Đông Lăng mở to hai mắt nhìn. Nàng từ nhỏ đã ở trong Trưởng công chúa phủ, chút kiến thức này nàng vẫn biết a.
Loại thϊếp mời có màu sắc cùng quy cách như thế này chỉ có người trong cung mới có thể sử dụng!
Đây là thϊếp mời cung yến!
” Tiểu thư, làm sao ngươi có được thứ này? Là Thái hậu sai người đưa tới sao? Hay là Hi Hòa công chúa?”
Đông Lăng dè đặt tiếp nhận thϊếp mời. Từ khi Trưởng công chúa qua đời, đã nhiều năm rồi nàng chưa thấy lại loại thϊếp mời mạ vàng này, chỉ cần dùng tay sờ lên thôi cũng đều có cảm giác thần thánh rồi.
Trong phút chốc Đông Lăng có chút hoảng hốt, giống như Trường công chúa điện hạ không có qua đời, giống như bọn họ vẫn là phủ đệ huy hoàng nhất ở Lâm Hoài thành vậy.
” Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa cũng chưa trở về đế đô, làm sao có khả năng đưa thϊếp mời cho ta?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
” Cũng đúng.” Đông Lăng cẩn thận mở thϊếp mời ra, thời điểm trông thấy tên của người được mời là Hí Thiên các hạ, nàng còn tưởng mình bị hoa mắt.
Hí Thiên các hạ?
Danh tự này hình như có chút quen tai, nhưng mà bọn họ cũng không quen biết người này a.
Nhìn thấy tên người được mời không phải là bốn chữ Bắc Nguyệt quận chúa, Đông Lăng bỗng cảm thấy hụt hẫng, ánh sáng hi vọng trong mắt liền tiêu thất.
Biến hóa trên vẻ mặt của nàng đương nhiên Hoàng Bắc Nguyệt đều thấy rõ, nàng lắc đầu nói: ” Đông Lăng, thϊếp mời này không phải ta trộm, mời đúng là ta!”
” Nhưng mà tên ….” Rõ ràng không phải tên của tiểu thư a.
” Hí Thiên là ta, Đông Lăng, tấm thiệp này là Hoàng tộc cấp cho ta, không ai biết Hí Thiên là Bắc Nguyệt quận chúa, hiểu chưa?”
Đông Lăng gật đầu: ” Ân, Hí Thiên là tên giả tiểu thư dùng ở bên ngoài.”
” Ừ.” Hoàng Bắc Nguyệt trịnh trọng gật đầu: ” Ta phải cùng Tiêu Vận tiến cung, bởi vậy ngươi liền dùng thân phận của Hí Thiên tiến cung đi, nhớ, bất kể thế nào cũng không thể đem áo khoác cởi ra, đừng để cho người khác trông thấy bộ dáng của ngươi, cũng đừng nói chuyện cùng người khác.”
Đông Lăng nghe, tim liền đập bịch bịch, mạo danh người khác tiến cung, nếu để Hoàng Thượng biết chỉ sợ sẽ phạm tội chém đầu a!
” Tiểu thư, trong cung nghiêm khắc như vậy không thể không cởϊ áσ khoác ra mà.”
” Tin tưởng ta, ngươi chỉ cần cầm tấm thiệp này thì không ai dám cản ngươi đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vai trấn an nàng.
Đông Lăng sốt sắng nắm chặt tay, thân thể nho nhỏ có chút run rẩy.
Hoàng Bắc Nguyệt con ngươi hơi trầm xuống, đột nhiên bắt lấy tay của Đông Lăng, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh giá.
” Đông Lăng, ngươi mặc quần áo này vào thì không được sợ hãi nữa.”
Đông Lăng run lên, vẻ mặt đưa đám nói: ” Tiểu thư, hay là thôi đi, ta ngay cả Hí Thiên này là ai cũng không biết, giả làm hắn tiến cung, nếu bị phát hiện thì……” (khúc này theo mình thì có chút mâu thuẫn, phía trên Nguyệt tỷ đã bảo Hí Thiên là nàng rồi cơ mà)
” Có ta ở đây ngươi sợ cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt có chút bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không có biện pháp giúp Đông Lăng thay đổi ý nghĩ “chúng ta là kẻ yếu”.
Nhiều năm khúm núm, chỉ có thể luồn lách qua kẽ hở mà sinh tồn, bây giờ lại đột nhiên nói cho nàng biết thật ra tiểu thư của ngươi là người mạnh nhất đế đô, phỏng chừng nàng sẽ lập tức ngất đi mất.
Nhưng mà thời gian không còn nhiều a, nếu nàng hôn mê thì cũng phải tạt nước cho nàng tỉnh lại.
Nhìn Đông Lăng vẫn còn do dự sốt sắng, Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên thấp giọng nói: ” Băng, ra đây!”
” Băng, băng là ai?” Đông Lăng nhìn chung quanh, rõ ràng là không có ai mà.
Nhưng chỉ một giây sau, mắt nàng trợn tròn, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một đầu Băng Loan thân hình khổng lồ, cả người tràn ngập hàn khí.
Là Linh thú a! Băng thuộc tính Linh thú a!