Ngút Trời

Chương 152: Đánh Cuộc Sinh Tử

“Trăm họ lầm than, vạn dân than khóc, đao này cũng bị xưng là tà vật, trở thành cấm kỵ của tất cả mọi người, dần dần bị người phai nhạt.”

Đoạn Hồn dùng sức nhắm lại hai mắt, sau đó mạnh mẽ mở ra, thanh âm ổn trọng lại nói ra cực nhỏ: “Đao này tên gọi....là Đoạn Hồn.”

Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoạn Hồn, ánh mắt ngạc nhiên từ trên mặt Đoạn Hồn cùng đại đao trong tay không ngừng qua lại di động.

“Ta là hồn đao chi linh.”

Đoạn Hằng Nghê đã không biết hiện tại là cái tâm tình gì, chuôi này là ma đao trong truyền thuyết thế nhưng hiện giờ đang ở trước mặt hắn.

Nói thật, hắn thật sự rất muốn đem cây ma đao này thu, nhưng là, nghĩ đến những người đã từng được đến ma đao này, một đám cuối cùng điên cuồng, lại làm hắn sợ hãi không thôi.

Thực lực cố nhiên là đề cao rất nhiều, nhưng là, cuối cùng một đám tất cả đều biến thành vũ khí gϊếŧ người không có ý thức, vậy còn ý nghĩa gì.

Trừ bỏ gϊếŧ chóc, trừ bỏ chinh chiến thì thanh đao này cũng chẳng còn ý nghĩa gì khác, hắn không muốn biến thành cái dạng này, cũng không muốn Hạ Hinh Viêm cũng biến thành như vậy.

“Cho ngươi.” Hạ Hinh Viêm đưa đại đao cho người đối diện.

Đoạn Hồn nhìn chằm chằm đại đao trước mắt, bên môi xả ra một mạt ý cười: “Như thế nào ngươi cũng sợ thành ma sao?”

“Có thành ma hay không đó là vấn đề của ta, cùng chuôi đao này không có nửa phần quan hệ.” Hạ Hinh Viêm vừa nói xong, đối diện Đoạn Hồn thân thể chấn động, tựa hồ là cảm xúc kịch liệt dao động một chút.

“Được đến Đoạn Hồn đao là có thể tăng thực lực rất nhiều.” Đoạn Hồn hơi rũ đôi mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú Đoạn Hồn Đao trước mặt.

“Không có ccây đao này, ta như cũ vẫn có thể tự đề cao thực lực.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nói, “Chỉ dựa vào tác động của ngoại lực thì tu luyện còn có ý nghĩa gì? Thực lực của chính mình muốn đề cao còn phải nhờ ngoại lực, chẳng phải là thực bi ai sao?”

“Rõ ràng là ý chí của mình bạc nhược, một hai phải đem tất cả tội lỗi đều đẩy đến trên một thanh đao, cách lấy cớ này thật là vụng về.”

Hạ Hinh Viêm châm chọc như vậy là quá rõ ràng, không chút nào che dấu càng không có nửa phần làm ra vẻ.

“Thế nhân đều nói như thế, ngươi muốn khiêu chiến toàn bộ người khắp thiên hạ sao?” Đoạn hồn như cũ không có ngẩng đầu, chỉ là hỏi vấn đề hắn cần hỏi.

Hạ Hinh Viêm cười, tiếng cười thực sang sảng, làm Đoạn Hồn khó hiểu nhíu mày, hắn muốn nhìn một chút Hạ Hinh Viêm rốt cuộc vì cái gì cười, hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến Hạ Hinh Viêm cười đến hai vai run rẩy, bộ dáng sắp không thể giữ được hình tượng.

“Ngươi cười cái gì?”

Đoạn hồn thật sự không có cảm giác được lời hắn nói có cái gì buồn cười, hắn không rõ, Hạ Hinh Viêm cười cái gì?

“Người khắp thiên hạ nói như thế nào ta liền phải nói theo họ sao?” Hạ Hinh Viêm thật vất vả mới dừng cười được, liếc xéo Đoạn Hồn, “Lời ngươi nói thật buồn cười.”

Đoạn Hồn trố mắt nhìn chăm chú Hạ Hinh Viêm, nàng ta luôn có những suy nghĩ kỳ quái như vậy sao?

“Hảo, chỉ là một số lời đồn nhàm chán mà thôi, có cái gì phải lo lắng.” Hạ Hinh Viêm không để ý lắm nhún vai, tùy ý nói, “Bọn họ muốn nói liền nói đi, ngươi hà tất phải quá để ý đâu? Ngươi muốn sống thế nào thì sống như thế đó, chỉ cần ngươi sống cảm thấy thoải mái thì quan tâm lời nói từ người khác làm gì.”

Tự mình sống tốt?

Tự mình sống thoải mái?

Không quan tâm lời người khác?

Đoạn Hồn mày càng ninh càng chặt, hắn cười khổ một tiếng nói: “Ngươi nói nghe ra thật nhẹ nhàng.”

“Ân, nói bằng miệng đương nhiên rất nhẹ nhàng.” Hạ Hinh Viêm cũng không có ở trước mặt Đoạn Hồn giả bộ làm gì, “Nếu như cũng có người nói như vậy với ta, ta cũng sẽ sinh khí, có lẽ cũng sẽ trả lời giống như ngươi, ta cũng sẽ dao động.”

Hạ Hinh Viêm nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: “Bất quá, sau khi dao động, ta sẽ cảm thấy buồn cười. Và sẽ trả lời cho bọn họ một câu, lời nói của bọn họ quan trọng giống như ta đánh rắm?”

“Đương nhiên, những người như vậy không đáng để ta lảng phí thời gian cùng lời nói.” Hạ Hinh Viêm cười lắc đầu, đồng thời bất đắc dĩ nói nhỏ một câu, “Ngươi có thể tiếp nhận cây đao này trước hay không, ta giơ như vậy rất mệt.”

Nàng là một con người, không phải một pho tượng, vẫn luôn duy trì một tư thế như vậy, còn xách theo một thanh đao, thật sự rất mệt.

Nhìn thấy thái độ không sao cả của nàng, làm trong đầu Đoạn Hồn kêu loạn không ngừng, không thể không nói Hạ Hinh Viêm mỗi tiếng nói cử động đều như đánh sâu vào lòng hắn, không biết thế nào, Đoạn Hồn lại hỏi một câu: “Ngươi không muốn sao?”

“A?” Hạ Hinh Viêm hiển nhiên lập tức không có phản ứng lại ý tứ Đoạn Hồn.

“Có thể đề cao thực lực trên một diện rộng, ngươi không nghĩ muốn có nó sao?” Đoạn Hồn nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, hắn cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, chỉ biết lúc này hắn thực khẩn trương.

Khẩn trương đến tâm đều nhắc tới cổ họng, thịch thịch thịch nhảy mấy cái không ngừng, bên tai cái gì cũng đều không nghe được, chỉ có thể cảm nhận được tim mình đập kịch liệt, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt thành quyền, môi gắt gao mím lại.

“Muốn a.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nói, “Ngươi cảm thấy ai sẽ ngại thực lực của chính mình tăng trưởng nhiều sao?”

Đoạn Hồn dùng sức cắn cắn môi, nói không nên lời thất vọng dưới đáy lòng dâng lên, đã thật lâu không có cảm giác được thất vọng cùng khổ sở như vậy.

“Bất quá, đạo lý cũng có cái đạo khác của nó. Ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Hạ Hinh Viêm gợi lên khóe môi, cười khổ mà nói, “Làm ơn ngươi tiếp nhận đi được không? Ngươi nếu là lại không cầm, ta phóng trên mặt đất đấy.” Hạ Hinh Viêm lúc này mới đột nhiên cảm thấy chính mình thực rất ngu ngốc, vì cái gì không bỏ trên mặt đất đâu?

Sau khi nghĩ thông suốt việc này, Hạ Hinh Viêm buông lỏng tay ra, muốn quăng đại đao tới trên mặt đất.

Nàng thật là đủ bổn, làm gì mà cứ giơ lên liên tục như vậy.

Thật là ngốc về đến nhà thôi.

Cánh tay đang buông lỏng đột nhiên bị người nào đó bắt lấy, liền ở thời điểm Hạ Hinh Viêm kinh ngạc ngẩng đầu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng đọc chú văn cổ xưa.

Chú văn được Đoạn Hồn gian nan niệm ra, theo nhịp điệu thanh âm điều điều của hắn vang lên, đại đao trong tay nàng đột nhiên phát ra quang mang nhàn nhạt, ẩn ẩn giống như đêm trăng sáng, lại giống  bạch ngọc phản quang, mông lung quang mang.

Đồng thời, trên người Đoạn Hồn cũng phát ra quang mang đồng dạng.

Chú văn cuối cùng cũng đọc xong chữ cuối cùng, hai cổ quang mang dung hợp vào nhau, đại đao trong tay Hạ Hinh Viêm đột nhiên hóa thành từng đốm quang mang, tiêu tán ở trong không trung, cuối cùng còn sót lại một tia sáng đỏ tươi như máu, tia sáng đỏ kia tinh oánh dịch thấu giống như đá quý đột nhiên bay lên dung nhập vào giữa mày Hạ Hinh Viêm.

Trong đầu đột nhiên nhiều thêm một vật, lại trong nháy mắt não của nàng được nỡ ra rất nhiều, thậm chí có một loại cảm giác, là cùng Đoạn Hồn liên hệ lên cảm giác.

Cái cảm giác này, lúc trước ở thời điểm cùng Hà Hy Nguyên ký kết khế ước rất giống, chẳng lẽ nói…… Đoạn hồn cùng nàng ký kết khế ước?

“Ngươi, ngươi……” Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoạn Hồn, nhìn hắn sắc mặt đã biến thành màu trắng xác chết, ký kết khế ước cần tiêu hao thể lực nhiều đến như vậy sao?

“Đây là thần phục, không phải khế ước.” Một bên vẫn luôn rơi vào trầm mặc Đoạn Hằng Nghê rốt cuộc mở miệng, vì Hạ Hinh Viêm giải trừ nghi hoặc.

“Trong đó ước thúc lực so khế ước còn mạnh hơn, thậm chí có thể nói, ngày sau Đoạn Hồn sẽ trở thành một bộ phận trên thân thể của ngươi, theo ý niệm của mình ngươi mà hành động.”

Thời điểm Đoạn Hằng Nghê nói lời này, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Đoạn Hồn, dự cảm của hắn quả nhiên đã trở thành sự thật.

Từ vừa rồi hắn liền cảm giác được phản ứng của Đoạn Hồn đối với Hạ Hinh Viêm không quá giống nhau, thật không nghĩ tới bản thể của Đoạn Hồn thế nhưng là một thanh đao, còn là một thanh đao có truyền kỳ sắc thái như vậy.

“Nếu là tổn thương hắn, ngươi không có việc gì, ngược lại, cũng sẽ không. Nói cách khác hắn sẽ vì ngươi chắn hết tai kiếp.” Đoạn Hằng Nghê than nhẹ một tiếng, hắn phải nên sớm nghĩ đến.

Hạ Hinh Viêm cái dạng này quá hấp dẫn người.

“Chủ nhân, đời này ta chỉ nhận mình người là chủ nhân.” Đoạn Hồn nhìn chăm chú vào Hạ Hinh Viêm, dùng toàn bộ tâm thần nhìn chăm chú nàng.

Hắn đây là đang đánh cuộc.

Chờ qua vô số tuế nguyệt phía sau chờ hắn vẫn là đánh cuộc, đánh cuộc tất cả của đời hắn.

Nếu là ngày sau, Hạ Hinh Viêm muốn vứt bỏ hắn, như vậy hắn sẽ hủy diệt, thần phục là vĩnh viễn thoát ly không được chủ nhân, trừ phi là hắn thần, ma đều diệt.

Cái này tuyệt đối tuyệt đối là đập nồi dìm thuyền.

Nhưng là, hắn muốn đánh cuộc một lần.

Tâm hắn tĩnh mịch đã rất nhiều năm, ở lúc nhìn thấy Hạ Hinh Viêm làm mỗi một việc mỗi một lời nói, đều sẽ làm hắn chấn động.

Lòng đang sống lại, giống như một cây khô già đang dần tìm lại cảm thụ của cuộc sống.

Nếu trận này phải đánh cuộc bằng sinh tử, hắn cũng nguyện ý đi đánh cuộc.

Nếu lần này vẫn là hắn nhận nhầm, vậy thì hắn thà rằng thần, ma đều diệt, bởi vì, thế gian quá lãnh, hắn không muốn cô đơn tồn tại.

Bởi vì. Hắn, mệt mỏi.

Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng lắc đầu, duỗi tay vỗ nhẹ lên vai Đoạn Hồn: “Tội tình gì?”

Đoạn Hồn nhấp môi trước, lại không nói gì, bởi vì hiện tại tâm tình hắn quá mức phức tạp, không biết muốn nói gì, phải nói như thế nào.

“Ngươi.... có cần nghỉ ngơi một chút không?” Hạ Hinh Viêm lo lắng nhìn Đoạn Hồn sắc mặt không tốt lắm, dò hỏi.

Đoạn Hồn lắc lắc đầu: “Không có việc gì, cái này cũng không ảnh hưởng đến ta.”

“Kia hảo, vậy chúng ta đi tìm nước suối thanh tỉnh, sau đó rời đi nơi này, trở về các ngươi còn hảo hảo nghỉ ngơi.” Hạ Hinh Viêm nói xong, nhìn Đoạn Hồn, hắn ở chỗ này lâu như vậy hẳn là biết nước suối thanh tỉnh ở nơi nào đi?

“Các ngươi?” Đoạn Hồn kỳ quái liếc mắt nhìn Hạ Hinh Viêm, cái gì kêu các ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.

“Ngươi cùng Dập Hoàng a, nàng mới nhổ Thấu Cốt đinh, đương nhiên phải tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi rồi.” Hạ Hinh Viêm buồn cười nhéo nhéo lên cánh tay Đoạn Hồn, “Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút, không biết cái kia sẽ mang đến cho ngươi cái cảm giác gì, bất quá sắc mặt không tốt như vậy, hẳn là không quá thoải mái đi.”