Lúc này, người đàn ông bị La Đào xách ra từ trong tủ quần áo đột nhiên hét to lên, "Không, chuyện không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì hết, mấy người thả tôi ra! Tất cả là do con khốn này, là cô ta quyến rũ tôi! Các người muốn gì thì tìm cô ta! Tìm cô ta! Van xin các người tha cho tôi..."
Vốn tưởng rằng chỉ trong phim truyền hình mới có thể thấy được cảnh tượng này, hôm nay lại chân chân thật thật xảy ra trước mặt, những người đó đều cầm súng, khuôn mặt tàn bạo độc ác. Trước nay Tăng Vũ chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ thế này, sớm biết vậy gã còn lâu mới trăm phương nghìn kế dụ dỗ Lăng Tuyết, vì mấy đồng tiền trong tay cô ta mà phải trả giá bằng cả cái mạng của mình!
Gã đã nghe người ta nói, người bao nuôi Lăng Tuyết là một ông trùm xã hội đen, nhưng chung quy gã cũng không phải người của giới này, cũng chưa từng tiếp xúc với những mặt tối này, người không biết không sợ, cho nên gã mới ở bên Lăng Tuyết.
"Anh, đồ khốn vô lương tâm nhà anh! Cái gì gọi là tôi quyến rũ anh? Lúc đầu là ai chuốc say rồi kéo tôi lên giường???" Đầu ngón tay Lăng Tuyết run rẩy, sắc mắt tái mét.
Sau khi ở bên Từ Khắc, cảm giác thỏa mãn về vật chất đạt đến cực điểm, thế nhưng thân thể lại từ từ trống rỗng, dù sao ông ta cũng đã đến tuổi trung niên, mà Từ Khắc lại thích xằng bậy bên ngoài, về đến nhà khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, mà trong khi đó Lăng Tuyết là một cô gái trẻ trung hừng hực, đã nếm qua ngon ngọt, một Từ Khắc luôn tắc trách qua loa cho xong chuyện làm sao có thể thỏa mãn cô ta.
Cho nên, cô ta bắt đầu nhân lúc Từ Khắc không ở đây ra ngoài ‘săn chuối’, hơn nữa cô ta lại ra tay hào phóng, còn thật sự có không ít đàn ông bám lấy cô ta, vốn dĩ Tăng Vũ này không phải người xuất sắc nhất trong số đó, nhưng sau khi bị chuốc say, ỡm ờ giả vờ nếm thử một lần, Lăng Tuyết liền không có cách nào kiềm chế bản thân.
Tuy người đàn ông này nhìn qua khá gầy, nhưng năng lực chuyện kia lại làm cho cô ta rất hài lòng!
Thường xuyên qua lại, hai người đã giữ vững quan hệ bạn giường cố định, Tăng Vũ cầu tài, mà Lăng Tuyết lại là tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và sảng khoái!
"Cô cái đồ lẳиɠ ɭơ này! Nếu không phải do cô lẳиɠ ɭơ, tôi sẽ đơn giản thực hiện được sao?? Vốn là lợi dụng lẫn nhau, mỗi người có một mưu đồ riêng, nói như là tôi ép buộc cô không bằng! Lần này thật sự là bị cô hại chết rồi..."
Sắc mặt Lăng Tuyết đột nhiên trắng bệch, một nỗi niềm chua xót mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng cô ta, cô ta cho rằng, người đàn ông này ít nhiều cũng còn chút tình cảm với mình, bọn họ cũng đã từng thân mật như thế, cùng chung chăn gối, không ngờ tới trong mắt gã, lại là "lợi dụng lẫn nhau, mỗi người một mưu đồ riêng"?
Dạ Cô Tinh không có hứng thú nhìn đôi nam nữ này ở đay đấu khẩu, lông mày thanh tú hơi cau lại, Vu Sâm vẫn luôn lẳng lặng chú ý đến cô trực tiếp bước lên đạp vào l*иg ngực Tăng Vũ một cái, lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Tiếng gào thảm thiết của Tăng Vũ ngay lập tức bị cắt đứt sau hai chữ của Vu Sâm, đột ngột dừng lại, nhịn xuống nỗi đau đớn, gã ngậm chặt miệng lại, không phát ra một chút âm thanh nào nữa.
Dạ Cô Tinh khen ngợi nhìn anh ta một cái.
Vu Sâm mặt không biểu cảm lùi về phía sau cô.
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, Dạ Cô Tinh nhàn nhạt mở miệng: "Bây giờ là ba giờ mười lăm phút chiều, ba tiếng nữa Từ Khắc sẽ trở về, cô nói xem nếu như ông ta nhìn thấy hai người như vậy..."
Cô gái Lăng Tuyết này, ích kỷ, hẹp hòi, ganh đua, ghen ghét, mặc dù là cùng đi ra từ cô nhi viện, nhưng Dạ Cô Tinh tự cho rằng, cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta rồi!
Nói cho cùng, Lăng Tuyết vẫn nợ Dạ Cô Tinh một mạng, nếu không phải cô ta bỏ thuốc Dạ Cô Tinh để lấy lòng Tiểu Ngũ, vậy thì Dạ Cô Tinh cũng sẽ không chết!
Cô tự cho rằng mình không phải là loại người lương thiện, không học được lấy ơn báo oán, cũng không phải người khoan hồng độ lượng, cô chỉ biết, người không phạm ta ta không phạm người, người phạm vào ta ta trả lại gấp trăm lần!
Cho nên, ngày hôm nay nên làm như thế nào thì cứ làm như vậy, cô sẽ không nương tay.
Vừa nghe thấy người nọ uy hϊếp, trên mặt Lăng Tuyết lộ rõ vẻ kinh hoàng và sợ hãi: "Các người muốn gì? Tôi cho, cho các người hết! Van xin các người tha cho tôi... Đừng nói cho Từ Khắc... ông ta, ông ta sẽ gϊếŧ tôi mất..."
"Rất tốt. Cô là một người thông minh, biết xem xét thời thế." Dạ Cô Tinh thả người tựa vào ghế sofa sau lưng, phong thái thong dong: "Rất đơn giản, cô chỉ cần làm chuyện cô nên làm."
"Chuyện nên làm?" Lăng Tuyết khẽ giật mình, lúc này mới phản ứng lại được, những người này có thể không phải vì tài sản, mà là vì... Từ Khắc!
"Khi Từ Khắc tới đây, bình thường cô làm như nào thì cứ làm như vậy, tất cả như thường..."
"Tôi làm cô sẽ tha cho tôi sao?"
Dưới mũ lưỡi chai, bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Cô cho là, cô còn có tư cách kì kèo mặc cả sao?”
Cả người Lăng Tuyết mềm nhũn xuống, ánh mắt sững sờ: "Được, tôi làm."
Chạng vạng sáu giờ, Lăng Tuyết nhận được cuộc gọi của Từ Khắc, nói đêm nay sẽ qua đêm ở chỗ cô ta, bảo cô ta chuẩn bị một chút.
Đeo lên đồ trang sức trang nhã, thay một bộ bikini mới toanh, Từ Khắc có chứng nghiện đồ lót, ông ta thích phụ nữ nửa kín nửa hở, thẹn thùng ít nói.
Vẻ ngoài ngọc nữ, bên trong dâʍ đãиɠ, đây là tiêu chuẩn chọn phụ nữ của Từ Khắc!
Trước đây Lăng Tuyết mặc quần short nóng bỏng, cột tóc đuôi ngựa cao, lúc xuất hiện trước mặt Từ Khắc là một bộ sinh viên thanh thuần, nên đã dễ dàng bắt được trái tim của ông ta!
Sáu giờ rưỡi, tiếng chuông cửa vang lên, bàn tay cầm chì kẻ lông mày của Lăng Tuyết run lên, Dạ Cô Tinh trốn ở sau cửa của phòng ngủ, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía cô ta, hoàn toàn là ý uy hϊếp.
Cô ta vội vã đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại, chạy bước nhỏ ra mở cửa.
Trong một khắc mở cửa ấy, Từ Khắc vồ tới, ôm chặt lấy cô ta, giống như chú chó bám trên người cô ta khẽ ngửi: "Mợ đĩ của anh, nhớ anh không?"
Trong mắt Lăng Tuyết lóe lên một nỗi sỉ nhục, nhưng ngay sau đó đã được che đi sạch sẽ, khóe miệng kéo lên một nụ cười ngọt ngào, ỏn à ỏn ẻn: "Nhớ lắm —— "
Từ Khắc nôn nóng loại bỏ đồ trang trí ẩn hiện mỏng manh trên người cô, động tác thô lỗ, như một con thú hoang dã, vừa cắn vừa gặm, một chân đá cửa, ôm cô ta vào phòng ngủ.
Đột nhiên một thứ gì đó lạnh lẽo dán lên ót ông ta, một hơi thở nguy hiểm choáng ngợp quét qua, ông ta nặng nề đẩy người phụ nữ trong l*иg ngực ra, đá một cái vào bộ ngực đầy đặn của Lăng Tuyết, ánh mắt tàn nhẫn dọa cho Lăng Tuyết toàn thân co rúm lại, mãnh liệt run rẩy.
"Con khốn ——mày dám phản bội tao!"
Sau đó giơ hai tay lên, chậm rãi xoay người, đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng tất cả, con ngươi bỗng nhiên co lại, nhưng vẫn là miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhạt, "Người anh em này, có chuyện gì từ từ nói."
Vu Sâm lại không nhúc nhích chút nào, khuôn mặt lạnh lùng, giống như tảng băng.
Từ Khắc nghiêng đầu, đáy mắt lộ ra sự kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên tái mét, nghiến răng nghiến lợi: "Tôn, Nghị!"
Tôn Nghị lạnh lùng cười: "Đã lâu không gặp, anh Từ."
"Sớm biết có ngày hôm nay, khi đó bang Cá Mập không nên để cho chúng mày phát triển an toàn!"
Ánh mắt La Đào u ám, mấy năm nay ngoài tranh đấu gay gắt với nhau, thủ đoạn xảo quyệt của bang Cá Mập cũng gây cản trở không nhỏ!
Anh ta đã không ưa cái lão già vô dụng háo sắc Từ Khắc này từ lâu rồi, lúc này một nắm đấm nặng nề tiếp xúc thân mật với khóe miệng ông ta, làm một bên mặt ông ta đỏ tấy lên, Từ Khắc chỉ có thể trợn mắt nhìn lại.
"Con mẹ nó, mày xác định cho rõ ràng! Bây giờ mày đã trở thành tù nhân mà còn dám nói ẩu nói tả? Có tin ông đây một phát súng bắn nát cái não heo của mày không!"
Đáy mắt Từ Khắc thoáng hiện lên sự sợ hãi, mấy năm nay, ông ta đã sớm bị tửu sắc móc rỗng thân thể, từ lâu đã là miệng cọp gan thỏ.
"Nếu anh Từ đã dám động tay động chân với hàng hóa của Hoàng Dạ, nói vậy cũng nên đoán được sẽ có kết hôm nay." Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, mang theo một loại áp lực mạnh mẽ, Từ Khắc đột nhiên hoảng hốt, nhìn về hướng giọng nói truyền tới.
Một người đàn ông mặc cả cây đen, đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng loại khí chất chỉ thuộc về kẻ bề trên lại khiến ông ta kinh ngạc trong lòng!
"Hoành, Hoành Dạ?" Ông ta nhận được tin tức từ bên Tang Cánh, Bang Dã Lang hôm nay có một lô hàng cập bến ở bến tàu phía bắc thành phố, đồng thời phái rất nhiều tinh anh trong băng đảng để tiếp ứng, mấy năm nay, bang Dã Lang dựa vào địa thế hiểm trở ngoan cường, vẫn luôn đối đầu với bang Cá Mập, ông ta đã không thể nhịn được nữa, mà bến tàu phía bắc thành phố vừa đúng là khu vực của bang Cá Mập, vừa lúc ông ta có thể mượn cơ hội này nhổ cỏ tận gốc bang Dã Lang!
Cho nên, đêm qua ông ta đã sắp xếp một con thuyền, trên thuyền tất cả đều là tinh anh của bang Cá Mập, lệnh cho bọn họ đúng chín rưỡi lên đường, cùng với những người mai phục ở xung quanh bến tàu làm thành một trận gọng kìm mai phục cả đằng trước và đằng sau, đến lúc đó, ba người Tôn Nghị có mà chạy đằng trời!
Trải qua sắp xếp tỉ mỉ kỹ lưỡng của ông ta, kế hoạch không một sơ hở, cho nên ông ta với một nhóm anh em đến hộp đêm từ sớm để ăn mừng.
Không ngờ, không ngờ vậy mà Tôn Nghị không mắc câu!
"Họ Từ kia, con mẹ nó mày thật là hung ác! Vậy mà muốn một mẻ lưới bắt hết người của chúng tao?”
Từ Khắc âm độc hiểm ác mà cười, mắt lộ ra vẻ hung tợn: "Không độc ác thì không phải là đàn ông! Sớm muộn gì bang Dã Lang cũng sẽ bị bang Cá Mập nuốt trọn!"
Vũ Cường vươn tay ra cho ông ta một bạt tai, vốn dĩ làm một người đàn ông, anh ta khinh thường thủ đoạn đánh nhau của phụ nữ, nhưng thật sự không thể nhịn được nữa, không đánh cho ông ta méo miệng, lòng anh ta bứt rứt đến phát hoảng! Không thoải mái!
Từ Khắc vậy mà lại rất kiên cường, nhổ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ác độc vẫn không hề thay dổi.
Dạ Cô Tinh chậm rãi đi đến trước mặt ông ta, nở nụ cười nhàn nhạt, đè thấp giọng nói xuống: "Xem ra ông Từ còn không hiểu tình hình thực tế cho lắm..."
Chưa nói xong đã thấy Vu Sâm đứng một bên như tượng gỗ điêu khắc động đậy, trực tiếp bắn một phát vào chân ông ta, sau đó thu súng lại, lùi về bên cạnh Dạ Cô Tinh, toàn bộ quá trình suôn sẻ đơn giản, khiến cho ba người Tôn Nghị mắt chữ A mồm chữ O.
Lập tức, tiếng kêu gào đau đớn của người đàn ông vang lên, hòa lẫn cùng với tiếng thét hoảng sợ chói tai của người phụ nữ, Dạ Cô Tinh trực tiếp móc khẩu súng bạc từ trong ngực ra, bắn một phát vào đũng quần của Từ Khắc đang nằm dưới nền đất cách đó không xa: "Câm miệng."
Trong phòng bỗng nhiên im lặng xuống, Lăng Tuyết lăn lội bò tới, tới cạnh chân Dạ Cô Tinh: "Van xin anh...Van xin anh... Tha cho tôi... Tôi là người vô tội... Các người chỉ là muốn mạng của Từ Khắc, chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi!"
Đôi mắt sắc bén của Từ Khắc như một lưỡi dao rơi xuống người Lăng Tuyết, giống như hận không thể ăn thịt, uống máu cô ta!
"Con khốn—— mày là đồ đáng chết!"
Dạ Cô Tinh một phát đá văng người, Lăng Tuyết hoàn toàn là tự làm tự chịu, không trách được người khác!
Cô ra hiệu bằng mắt với Vu Sâm, Vu Sâm rút ra một tập tài liệu từ trong lòng, dí miệng súng vào trán Từ Khắc: "Ký."
Từ Khắc thoáng nhìn qua, bỗng nhiên trợn to mắt: "Mày, bọn mày... Bọn mày là Bang Ám Dạ??"
"Bang Ám Dạ, bang Dã Lang, Hoành Dạ... Bọn mày vậy mà..."
Pằng —— Vu Sâm bóp cò, vẻ mặt nghiêm nghị, một giây trước khi Từ Khắc nhắm mắt, lạnh lùng nói: "Ông đã biết quá nhiều..."
Chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật mãi mãi...
Lấy mực đỏ đóng dấu đã được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh từ lâu, dấu tay màu đỏ tươi của Từ Khắc in trên tài liệu, Vu Sâm đưa cho Dạ Cô Tinh.
Đảo nhanh mắt nhìn qua, xác nhận không có nhầm lẫn gì, sau đó giao vào tay Vu Sâm: "Lập tức bắt tay từng bước nuốt gọn tất cả những sản nghiệp dưới tên bang Cá Mập, nội trong một tuần, thu tất cả địa bàn của bang Cá Mập về dưới tên Bang Ám Dạ, kể cả... bến tàu phía bắc thành phố."
Vu Sâm cất tài liệu xong, cung kính đáp: "Vâng."
"Để lại ba người xử lý hiện trường, những người khác rút lui."
Sắp xếp tất cả đâu vào đấy xong, Dạ Cô Tinh xoay người rời đi.
"Cậu Dạ, người phụ nữ này..." Một trong những người được sắp xếp ở lại hiện trường thu dọn chần chừ mở miệng.
Dừng lại bước chân, Dạ Cô Tinh hơi nghiêng người, nhìn thấy ánh mắt Lăng Tuyết dại ra, vẻ mặt đờ đẫn, máu tươi của Từ Khắc nhuốm đầy người cô ta, trên da thịt trắng như tuyết dính từng đốm đỏ, trông diêm dúa lẳиɠ ɭơ một cách quỷ dị khó nói, cuối cùng khẽ cắn môi, giọng nói rét lạnh: "Nên làm như nào thì làm như vậy."
Dứt lời, dẫn theo nhóm người Vu Sâm, Tôn Nghị rời đi.
Còn lại ba tên lính giải ngũ ở lại xử lý hiện trường, hai mặt nhìn nhau: "Cậu Dạ nói vậy là có ý gì?"
Một người lắc đầu: "Tao không hiểu."
Người còn lại lắc đầu: "Đừng nhìn tao, tao cũng không biết."
"Làm gì với người phụ nữ này bây giờ?"
"Gϊếŧ?"
"Nhìn xem, con nhỏ này trông đẹp thật, gϊếŧ nó thì hơi đáng tiếc.."
"Vậy... thả?"
"Mày bị ngu à? Người phụ nữ này đã nhìn thấy sếp gϊếŧ người, lại nghe được nhiều cái không nên nghe như vậy, nếu như thả ả ra, chuyện xảy ra ngày hôm nay đều bị vạch trần ra ngoài, toàn bộ Hoành Dạ cũng phải đi tong!"
"Như này không được mà như kia cũng không được, vậy mày nói xem, đến tột cùng phải làm thế nào?"
Hầu kết người nọ khẽ nhúc nhích, nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt chợt lóe lên ý da^ʍ tà: "Hay anh... Mấy anh em ta sung sướиɠ tí nhỉ?"
Đáy mắt hai người còn lại nổi lên một ý định, vốn chính là đang ở độ tuổi tràn đầy tinh lực khí huyết sôi sục, trước đây bang Dã Lang lại nghèo, bọn họ đến một cô gái cũng chưa từng được chạm vào, bây giờ lại được miễn phí đưa tới cửa, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp như vậy, không lên không phải đàn ông!
Lăng Tuyết vẫn đang mặc bộ bikini theo đúng sở thích của Từ Khắc, da thịt trắng mịn như tuyết lộ gần hết trong không khí, lại thêm thân hình cô ta phát triển hoàn toàn đáng tự hào
"Anh, anh trước đi..."
"Khà khà... vậy anh đây không khách sáo nữa..."
Bên trong biệt thự, một mảnh ướŧ áŧ, một mảnh chán nản, mà Lăng Tuyết sớm đã bị cảnh tượng đẫm máu vừa rồi dọa sợ, không hề có sức chống cự, chỉ có thể mặc cho người xâu xé...
Dạ Cô Tinh đã dự liệu được kết cục của Lăng Tuyết, cô không trực tiếp hạ lệnh gϊếŧ cô ta, đã coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ!
Sống chết có số, tất cả phải dựa vào vận may của cô ta...
Một Lăng Tuyết không đủ để gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho cô, chỉ là nhìn vào có chút bẩn mắt mà thôi, vì đứa trẻ trong bụng, nếu như không cần thiết, cô sẽ tận lực giảm thiểu sát nghiệp, tuy cô không sợ trời phạt, không tin báo ứng, nhưng chung quy cũng cầu yên lòng.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Dạ Cô Tinh lại gọi một cuộc cho Dạ Thất, xác định không có vấn đề lớn gì, nhìn thấy màn đêm sắp buông xuống, cô lái xe đến ngôi biệt thự bên bờ biển.
Trước mắt, trong tay cô nắm ba thế lực Bang Ám Dạ, Dạ Xã, Hoành Dạ nhìn như là độc lập, không hề liên quan đến lực lượng hắc đạo, cùng với "Thế Kỷ Phong Thượng", "Studio Tinh Huy" hai thế lực bạch đạo trong giới giải trí, cộng thêm một nhà máy sản xuất vũ khí và một phòng thí nghiệm vũ khí ở thành phố A.
Sau khi về lại thủ đô, Tiền Kỳ Bân và cô có trao đổi qua điện thoại vài lần, hầu hết là báo cáo về tiến độ xây dựng các nhà máy quân sự và phòng thí nghiệm, cũng như tình hình tài chính.
Trong lúc nói chuyện, hai người đều rất ăn ý không tề nhắc gì tới Tề Dục, Dạ Cô Tinh ít nhiều có thể đoán được suy nghĩ của Tiền Kỳ Bân, làm một người cha yêu con như mạng, ông tự nhiên không hy vọng Tề Dục có ràng buộc về mặt tình cảm với cô, là người từng trải, ông hiểu rất rõ, thứ có thể hành hạ một người đàn ông, không phải lao tù, mà là tình cảm.
Mà Dạ Cô Tinh đương nhiên rất vui khi thấy như vậy, có lẽ cô cảm thấy thương hại cho Tề Dục, có thể mang lòng trắc ẩn, không thể phủ nhận, cô đồng cảm với người ngồi trên xe lăn vẫn thẳng lưng kia, một cậu thanh niên im lặng sâu sắc không vui không buồn, nhưng cô cũng rõ ràng, thương tiếc cũng tốt, đồng cảm cũng được, đều không phải là yêu!
Do dự sẽ dẫn đến thảm họa, cho nên, cô thà ngay cả một cơ hội cũng không cho.
Nghĩ đến An Tuyển Hoàng, trong mắt Dạ Cô Tinh xẹt qua một chút bất đắc dĩ, cô không ngờ một người lạnh lùng như anh cũng sẽ mẫn cảm như vậy, kể từ sau khi cả hai thi đấu ở trường bắn, anh luôn truy hỏi cô nguyên nhân sử dụng khẩu súng bạc, theo nguyên tắc thẳng thắn với nhau, cô kể lại khái quát một lượt chuyện của Tề Dục cho anh, đương nhiên, đã lược bỏ đoạn bị Tề Dục cưỡng hôn, nhưng không ngờ, người đàn ông này vẫn nổi cơn ghen.
Vừa thấy cô nhét súng ngay sát trên eo thì liền lập tức trừng cô, hận không thể dùng ánh mắt kéo nó xuống, nhưng ghen cũng chỉ là ghen, An Tuyển Hoàng đã biết uy lực của cây súng này, đương nhiên biết nó là đồ tốt, thích hợp nhất cho phái nữ dùng để phòng thân, cho nên anh cũng tuyệt không nhiều lời.
Nhiều lắm chỉ là ánh mắt sa xầm xuống, mặt lạnh xuống vài độ, Dạ Cô Tinh làm bộ không hiểu, lại càng khiến anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Huy Nguyệt đã chấp nhận lời mời thử vai cho vị trí người đại diện của Chanel thay cô, Dạ Cô Tinh suy nghĩ một chút vẫn là quyết định từ chối, vẻ mặt Dạ Huy Nguyệt rất chi là bất lực.
Hiện tại cái thai đã bốn tháng, bởi vì là thai đôi, nên bụng lộ rất rõ, cũng không phải cô muốn bỏ qua cơ hội này, mà là không có cách nào khác, cũng không thể vác cái bụng bầu to như này đi quay quảng cáo đúng không!
Dạ Huy Nguyệt thấy cô đã quyết tâm, cũng không cưỡng cầu nữa, trực tiếp nói rõ tình huống với bên Chanel qua điện thoại, lại không ngờ phản ứng của bên Chanel rất kỳ lạ, không chỉ cố gắng hết sức để giữ cô lại, thậm chí còn tăng thù lao của cô lên bảy con số, vì vậy cô gần như đã được chỉ định làm người đại diện.
Ngược lại điều này khiến Dạ Cô Tinh vô cùng kinh ngạc.
Theo lý thuyết, thương hiệu xa xỉ nổi tiếng toàn cầu như Chanel tìm người thế nào chẳng được, tại sao lại một mực coi trọng cô, còn tỏ thái độ nếu không phải cô thì không thể được.
Cứ như vậy lại gợi lên hứng thú của Dạ Cô Tinh, dù sao sau khi thi cuối kỳ xong, thời gian trống cũng không ít, đi thử một chút cũng không sao.
Dạ Huy Nguyệt vô cùng vui mừng hớn hở.
Thật ra, từ khi “Bầu trời thành phố” công chiếu, sau khi nổi tiếng nhờ một tác phẩm, Dạ Huy Nguyệt làm người quản lý, nhận được không ít lời mời làm đại diện thương hiệu và tham gia hoạt động thương mại, trong tay còn có sẵn vài kịch bản để chọn, trong đó có cả kiệt tác, những đạo diễn nổi tiếng như là Cố Minh Viễn, đều vươn cành oliu ra với ‘Áo Tím’.
Nhưng Dạ Cô Tinh thực sự không thể phân thân, ban đầu tình hình ở thành phố A không ngừng bận rộn, sau khi về thủ đô lại thuần phục được bang Dã Lang, gây dựng công ty bảo vệ Hoành Dạ, đoạn thời gian trước một chiêu giải quyết bang Nghiêm, giải quyết công việc xong cũng cần cô đích thân tới hỏi, hôm nay lại vội vàng thôn tính bang Cá Mập, có thể nói bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngựa không dừng vó.
Rồi ngay ngày mai còn phải về trường tham gia thi học kỳ.
Có điều, có một chuyện vẫn luôn là tâm bệnh của cô, ngày chính thức phát hành phần một của bản cải biên “ZARK” đã qua được nửa tháng, trong lúc cô không nhận được bất kỳ tin tức nào có liên quan tới Dạ Tổ, bên Dạ Thất cũng không hề có động tĩnh gì, tiêu chí rõ ràng như thế, đối với nhân viên tình báo có khứu giác nhạy bén mà nói, không nên có bất kỳ trắc trở nào!
Những tấm ảnh bìa đó cũng truyền bá trắng trợn trên mạng internet, qua hơn mười ngày, không nên không có chút phản ứng nào như thế!
Trừ phi... thành viên của Dạ Tổ đang ẩn nấp ở Trung Quốc kia hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy...
Lẽ nào... Không không không! Không thể nào! Bọn họ đều là những bậc thầy kiệt xuất do chính sư phụ dạy dỗ, các phương diện năng lực đều vượt xa đặc công bình thường, không nói là trăm trận trăm thắng, nhưng tự bảo vệ mình hẳn là không có bất cứ vấn đề gì...
Đang suy xét đến mức quên cả mọi thứ xung quanh, phía trước bỗng nhiên có một chiếc Mercedes màu đen lao ra, cô vội vã đạp phanh lại...
Lại thấy một người chậm rãi đi ra từ chiếc xe Mercedes, tóc ngắn màu nâu chỉnh tề bên tai, đôi mắt màu hổ phách tựa như hai viên ngọc lưu ly thượng hạng, trong sáng óng ánh, lấp lánh ánh sáng, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, giống như một quý ông người Anh chậm rãi bước ra từ trong bức tranh sơn dầu.
"Xuống xe." Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên, chậm rãi tuôn ra như cây đàn Violon, hào hoa phong nhã...