Tiêu Vận hung ác, tất cả mọi người đối với nàng đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ cùng phỉ nhổ.
“Đó chính là Tiêu Vận, thứ nữ của phủ trưởng công chúa!”
“Nói bậy, tuy ngồi cùng trên xe với trưởng công chúa, nhưng nàng họ Tiêu, là người của Tiêu gia, cùng trưởng công chúa tuyệt nhiên không có quan hệ!”
“Đương nhiên, đương nhiên, này Tiêu Vận thật đúng là làm bại hoại nề nếp gia đình, nghe nói ngày hôm qua vì muốn câu dẫn Tiêu Dao vương, quần áo cũng không mặc mà lên thuyền của Tiêu Dao vương, trên thuyền có nhiều người, tất cả đều nhìn thấy!”
“Chậc chậc, thật không biết cảm thấy thẹn! Thật hổ thẹn nàng là triệu hoán sư tam tinh, còn sinh ra trong một đại gia tộc mà lại làm ra loại sự tình này? Thật là mất mặt rồi!”