Ngút Trời

Chương 86: mở rộng tầm mắt 4

Bắt đầu từ chương sau Tiểu công sẽ nhường bộ này lại cho em gái của Tiểu Công edit hộ và tất cả các truyện cũng như vậy luôn, vì Tiểu Công không có thời gian, vì vậy nếu em nó edit có khó đọc quá các bạn bỏ qua nhé

Vài tiếng lách cách vang lên, một số luyện dược sư lại thất bại, lúc này bọn họ mới hồi thần từ sự việc kinh hách vừa rồi, nhìn đống dược liêu đã thành phế thải, thần sắc ảo não.

Thật là xui xẻo, chính cái kẻ kỳ quái kia hại bọn họ luyện chế thất bại.

Sự việc này ngay lập tức cảnh tỉnh những người còn lại, không luyện dược sư nào dám thất thần nữa, tất cả đều dồn hết tinh lực vào luyện chế dược tề.

Thời gian không còn nhiều nữa, bọn họ nhất định phải cố hết sức.

Hạ Hinh Viêm thái mỏng thảo dược xong lại tiếp tục vung dao, từng miếng mỏng lại được cắt thành sợi nhỏ.

Hà Hy Nguyên đứng dưới sân khấu sắc mặt đã đen như đít nồi, hắn vẫn không hiểu được hành động của Hinh Vieem có dụng ý gì.

Tiểu hồ ly đã nằm gọn trên vai Hà Hy Nguyên, ở trong đầu hắn cảm thán một câu: "Kỹ thuật xắt rau của Hinh Viêm tốt thật."

Hà Hy Nguyên liếc nhìn tiểu hồ ly đang run rẩy khóe môi, cái này xem như lời khen sao?

Cuối cùng đợi được Hạ Hinh Viêm chế biến xong dược liệu, hội trưởng rốt cuộc cũng thở dài một cái.

May mà nàng đùa xong rồi, nếu không cái mặt già của lão thật đúng là không biết dấu vào đâu cho tốt, đây chính là lần đầu tiên cuộc thi so tài giữa các luyện dược sư lại có kỳ ba như vậy.

Bây giờ lão chỉ muốn cuộc thi kết thúc nhanh nhanh, cũng chẳng thèm để ý có tìm ra được mầm tốt nào không, chỉ cần đánh cho tên nào đó cực lực đề cử Hạ Hinh Viêm một trận là đủ rồi.

Lão đã mấy chục tuổi rồi, đây là lần đầu tiên mất mặt như vậy!

Thử nghe xem, những người ngồi dưới kia đang nói cái gì, thử nhìn xem, bọn họ đang cười nhạo cái gì!

Luyện dược sư bọn họ có khi nào bị người cười nhạo như vậy?.

Hạ Hinh Viêm đứng trên sân khấu cuối cùng cũng thu dao lại, từ trong không gian lấy ra một vật khác.

Nhìn vật kia một cái, một gia chủ trong hai gia tộc lớn tò mò hỏi hội trưởng hiệp hội luyện dược sư: " Hội trưởng, đó là cái gì a?"

Bị người điểm danh, hội trưởng không muốn trả lời cũng không được, đành phải cắn răng nói: "Là cối xay"

"Cối xay là vật gì?"Hiển nhiên vị gia chủ kia vẫn không thể hiểu được câu trả lời của hội trưởng.

"Là vật dùng để nghiền bột ớt hay làm sữa đậu nành gì đó."Phó hội trưởng không hề suy nghĩ liền bật thốt ra.

Lão vừa dứt lời, lập tức nhận được vài ánh mắt quỷ dị liếc tới. Đặc biệt là ánh mắt muốn gϊếŧ người của hội trưởng, phó hội trưởng hận không thể một tát tát chết bản thân.

Lão vừa nói cái gì vậy a, hôm nay hiệp hội luyện dược sư bọn họ còn chưa đủ mất mặt sao?

"Ha ha...quả nhiên là luyện dược thật cao thâm." Nói xong liền quay đầu giả bộ chăm chú quan sát tình huống trên sân khấu.

Chỉ là mấy vị khách quý đang ngồi đây có ai lại chưa thành tinh, sao lại không nghe được cảm giác xấu hổ trong câu nói đó.

Hạ Hinh Viêm không thèm để ý ánh mắt của người khác, bỏ dược liệu vào trong cối nghền nát.

Những luyện dược sư khác đang làm việc của mình cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc nàng một cái.

Nhìn nàng ngiền nát dược liệu thành thuốc bột, lại nhìn dược liệu dưới tác dụng linh lực của bọn họ biến thành nước, trong lòng cười thầm không thôi.

Thuốc bột thì có tác dụng gì? Thật là buồn cười!

Trình độ thế này cũng dám tham gia, thật đúng là không sợ mất mặt!

Cuối cùng nàng cũng xử lí xong dược liệu, kế tiếp là tinh thạch.

Những luyện dược sư đã thất bại đứng ở dưới sân khấu dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn nàng, không biết kế tiếp nàng ta định làm gì a?

Tốt thôi, dược liệu có thể cắt nhỏ, vậy còn tinh thạch thì sao? Chẳng ai không biết luyện dược sư có nhiều loại tinh thạch có tác dụng khác nhau.

Mà tinh thạch này, phải dùng ngọn lửa hình thành từ linh lực mới có thể luyện chế.

Phải đem tinh thạch luyện chế ra mới có thể dung hợp dược tề thành công.

Kì lạ là Hạ Hinh Viêm không thu hồi cối xay nhỏ mà từ trong không gian lấy tiếp ra một đồ vật khác. Mà hội trưởng hiệp hội luyện dược sư nhìn thấy vật kia là vật gì xong, thiếu chút nữa trực tiếp phun ra một búng máu.

Nàng,...nàng thế nhưng lấy ra một cái búa!

Hạ Hinh Viêm, thật là quá lắm rồi đấy!

Nàng cho rằng hiệp hội luyện dược sư bọn họ là cửa hàng tạp hóa sao?

Chẳng lẽ trong ấn tượng của nàng, luyện dược sư là đầu bếp kiêm thợ rèn sao!

Nếu không phải cuộc thi còn đang tiếp tục, mặt mũi của hiệp hội luyện dược sư không thể mất hết thì lão nhất định phải đem kẻ phá đám này ném ra ngoài.

"Bang" cái búa trong tay nàng hạ xuống, tinh thạch lập tức nứt ra. May mắn, nàng dùng lực đạo vừa phải, không khiến tinh thạch nát ra như cám.

Nhìn qua hành động của nàng cực kì tinh tế, tinh thạch được chia ra thành các hình dạng lớn nhỏ theo ý nàng, sau đó cái cối xay nho nhỏ kia lại phát huy tác dụng, tiếp tục nghiền nát tinh thạch.

Hai vị hội trưởng ngồi trên ghế khách quý đã không thèm quan sát động tác của nàng nữa, bọn họ chỉ muốn biết nàng sẽ làm ra dược tề được yêu cầu như thế nào.

Đương nhiên, đấy là nếu như thứ đó được gọi là dược tề.

Hai canh giờ rất nhanh sẽ qua, đây chính là thời gian cuối cùng cho hơn một trăm luyện dược sư còn ở lại làm ra thành quả.

Chính lúc này, Hạ Hinh Viêm cuối cùng cũng dùng tới thứ mà bất kì luyện dược sư nào cũng đã dùng ngay từ đầu - lửa.

Chỉ thấy nàng đem tất cả dược liệu đã nghiền nát phối lại theo tỉ lệ nhất định, sau đó cho vào một cái chén nhỏ. Cối xay kia rốt cuộc hoàn thành sứ mệnh, được Hạ Hinh Viêm thu vào không gian.

Trên bàn trước mặt nàng xuất hiện một vật khác - một cái thùng sắt nhỏ.

Hạ Hinh Viêm trực tiếp dùng linh lực khoét thành một lỗ nhỏ ở thân thùng, để chén nhỏ lêи đỉиɦ thùng, sau đó thả mồi lửa vào trong thùng sắt.

Ngọn lửa lập tức cháy lên hừng hực, bao quanh chén ngọc đang đựng dược liệu.

Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng chỉ có thể cảm thán một câu: "Đến tận lúc kết thúc chúng ta mới thấy nàng dùng lửa, thật là không dễ dàng a!"

Mà thái độ hận tới nghiến răng nghiến lợi của lão cũng phải khiến bốn người kia phải che mặt.

Hương thơm nhàn nhạt của dược tề lan tỏa trong không khí, không ít người đã luyện chế thành công.

Đương nhiên số người còn ở lại trên sân khấu không tới một trăm. Tốc độ loại bỏ chóng mặt quả thật khiến người khác phải líu lưỡi. Khó trách địa vị của luyện dược sư lại cao quý như vậy.

Chỉ qua một lần tỷ thí cũng có thể thấy được luyện chế ra dược tề là vô cùng khó khăn. Còn chưa kể đây là dưới tình huống bọn họ đã có sẵn dược liệu cùng phương thuốc.

Phải biết cho dù là luyện dược sư lợi hại tới đâu cũng phải tự mình tìm tòi ra phương thuốc, càng không nói có rất nhiều loại dược liệu trân quý khó tìm, có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Chỉ một lần tỷ thí cũng khiến tất cả những người ở đây khắc sâu ấn tượng, càng thêm kính nể luyện dược sư.

Kể cả những luyện dược sư vừa thất bại cũng không có bất kì ai coi thường. Bọn họ còn trẻ, tương lai còn dài, sau này chắc chắn sẽ càng tiến bộ.

Nhưng mà đối với Hạ Hinh Viêm đang đứng trên khán đài kia, bọn họ không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt.

Người này thực sự là luyện dược sư sao?.

Trừ bỏ những người mang tâm tình nghi hoặc, cũng có kẻ là vui sướиɠ khi người gặp họa, ví như Bạch Đan Quyên cùng Dịch Cẩn Minh.

"Thời gian đã hết, tất cả mọi người dừng tay." Chưa bao giờ hội trưởng lại tuyên bố kết thúc cuộc thi với một tâm trạng kích động như vậy.

"Các vị luyện dược sư xin mời mang thành quả lên để giám định." Hội trưởng kích động tới nỗi cả người phát run, cuối cùng cuộc thi giống như hành hình này cũng kết thúc, lão cũng có thể đá Hạ Hinh Viêm đi cho khuất mắt rồi.

Như vậy thì sẽ không còn người khiến luyện dược sư phải mất mặt nữa.

Hà Hy Nguyên đứng dưới khán đàn khẩn trương nắm chặt tay, cả người cũng nghiêng về phía trước, cơ bắp toàn thân căng chặt lại.

Tiểu hồ ly cố tình lại vô cùng bình tĩnh. Hắn bình thản xõa tung đuôi, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, nhìn đám giám khảo trên đài đang kiểm định chất lượng dược tề giống như nhìn một trò hề.

"A Hy, đừng khẩn trương."

Hiếm lắm mới có lần tiểu hồ ly có thể bình tĩnh đi an ủi người khác.

"Ngươi rất tự tin là Hinh Viêm nhất định sẽ thắng?" Thần kinh căng thẳng của Hà Hy Nguyên cũng không vì lời an ủi của tiểu hồ ly mà thả lỏng, ngược lại càng căng chặt hơn, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm sân khấu, sợ bỏ lỡ bất kì một chi tiết nào.

"Ngươi đừng quên, Hinh Viêm là ai? Nàng chính là Hạ Hinh Viêm!" Ngữ khí của tiểu hồ ly vô cùng khẳng định.

Hà Hy Nguyên bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Cho dù ngươi cực kì tin tưởng Hinh Viêm, cũng không cần đến mức này chứ!"

Hắn cũng giống tiểu hồ ly, vô điều kiện tín nhiệm Hinh Viêm. Nhưng lần này dù sao cũng là luyện dược sư so tài, Hinh Viêm vốn không phải luyện dược sư, lại là lần đầu tiên luyện chế dược tề, không thể cứ mù quáng tin tưởng nàng nhất định sẽ thắng như vậy chứ.

"Hinh Viêm không có khả năng thắng."

Hà Hy Nguyên rút ra kết luận.

"Vốn dĩ là không có khả năng thắng." Âm thanh hài hước của tiểu hồ ly vang lên, Hà Hy nguyên nghe được liền sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn tiểu hồ ly. Ánh mắt tiểu hồ ly rõ ràng là trần trụi khinh bỉ bộ dáng ngu ngốc của hắn.

"Ngươi có ý gì?" Cho dù trong lòng mơ hồ có được đáp án, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra khỏi miệng.

Tiểu hồ ly bất đắc dĩ trơn tròn mắt, nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu ngốc: "Ta đúng là cực kì tin tưởng Hinh Viêm, nhưng cũng không nói nàng có thể thắng được một đám luyện dược sư chính thống!"

"Vậy ngươi biểu hiện bình tĩnh như vậy là bởi vì..."Hà Hy Nguyên nói nửa câu thì dừng lại, dưới ánh mắt chế nhạo của tiểu hồ ly, đáp án đã tự động nhảy ra: "Ngươi căn bản chưa từng cho rằng Hinh Viêm sẽ thắng."

Hóa ra Đoạn Hằng Nghê sở dĩ không khẩn trương là bởi vì hắn căn bản một chút hy vọng cũng không có.

Nhìn thấy ánh mắt "cuối cùng ngươi cũng chịu hiểu" của tiểu hồ ly, Hà Hy Nguyên cười gượng chuyển ánh mắt lên sân khấu.

Mặc kệ, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, chỉ cần Hinh Viêm cao hứng, nàng muốn chơi thế nào liền chơi thế đó.

Tiểu hồ ly nhàm chán ngáp một cái. A Hy quá nghiêm túc, sao có thể trông chờ Hinh Viêm sẽ chiến thắng luyện dược sư so tài?

Nếu luyện dược sư so tài có thể để một người căn bản chưa từng luyện dược dễ dàng chiến thắng thì luyện dược sư sao có thể là chức nghiệp cao quý được người người kính trọng?

Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư đương nhiên không cần tự mình đi giám định chất lượng dược tề. Nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt của lão vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Hinh Viêm được tất cả mọi người chú ý kia.

Trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao còn chưa giám định xong, mau mau loại nàng khỏi cuộc thi cho đỡ chướng mắt a.

Đương nhiên đối với tiếng lòng của lão, Hạ Hinh Viêm không tâm linh tương thông với lão không thể biết được. Nàng vẫn chậm rì rì đứng trên sân khấu, chậm rãi thu thập các loại dụng cụ cùng dược liệu lại, sau đó lại chậm rì rì đi xuống sân khấu.

Hội trưởng vừa nhìn thấy Hạ Hinh Viêm đi đến khu vực giám định dược tề, ánh mắt liền chuyển lên người những luyện dược sư đang làm giám khảo.

Mấy vị giám khảo đang nghiêm túc làm việc bỗng nhiên bị một tầm mắt nóng rực dọa cho lạnh cả người, sát khí thật lớn.

Bọn họ theo bản năng tìm đến căn nguyên của ánh mắt bất thiện kia thì nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của hội trưởng nhà mình.

Trên mặt cười gượng một tiếng, tiếp tục giả bộ trấn định kiểm tra chất lượng dược tề. Trong lòng bọn họ lại không ngừng kêu oan: "Hội trưởng à, làm mất mặt luyện dược sư cũng không phải chúng tôi, xin ngài hãy thu ánh mắt như muốn gϊếŧ người lại có được không!"

Kết quả giám định quả nhiên cho thấy luyện dược sư so tài là vô cùng khắc nghiệt. Hơn trăm người còn lại cũng bị loại tới bảy phần, còn lại cũng chưa đến ba mươi người.

Tỉ lệ loại bỏ cao như vậy khiến những người ngồi dưới đài thổn thức không thôi. Lại nhìn bộ dáng những luyện dược sư đang có mặt ở đây, dù là đứng trên sân khấu hay ở dưới khán đài đều vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ tập mãi đã thành thói quen.

Bọn họ biểu hiện như vậy càng khiến người khác khâm phục không thôi. Luyện dược sư tới cùng phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể bước tiếp trên con đường đầy khó khăn này.

Cuối cùng cũng đến lượt Hạ Hinh Viêm, nàng vẫn chậm rãi đi tới khu vực giám định dược tề, bước chân thong dong lại như giẫm vào trong lòng mỗi người, khiến tất cả đều vô cùng khẩn trương hồi hộp.

Không một ai có thể không chú ý Hạ Hinh Viêm, bởi từ đầu cuộc thi tới giờ, cho dù là thái độ hay cách luyện dược của nàng đều khiến người kinh ngạc không thôi.

Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm đặt thành phẩm của mình trước mặt ban giám khảo, không thèm để ý khuôn mặt giống như bị táo bón của bọn họ, yên tĩnh đứng một bên chờ đợi kết quả.

Nàng không nóng nảy nhưng những người ở đây đều cực kì nóng nảy. Đặc biệt là vị hội trưởng đang ngồi trên ghế khách quý kia quả thực là gấp gáp đến điên rồi. Trong lòng không ngừng mắng mấy vị giám khảo đang đứng sững sờ kia: "Mẹ nó, còn chần chờ gì nữa, còn không mau loại bỏ Hạ Hinh Viêm đi!"

Cũng không để lão phải chờ lâu, vị giám khảo kia nhanh chóng buông một câu: "Không hợp cách, ngươi bị loại."

Một câu này vừa thốt ra, cả hội trường thế nhưng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tự nhiên cũng có Bạch Đan Quyên Cùng Dịch Cẩn Minh là cười sung sướиɠ khi người gặp họa.

Hội trưởng vừa lòng gật đầu. Rất tốt, cuối cùng cũng giải quyết được phiền toái này rồi.

Nhưng mà đúng lúc lão vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói thanh lãnh của nữ tử lại vang lên: "Khoan đã."

Hội trưởng nhìn xuống, người vừa mở miệng không phải ai khác mà chính là Hạ Hinh Viêm. Lão tức giận tới mức râu dựng đứng. Khoan đã cái gì, không hợp cách chính là không hợp cách!

Nhất định phải đem nàng đá ra ngoài!

Trong lòng hắn rít gào nhưng giám khảo đứng phía dưới vẫn phải ôn hòa lên tiếng, đảm bảo cuộc thi công bằng, công tư phân minh: "Ngươi còn có nghi vấn?"

"Đương nhiên." Hạ Hinh Viêm nhướng mày: "Dược tề của ta có gì không hợp cách?"

Lời này vừa nói ra, đừng nói luyện dược sư không còn gì để nói, ngay cả khán giả dưới đài cũng trừng mắt nhìn Hạ Hịnh Viêm. Người này không phải có bệnh đấy chứ, không hợp cách chẳng lẽ còn cần lí do sao?

Chẳng lẽ nàng không thấy dược tề phải là đan dược hoặc nước thuốc sao, làm gì có dược tề nào là thuốc bột như nàng?

Trong số ban giám khảo có một người còn miễn cưỡng trấn định, cố gắng duy trì bình tĩnh trả lời nàng: "Dược tề như vậy dược hiệu sẽ không cao."

Vị giám khảo kia xem ra thực khách khí, còn gọi thuốc bột mà Hạ Hinh Viêm luyện chế ra là dược tề chứ không đến nỗi nói thẳng là phế liệu.

"Sao ngươi biết dược hiệu không cao?" Câu hỏi tự tin của nàng khiến luyện dược sư kia hoảng hốt, theo bản năng muốn đưa tay ra giám định thử thuốc bột mà nàng chế ra.

Đúng lúc này, bang một cái, tay của vị giám khảo kia bị người vô tình hất ra.

Luyện dược sư vô cùng tức giận, quay đầu trừng mắt với kẻ dám đánh hắn. Ngay lập tức bộ dáng hung ác giống như quả bóng bị xì hơi, bởi vì người kia chính là hội trưởng nhà mình.

Chỉ là, vị giám khảo ngước nhìn vị trí khách quý cách xa nơi này, cảm thán tốc độ của hội trưởng không phải nhanh bình thường.

"Ngươi là Hạ Hinh Viêm đúng không?" Hội trưởng ôn hòa cười, nhưng trên mặt lại đằng đằng sát khí, cảm giác giống như lão sắp nổi điên đến nơi.