Hạnh Phúc Ở Tầm Tay [Lam Ngôn]

Chương 7

Chương 7: Hội ngộ
Ngô Cẩn Ngôn trở về nhà, sắc mặt cô kể từ bữa trưa ấy đã không còn nét vui tươi, hoạt bát như mọi ngày nữa. Cô mệt mỏi, muốn lười biếng không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Tần lão sư đến giờ cô mang trong lòng sự nặng trĩu như vậy. Ngã lưng ra sau chiếc ghế sofa cô nhắm mắt lại suy nghĩ những thứ mông lung để rồi mệt mỏi mà ngủ quên cũng chẳng biết.

Những suy nghĩ quẩn quanh cứ nhấn chìm trong tâm trí Ngô Cẩn Ngôn không tài nào thoát được. Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình kéo ra khỏi cơn mộng mị vô hình, nhìn lại đồng hồi thì đã 7 giờ tối.

Reng... reng... reng!

- Alo

- Lão tổ tông ơiiii. Đang làm gì đấy???

- Đang mệt không có hứng thú đùa nghịch đâu. Ai vậy?

- Ai yo. Mới xa bạn bè hai tháng mà đã như người xa lạ rồi. Ngô mặt khỉ nhà ngươi đúng thật là vô tình mà.

Nghe đầu dây bên kia nói xong, Ngô Cẩn Ngôn giật mình mới nhìn lại điện thoại. Thì ra là Khương Tử Tân cô bạn thân chí cốt của Ngô Cẩn Ngôn, do lúc nãy quá mệt nên cô hờ hững bắt máy cũng chả cần biết ai đang gọi.

- Xin lỗi. Xin lỗi. Vì ta vẫn còn say ngủ nên nhất thời không nhận ra Khương đại nhân giá lâm a~

-  Đại nhân ta rộng lượng sẽ không tính toán với ngươi.

- Này! Ngô Cẩn Ngôn, ngươi là đang ở xó xỉn nào của Bắc Kinh vậy?

- Ngươi hỏi làm gì? Chẳng lẽ có ý định lên thăm ta à?

- Không phải là ý định mà bọn ta đã đến Bắc Kinh rồi a~~. Ngô mặt khỉ nhà ngươi đúng là rất may mắn khi có được những người bạn như bọn ta đấy. --- bên kia đầu dây có thể nghe rõ mòn một giọng Khương Tử Tân đang rất hãnh diện và tự hào.

- Cái...cái gì? Đã đến rồi sao? Đến lúc nào? Giờ ở đâu? Ngươi đi cùng ai nữa? Khi nào thì quay về?

Giọng Ngô Cẩn Ngôn hết sức khẩn trương không giấu nỗi niềm vui ập đến. Đã lâu lắm rồi cô mới gặp lại những đứa bạn năm xưa. Thực sự rất nhiều kỷ niệm lập tức ùa về vô cùng cảm động.

- Ai dza...hỏi từ từ thôi. Đã đến rồi hiện đang ở khách sạn Sambi đường X. Ngoài ta ra còn có cả Tô Thanh, Quán Dật và Hứa Khải nữa a~. Bọn họ ai cũng bảo nhớ ngươi, muốn gặp ngươi để ôn lại kỷ niệm xưa đây. Haha. Lần này đến Bắc Kinh là để thăm ngươi một chút sau đó liền quay về vì mọi người không có thời gian khớp nhau a~.

- Sao không báo ta sớm một tiếng. Được rồi. Ta sẽ đến ngay đây đợi một lát!

Nói xong cô liền dập máy, sửa soạn lại ngoại hình một chút rồi lập tức cưỡi "tiểu bảo bối" phóng thẳng một mạch đến địa chỉ Khương Tử Tân đã cung cấp.

Chưa đầy 15 phút sau đã thấy Ngô Cẩn Ngôn đứng trước tiền sảnh khách sạn.

- Alo. Tử Tân, ta đang ở dưới đại sảnh. Cho các ngươi 5 phút mau xuống đi đừng để lão tổ tông ta chờ lâu đấy.

- Nhanh vậy đã tới rồi sao? Ngươi là đi tên lửa hay cưỡi cân đẩu vân vậy? Được rồi bọn ta xuống liền đây.

Tiếng tút tút vừa dứt khoảng 5 phút sau đã thấy bọn người Khương Tử Tân từ thang máy bước ra. Vừa nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn bọn họ đã tức tốc chạy nhào tới, người thì choàng vai, kẻ thì xoa đầu chỉ có Khương Tử Tân là vẫn như cũ nhắm thẳng hai má của Ngô Cẩn Ngôn mà nhéo tới nhéo lui khiến cô đau như muốn chảy nước mắt. Đối với Ngô Cẩn Ngôn thời điểm này còn gì vui hơn khi gặp lại được những người bạn chí cốt tại thành phố tưởng chừng như xa lạ này.

Nhắc đến hội bạn thân của Ngô Cẩn Ngôn không thể không kể tới gia thế của bọn họ. Đây đều là những cậu ấm cô chiêu của các nhà doanh nhân có tiếng. Mặc dù vậy bọn họ không giống như loại tiểu thư, công tử ăn chơi ngỗ nghịch khác mà đều có nền tảng giáo dục tốt, từ sớm đã được nhắm để trở thành người thừa kế của gia đình cho nên nói chơi là chơi nhưng điều gì cần nghiêm túc thì vẫn phải nghiêm túc a~~~

- Cẩn Ngôn à, bọn này không phải lần đầu đến Bắc Kinh nhưng để đi cùng nhau đông đủ thế này thì thật hiếm đó.

Tiếng của Vương Quán Dật vừa cất lên Tô Thanh đã rất nhanh hưởng ứng.

- Phải đó, phải đó. Ngày xưa ngươi là người hay nghĩ ra nhiều chiêu trò nhất. Bây giờ nghĩ xem chúng ta nên bung xoã ở đâu trong cái thành phố này đi.

Nghe mọi người hưng phấn như vậy Ngô Cẩn Ngôn cũng không tiếc lời nối tiếp

- Được thôi. Hôm nay chúng ta sẽ vào quán Bar lớn nhất thành phố để xoã một trận cho thoả thích. Haha.

- Nhưng trước vẫn nên đi ăn cái gì đã, bụng ta biểu tình sắp chịu không nỗi rồi. --- Khương Tử Tân vì cả ngày nay dậy muộn nên đã không kịp ăn gì. Giờ đây đã đói sắp xỉu mất rồi. 

Cả hội được trận cười no nê vì Khương bụng heo cứ suốt ngày than đói.

- Ý hay! Vậy đi ăn trước sau đó có sức để bung xoã mới được. Hahaha

- Okay! Let's go! Quẩy nát Bắc Kinh nàoooooo!

Cả không gian tràn ngập tiếng trò chuyện và cười đùa không ngớt khiến xung quanh ai cũng cả kinh mà ngoái nhìn.

Cả đám dạo quanh thành phố, đi khắp nơi thử những món ăn tại nơi này. Bất chợt đi ngang qua con phố ẩm thực gần công viên mà lần trước cô đã vô tình gặp Tần Lam. Trong lòng không hiểu sao bỗng dâng lên một chuỗi đắng ngắt pha chút hụt hẫng, xót xa. Cô cũng không hiểu nổi trái tim mình vì vốn xưa nay chưa từng có cảm giác này đối với ai trừ người bạn trai cũ trong quá khứ.

Nhìn vẻ mặt thất thần của Ngô Cẩn Ngôn, Tô Thanh đi bên cạnh không khỏi chú ý mà buộc miệng lên tiếng.

- Sao thế? Mới bị ai cướp đời "trai" à?

Tô Thanh vốn là người hay đùa nên những câu nàng ta nói ra đều thập phần bỡn cợt. Ngô Cẩn Ngôn nghe riết cũng thành quen.

- Không có. Là đang tính toán xem lát nữa sẽ đi đâu.

Cô nghĩ đại một lý do nào đó nghe hợp lý rồi nói bừa.

- Ây dza.... đi hết con phố ẩm thực này chắc cũng 10 giờ đến lúc đi Bar quẩy được rồi a~

Nghe ai đó nhắc đến Bar, Hứa Khải và Quán Dật ở bên nhanh nhảu hùa theo như bắt được vàng.

Đồng hồ báo 10 giờ đêm, cả bọn cùng leo lên chiếc Merce-Benz của Hứa Khải mà hướng thẳng đến quán Bar lớn nhất thành phố - Royal City Bar Club. Vốn dĩ Ngô Cẩn Ngôn sẽ cưỡi moto của mình nhưng cả bọn lại muốn đi cùng nhau nên đành gửi "bảo bối" lại khách sạn cho bảo vệ trông chừng vậy.

- Là ở đây sao? Trông ngầu phết!

Vương Quán Dật bước xuống xe không tiếc cảm thán một câu.

Royal City là quán Bar lớn nhất nhì Bắc Kinh nơi đây không chỉ là nơi tụ tập ăn chơi mà còn là điểm đến của các vương tôn công tử, tiểu thư thuộc những gia đình giàu có, máu mặt. Chả trách ở đây lại sang trọng và hoành tráng đến thế. (Cái này bịa thôi nha =]]]]]~)

Bước vào bên trong, Hứa Khải không chần chừ liền lập tức gặp quản lý yêu cầu một phòng VIP dành cho 5 người với các loại rượu đắt tiền nhất, và thức ăn thượng hạng nhất.

- Mời các vị đi theo lối này. --- Lời của một nhân viên ân cần chỉ dẫn cả hội cùng tiến vào căn phòng được khắc dòng chữ VIP-05 nổi cộm trên cánh cửa.

Tiếng nhạc sôi động cùng sự hò hét dưới bàn tay điều khiển điệu nghệ của DJ càng khiến cho không khí lúc này nóng hơn bao giờ hết. Tất cả mọi người cùng nhảy múa cuồng loạn bỏ mặc đi hết thẩy những phiền muộn ngoài kia, dường như khi con người ta căng thẳng thường tìm đến những nơi thế này để giải toả phần nào sự bế tắc. Cũng có những người chỉ tìm đến đây để mua vui, hoang phí, để hoà nhập vào các cuộc vui không bao giờ cạn tiền.

Trong phòng, bọn người Ngô Cẩn Ngôn, Khương Tử Tân, Tô Thanh cùng hai tên kia cũng bật nhạc sôi động nhảy nhót, sử dụng cạn năng lượng. Họ tự nghĩ ra một trò chơi nếu người nào thua sẽ bị phạt 2 ly rượu. Cả bọn đều say bí tỉ duy chỉ có Ngô Cẩn Ngôn vẫn còn tỉnh táo đôi chút vì cô thắng nhiều hơn thua.

Lắc đầu nhẹ vài cái cho tỉnh, Ngô Cẩn Ngôn chầm chậm bước ra khỏi phòng để vào toilet rửa mặt. Vốn chỉ bị choáng chứ không say nên cô vẫn nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Cánh cửa toilet vừa mở cô đã bị hù một phát thất kinh, một nữ nhân mặc chiếc đầm trắng ôm sát cơ thể để lộ đường cong tuyệt hảo cùng khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi đỏ mọng, dung mạo trong sáng như tuyết pha lê đang ngã bổ nhào vào người Ngô Cẩn Ngôn.

- Này cô, cô có sao không?

Vội đỡ nữ nhân đang đứng không vững kia ra phía trước, Ngô Cẩn Ngôn xác định nữ nhân này đã say đến mức không nhìn thấy mặt trời nữa rồi.

Trong phút lúng túng chưa biết xử trí thế nào Ngô Cẩn Ngôn đã lại một lần nữa bị cả kinh vì bàn tay của nữ nhân trước mặt đang bấu chặt vào lưng cô khiến cô tưởng chừng như có thể cảm nhận được cơn đau rát đã lấn át cả men rượu.

-"Con mẹ nó! Loại tình huống gì đây? =.=' ". --- Biểu tình trên khuôn mặt Ngô Cẩn Ngôn cũng vì thế mà nhăn nhó đến khó chịu.