Cô Vợ Ảnh Hậu Trùng Sinh Của Lão Đại Hắc Đạo

Quyển 5 - Chương 121: Phiên Ngoại 32

“Cái thứ ba là gì?”

“Một bộ trang bị cải trang, không chỉ có thể thay đổi tướng mạo, còn có thể mô phỏng theo giọng người khác, thậm chí, còn che giấu được giới tính.”

“Nam biến thành nữ?”

“Đúng vậy. Cậu Dạ còn có hai câu nhờ tôi chuyển lời.”

Nguyệt Vô Tình đột nhiên nói, “Em ấy còn nói gì nữa?”

Ánh mắt Minh Triệt chợt dao động.

“Câu thứ nhất, chú ý an toàn; câu thứ hai, nắm bắt thời cơ.”

“Thời cơ? Lẽ nào em ấy đã tính toán ra cái gì rồi?” Nguyệt Vô Tình trầm tư suy nghĩ.

Chỉ có Minh Triệt lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa.

Phu nhân không hổ là phu nhân, ra nhiệm vụ còn không quên thay tạo cơ hội cho mình.

Hai năm này, Dạ Cô Tinh biến hóa nhanh chóng, trở thành quân sư tình cảm kiêm người hướng dẫn tâm hồn của Minh Triệt, nắm chắc được chuyện với Nguyệt Vô Tình này, không ít khi bày mưu tính kế cho anh ta.

“Nè, anh nhắm vào Nguyệt Vô Tình như thế này, không phải thích anh ấy chứ?”

Cầm trên tay món điểm tâm ngọt, Minh Triệt suýt nữa lộ ra, đồ vật gắng hết sức giấu diếm nay đột nhiên lại để lộ dưới ánh mặt trời, trở tay không kịp.

Dạ Cô Tinh đúng là càng kinh khủng hơn so với trong tưởng tượng.

Gan to đến nỗi có thể nuốt cả trời.

Cố lấy hết dũng khí bày tỏ, đã từng liên tục quấy rầy ai đó, chính sách cảm hóa dụ dỗ của bây giờ, tất cả những hành động theo đuổi tình yêu, đều có bàn tay của người phụ nữ kia sau lưng.

Đã từng, anh cũng hỏi qua ——

“Phu nhân, có một chuyện tôi rất nghi ngờ.”

“Nói.” Dứt khoát gọn gàng.

“Cô….vì sao lại giúp tôi?”

Cô trả lời như thế nào?

Đến nay Minh Triệt nhớ lại, còn phải kích động đến hộc máu ——

“À, gần đây đọc nhiều tiểu thuyết đam mỹ, phát hiện các anh xứng đôi, nên xung phong làm bà nguyệt ~”

Tiểu thuyết đam mỹ?

Đó là cái quỷ gì?

Lên mạng tra ra mới hiểu được, nhất thời, tổn thương vô cùng.

“Gần đây đang thịnh hành kiểu công thì đáng yêu, thụ thì băng lãnh kiêu ngạo, hai người cố gắng nha.” Trước lúc đi, Dạ Cô Tinh vỗ vào vai anh, nói như thế.

Trong lòng thì sụp đổ, nhưng mặt ngoài vẫn đang nhẫn nhịn.

Anh rõ ràng là một công bá vương hiểm độc mà!

Cho dù thế nào đi nữa, có Dạ Cô Tinh chống lưng, sức lực của Minh Triệt coi như tràn đầy.

Dù sao thì Nguyệt Vô Tình cũng rất coi trọng người sư muội này.

Bước ra từ trong khoang thuyền, người áo hoa nhảy tót lên trước mặt hai người, nhìn có vẻ đã chờ đợi hơi lâu rồi.

“Có chuyện gì?” Nguyệt Vô Tình trầm giọng nói.

Ánh mắt của người này làm anh liên tưởng đến rắn độc nơi tăm tối.

Mà rắn thì vốn phóng đãng.

Mặt Minh Triệt trầm xuống, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Lạc Xuyên, không thể quá giới hạn.

Vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, thể diện của Dạ Cô Tinh, không thể không giữ.

“Hai vị xong việc rồi à?” Gã áo hoa tháo kính râm xuống, nhìn hai người họ một lượt từ trên xuống dưới.

“Cảm phiền, nhường đường.”

“Ấy, mọi người đều đến chơi, giả bộ cái gì chứ?”

“Cút ngay!”

“Mắng tôi á? Haha…. cũng nóng nảy đấy, nhưng mà, ông đây lại thích khẩu khí này của anh!”

Dứt lời, liền cười lớn.

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt Minh Triệt, vừa kinh hãi vừa tham lam, giống như ma đói ngửi được mùi thịt.

“Ra giá đi! Muốn xe, hay muốn nhà? Tùy ý chọn.”

“Lớn giọng quá ha.” Minh Triệt cười nhạt, ánh mắt đã cuồn cuộn sát khí.

Gã áo hoa càng đắc ý, “Ngoan, theo anh, cho hai người một cuộc sống giàu sang, kể cũng tốt hơn so với trở về tiếp tục làm gà, như xe công cộng bị hết người này đến người khác chơi…..”

Nguyệt Vô Tình nhấc chân, đạp vào hạ bộ của người kia.

Gã áo hoa tốt xấu gì cũng là người biết võ, thường qua lại với đám giang hồ, tay chân linh hoạt, luôn tránh được nguy hiểm, thế mà lại bị anh qua mặt.

“M* kiếp! Đã nể mặt lắm rồi mà còn không biết điều!”

Ánh mắt bỗng trở nên hung ác, giơ tay, đánh vào mặt Nguyệt Vô Tình.

Đôi mắt Minh Triệt đỏ đậm, tất cả sự nhẫn nại, trong khoảnh khắc anh chuẩn bị ra tay, đều biến mất.

Bịch ——

Tiếng súng phát ra, trên biển mênh mông, không có bất kỳ một tiếng vọng nào.

Lạc Xuyên nghe động tĩnh, vội vã chạy ra từ trong khoang thuyền, thấy thế, sắc mặt biến đổi nhanh chóng.

Gã áo hoa trừng to mắt, ở giữa hai lông mày, một lỗ đầy máu đỏ tươi, còn chưa kịp ngọ nguậy đã tắt thở.

Minh Triệt thu súng về, đối mặt với Nguyệt Vô Tình đang giật mình, nhếch mép, khẽ cười nhạt.

Một đôi tay cứu người, trở thành con dao sắc bén.

Tất cả đều vì anh….

Đôi mắt xanh lam hơi thu lại, che giấu sự phức tạp đang cuồn cuộn.

“Anh Lạc, chuyện này tính sao đây?” Minh Triệt cướp lời Lạc Xuyên tranh nói trước, chiếm lấy lợi thế.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tạm thời không để ý đến câu hỏi của đối phương, Lạc Xuyên lại xoay đi, hỏi đàn em bên cạnh.

“Em….. anh Lộc anh ấy…..”

“Run rẩy cái gì?! Trả lời đàng hoàng cho tôi!”

“Anh Lộc nói, muốn nếm thử phẩm vị của lão đại, ngủ…” Người đó cắn răng, “Ngủ với người mà lão đại đã từng lên giường!”

“Vô liêm sỉ!”

Minh Triệt tiến lên phía trước, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Lạc Xuyên, “Anh Lạc có bản lĩnh thật, đàn em tài giỏi lần lượt xuất hiện.”

“Là sơ suất của tôi.” Ánh mắt rủ xuống, gật đầu, mặc dù đang tạ lỗi cũng mang theo sự kiên cường.

“Anh Lạc khách sáo rồi, chỉ là có một câu, tôi muốn nhắc nhở anh. Dù sao, hai nhà An – Dạ thân thiết, có phúc cùng chia có họa cùng hưởng.”

“Mời anh nói.”

“Phu nhân đã từng nói, năng lực quản lý cấp dưới của một người, đủ để nói lên sự trung thành của người đó. Năng lực quá mạnh, dễ phản bội; năng lực quá yếu, dễ phản bội; chỉ có không mạnh không yếu, độ chặt lỏng vừa phải, mới được việc.”

Đôi mắt hoa đào lóe lên, “Chỉ là không biết, anh Lạc thuộc loại nào?”

Thần sắc Lạc Xuyên biến đổi, đôi mắt biểu hiện ra vẻ âm u đáng sợ.

“Câu nói của anh Triệu đây, là có ý gì?”

Chìa hai tay ra, khẽ cười, “Tôi chỉ là người chuyển lời, anh có thắc mắc gì, có thể hỏi phu nhân, tôi tin rằng cô ấy có thể giải thích cho anh hiểu rõ ràng.”

Du thuyền cập bến, Lạc Xuyên nhìn theo bóng dáng hai người đã đi xa, lại nhìn gã đàn em đã chết còn đang nằm trên boong tàu.

Nhếch lông mày, ánh mắt sâu xa.

“Đại ca, anh Lộc anh ấy….”

“Vứt xuống biển, cho cá ăn.”

Toàn thân gã đàn em run lên, lạnh đến thấu xương.

……..

Hai người lên đến bờ, Minh Triệt dẫm phải viên đá, người hơi nghiêng về phía trước.

Nguyệt Vô Tình nhanh tay nhanh mắt, đỡ được, “Không sao chứ?”

Lắc đầu, “Yên tâm, không chết được.”

“Nhưng tay anh đang run đấy.”

“Lần đầu tiên không thuần thục, hơi căng thẳng chút thôi.”

Nguyệt Vô Tình mím môi, đôi mắt xanh thẳm, sâu hơn, đậm hơn cả biển khơi.

“Kỹ thuật bắn súng của ông đây không tồi chứ?”

“Cũng thường thôi.”

“Có thể khích lệ tôi một chút không? Thấy bộ dạng ủ rũ của anh, không biết, còn tưởng rằng người bị bắn súng vào đầu là tôi đấy.”

“Im lặng! Không biết gϊếŧ người, thì đừng nổ súng lộn xộn.”

Minh Triệt sững sờ, trong ấn tượng của anh, Nguyệt Vô Tình không phải người dễ tức giận, sao hôm nay lại…..

Trúng tà à?

Nghi ngờ nhìn anh, “Sao tôi lại không biết gϊếŧ người….. ở giữa lông mày, phải chứ?”

“Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, lúc anh chạm cò súng, ngoại trừ tay, toàn thân đều run lẩy bẩy!”

“Khụ khụ!”

“Ho cũng không có tác dụng, lần này coi như anh may mắn.”

“Ai bảo tên đó nói chuyện bẩn thỉu?”

Nguyệt Vô Tình liếc nhìn anh, khóe môi cong lên mang theo chút lạnh lùng, “Lúc đầu anh kiêng dè Lạc Xuyên, không hề có dự định gϊếŧ gã ta, thay đổi giữa chừng, dường như không phải phong cách của anh.”

Đôi mắt Minh Triệt nhíu lại, “Bởi vì, gã ta muốn động vào anh.”

Nguyệt Vô Tình hơi choáng váng.

“Tôi còn không nỡ, người khác dựa vào cái gì dám ăn nói kiểu đó chứ?” Đến gần, nâng chiếc cằm đẹp đẽ lên, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp hiện lên đậm sắc, “Nhớ kỹ, trên thế giới này, người có thể ức hϊếp anh, chỉ có tôi. Vì thế, gã ta đáng chết!”

“Tôi chưa từng thử dùng súng chĩa vào đầu người khác, bởi vì so với gϊếŧ người tôi càng muốn cứu người hơn, chết kiểu máu tuôn rơi vừa không dễ nhìn, vừa thiếu tính thẩm mỹ, nhưng tôi không hối hận vì đã gϊếŧ gã ta.”

“Biết vì sao không?”

Nguyệt Vô Tình khẽ động mí mắt, di chuyển tầm nhìn, một giây sau, lại bị anh làm cho đứng thẳng.

“Bởi vì, anh mới là điểm mấu chốt của tôi.”

Nguyệt Vô Tình chấn động, ánh sáng trong đôi mắt đang sáng tỏ hay đang dập tắt cũng không rõ nữa.

“Muốn tránh? Anh sợ tôi?”

“Nên trở về rồi.”

“Nguyệt Vô Tình!”

“Anh muốn nói gì?”

Minh Triệt cười chế giễu, “Tôi muốn nói gì, anh còn không hiểu sao?”

“…….”

Tiến về phía trước, áp sát, bốn mắt nhìn nhau, một người nóng như lửa đốt, một người bình đạm như nước.

“Tôi yêu anh! Tôi yêu anh đến mức có thể vì anh mà sinh tồn, vì anh mà chết đi, vì anh mà coi mạng người như cỏ rác, lần này thì đã hiểu chưa?”

Lặng lẽ, sóng đôi.

Đáy mắt băng cứng đến rạn nứt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng, tan tành thành mảnh nhỏ ——

“Đồ điên!”

Phất tay áo, quay mình.

Giây tiếp theo, bả vai bị chế trụ, nụ hôn cứ thế mà đến.

Mang theo sự nồng nhiệt triền miên, mạnh đến không thể kháng cự, Nguyệt Vô Tình ngạc nhiên, đôi mắt xanh lam trong suốt có thêm một lớp sương mù, ẩn giấu sự sụp đổ, dường như có thứ gì đó ——

Đổ rầm!

Vừa định né tránh, trong chốc lát lại bị quấn vào, hôn mυ'ŧ, gặm nhấm, không theo một quy tắc nào, mang theo sự hoang dã của sự ban sơ nhất.

Chinh phục, hay là đánh chiếm?

“Thả…. ưm…”

Không cho anh cơ hội nói gì, đôi mắt hoa đào đen bóng của Minh Triệt làm người khác phải sợ, tiến đến phía trước một bước, cố gắng làm cho anh im miệng lại.

Bàn tay từng khớp xương rõ ràng xoa nhẹ lưng Nguyệt Vô Tình, mạnh mẽ tiến vào lòng ngực, ngực kề sát ngực, chóp mũi cọ xát chóp mũi, gắn bó khăng khít.

Đồng tử xanh lam đột nhiên nghiêm chặt, mở miệng, hung hăng cắn, Minh Triệt không những không lùi mà còn tiến tới, trở mình, nhìn hết một lượt, đánh chiếm thành trì.

Mùi máu tươi bao phủ trong khoang miệng, một lúc sau, Minh Triệt buông anh ra.

Một tay vẫn mạnh mẽ đè vào sau gáy, ép trán hai người dính vào nhau.

“Tiểu Tình, anh không trốn thoát được đâu.”

Vừa nói, máu theo khóe môi chảy xuống, lẳиɠ ɭơ xa hoa, anh lại cười đến liều lĩnh.

“Cút đi!”

“Anh có dám nói thêm một lần nữa không?” Đôi mắt anh đào đẹp đẽ hé mở một cách nguy hiểm, một tay khác kìm chặt lấy cằm, khiến Nguyệt Vô Tình không thể không ngẩng đầu.

“Cút…….”

“Anh dám nói, tôi dám hôn, thử đi?”

“…….”

“Ngoan, như này mới là nghe lời.”

“Minh Triệt, rốt cuộc anh muốn làm gì?!”

“Rất đơn giản, chúng mình yêu nhau.”

“Không thể nào.”

Lông mày nhăn lại, “Nguyên nhân.”

“Hai người đàn ông, anh cảm thấy có khả năng không?”

“Sao lại không có khả năng? Tồn tại sự thật là, đã có nhiều quốc gia chấp nhận đồng tính luyến ái là hợp pháp, chứng tỏ rằng loại tình cảm này có tồn tại và phát triển, tương lai sẽ được nhiều người chấp nhận hơn nữa.”

“Phản nghịch âm dương, thiên đạo không thể tha thứ!”

“Vứt thứ chó má đó đi! Anh có dám nói anh không có chút tình cảm nào với tôi không?”

“Không có.”

“Nhìn vào mắt tôi, nói hai từ đó với tôi thêm một lần nữa.”

“……”

“Nói đi!”

“Không, có.”

“Vì sao không nhìn tôi? Nguyệt Vô Tình, anh còn định lừa mình dối người đến khi nào nữa?”

“Minh Triệt, anh đừng nổi điên nữa.”

“Điên?”

Khóe môi cong lên với vẻ tàn bạo, đáy mắt lại lâm râm mỉa mai, “Thì ra, tất cả những gì tôi làm trong mắt anh, đều là nổi điên?”

Nguyệt Vô Tình cau mày, trong lòng khó chịu, một sự chua xót khó tả đang quấy rầy, nhìn vào ánh mắt vừa phức tạp vừa khó hiểu của Minh Triệt.

Có lẽ, đến chính anh cũng không hiểu.

Anh em?

Đồng đội?

Đối đầu?

Trước đó, anh chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, bọn họ lại có thể trở thành….. người yêu?

Vừa nghĩ đến hai từ này, da đầu Nguyệt Vô Tình lại tê rần.