Chương 4: Dự cảm không lành
Nằm dài trên giường đánh một giấc đến 4h chiều, Cẩn Ngôn giật mình thức dậy.- Đã 4h rồi sao? Cả buổi tối hôm nay làm gì nhỉ?
Chả là từ ngày ở một mình cô ngoài giờ học trên trường ra còn lại đều buồn chán ở nhà không xem phim cũng chơi game, thỉnh thoảng thì ôn bài. Nói chung nhịp sống vô cùng nhàm chán bởi lẽ Cẩn Ngôn cô không muốn kết thân bạn mới nên dù muốn ra ngoài cũng chẳng biết đi cùng ai. Ngoài những đứa bạn như Tô Thanh, Khương Tử Tân, Vương Quán Dật ở quê ra, tại thành phố này cô chẳng thân được mấy người. Cứ nhớ đến một thời bay nhảy, quậy tung khắp ngóc ngách, hang cùng ngõ hẻm cùng bọn họ khóe môi lại chợt hiện lên điệu cười giảo hoạt, khoái chí. Nhưng bây giờ Ngô Cẩn Ngôn chỉ có một mình thôi. Haizzz nghĩ đến đúng thật là đau lòng mà.
- Không được. Cứ như thế này thì chán chết mất.
Cô ngồi bật dậy suy tính gì đấy cuối cùng bước đến bên tủ quần áo lựa chọn 1 trang phục đơn giản nhất, sau đấy đi tắm rửa rồi tu chỉnh lại dung nhan một tí. Thoáng chốc đã đến 6h tối, nhìn đồng hồ Cẩn Ngôn quyết định thay y phục rảo bước ra ngoài.
Bộ y phục hôm nay cô mặc khá đơn giản nhưng cũng thật cá tính. Chiếc áo thun trắng kết hợp cùng quần jeans hơi bụi một tí. Dưới chân mang một đôi sneakers màu trắng và phụ kiện đi kèm với Ngô tiểu thư tất nhiên không thể thiếu chiếc đồng hồ. Tóc cô toan cuộn cao lên nhưng không hiểu sao hôm nay lại có nhã hứng thả trôi bồng bềnh :v Một chút xoăn nhẹ, chút mái lưa thưa khiến cả người cô toát ra một vẻ đẹp trẻ trung của nữ nhân hiện đại. Khoác vội cái khoác Jean trên ghế, cô thong dong cưỡi "tiểu bảo bối" phóng ra đường.
Dừng lại tại một công viên nhỏ, Ngô Cẩn Ngôn muốn hít thở khí trời một tí đang dạo bước bỗng trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tần lão sư khi nhìn cô nở nụ cười.
- Giá mà gặp được lão sư lúc này. --- một lời nói phát ra trong vô thức khiến cô hoang mang không biết từ đâu có thể hoang đường đến thế.
- Cẩn Ngôn?
Thanh âm trong trẻo nghe thật thân quen làm sao. Chẳng lẽ.....khóe môi hơi co giật, cô chầm chậm xoay người
- "Không lý nào???...." Tần....Tần lão sư. --- Miệng cô lắp bắp không tin đây là sự thật.
- Chúng ta thật có duyên, tình cờ lại gặp em rồi, Cẩn Ngôn. --- Nụ cười vẫn luôn xuất hiện trên khuôn mặt thập phần hoàn mỹ kia nhưng lại vô tình cướp đi trái tim của bao nhiêu người không đếm xuể.
- Em cũng đi dạo sao? --- Thấy người đối diện không nói gì nàng liền tiếp lời
- À, vâng. Chỉ mới đến thôi. Thật bất ngờ khi gặp lão sư ở đây. --- Cô cố gắng trấn an bản thân sau màn kinh hỷ vừa rồi
- Tần lão sư là đang một mình tản bộ sao?
- Phải a~, buổi tối ra ngoài đi dạo một chút tâm trạng sẽ hảo hảo tốt a~.
Ngô Cẩn Ngôn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần lão sư thoải mái như vậy tựa một tiên nữ vô tư vô lo, chỉ có tự do làm bạn và nét câu hồn đoạt phách đó lại vô tình lần nữa lọt vào mắt cô. Tần lão sư cũng thật biết cách thả thính a~~~.
- Tần lão sư.....đứng yên!
- Huh?
Nói rồi cô đưa lên trước tóc nàng nhặt lấy một chiếc lá đã úa vàng rồi lấy xuống. Trong giây phút ấy, có một người hình như trái tim cũng ngừng đập mà hai má bỗng chốc ẩn hiện tầng mây hồng đứng nghệch ra không chút động tĩnh.
- Xong rồi. Lão sư, là một chiếc lá thôi em đã lấy xuống rồi. À còn có......một bạn sâu nhỏ....
Chưa kịp nói xong câu cô bỗng giật mình bởi thanh âm như cả thế giới có thể nghe thấy
- CÁI GÌ? CÓ SÂU SAO? ĐÂU CHỨ? ĐÂU CHỨ? ĐỪNG....ĐỪNG...ĐỪNG CÓ MANG NÓ LẠI GẦN TA.
Ngô Cẩn Ngôn thời khắc ấy như vỡ lẽ ra điều gì đó liền được nước cười không thấy tổ quốc.
- Hahaha....Hóa ra Tần lão sư sợ sâu sao? Con vật này vô cùng đáng yêu a~ không tin cô có thể sờ thử nè.
Tần Lam tá hỏa không ngờ Ngô Cẩn Ngôn có thể bình thản với con vật đó như vậy, còn tỏ vẻ thích thú. Nữ nhân vừa e thẹn ửng hồng đôi gò má ban nãy giờ đây hoàn toàn chả khác nào một tiểu bạch thỏ vô cùng đáng yêu, sợ hãi một con vật bé nhỏ.
- Đừng mang nó lại gần đây....mau...mau thả nó xuống đất đi. --- Giọng nói mang đầy vẻ khẩn trương, năn nỉ.
Thấy nữ nhân trước mặt hoảng sợ như vậy, Ngô Cẩn Ngôn cũng không nỡ chọc ghẹo nàng nữa.
- Được rồi, được rồi. Em thả nó đi đây, cô đừng sợ nữa. Không sao rồi.
Lúc này cơ mặt của Tiểu Tần Lam mới thả lỏng ra phần nào. Nàng thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một phút thập tử nhất sinh. Vội khôi phục lại vẻ bình tĩnh nên có, nàng hướng mắt về phía cô nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Chắc là lúc nãy đã mất hình tượng lắm thật không biết chui mặt vào đâu.
Suốt đoạn đường cùng nhau đi dạo cả hai không nói với nhau tiếng nào. Một người không dám mở lời, một người vì ngượng chuyện thất thố mà không hé nửa câu. Lẽ ra là buổi tản bộ cho thư giãn đầu óc không ngờ lại thành ra câu chuyện dở khóc dở cười thật đúng là oái oăm cuộc đời mà.
-"Chẵng lẽ lại cứ im lặng như vậy? Ngô Cẩn Ngôn mở lời đi." Ah! Tần lão sư ở kia có bán gì kìa hay chúng ta qua đó xem đi. --- Giọng nói của cô kéo cả hai ra khỏi sự ngượng ngùng tự tạo
- Cũng được.
- Tần lão sư, kia là gì thế?
- Đây là vịt quay Bắc Kinh rất nổi tiếng đấy!
- Hay mua thử xem sao? Em thực sự chưa thử hết những món ăn tại đây. Rất tò mò a~~~
- Được a. Để tôi mời em. Ông chủ lấy cho tôi phần này.
- Tần lão sư, tại sao cô biết em thích ăn nhất cái phần đùi vậy? --- giọng cô đầy hứng thú.
- Thật sao? Tôi cũng chỉ tùy ý chọn thôi thật vui vì em cũng thích. --- Ý cười trên môi Tần Lam không thể mờ đi đôi chút, lại khiến cho tim ai kia muốn tạo phản nữa rồi a~~
Cả hai cứ ríu rít hết chỗ này đến chỗ khác thoạt nhìn thật giống một đôi tình nhân đang hẹn hò chỉ thiếu điều hai nhân vật chính quá vô tư không hề nhận ra điều đó.
Cúi nhìn đồng hồ Cẩn Ngôn phát hiện đã quá 10h đêm
- Nhanh vậy sao? mới chỉ ra ngoài có một chút. --- Cô luyến tiếc cảm thán một câu khiến người bên cạnh cũng phải chú ý. Hóa ra đã khá trễ rồi nên quay về thôi.
- Cẩn Ngôn, chúng ta nên trở về rồi ngày mai em còn phải đi học mà.
Giọng nói ôn nhu cất lên khiến Cẩn Ngôn muốn nghe thêm một chút nữa nhưng thời gian cũng khá khuya chỉ sợ Tần lão sư sẽ đi đường nguy hiểm. Vẫn nên về nhà thôi.
- Vâng. Để em tiễn cô về một đoạn nhé!
- Không cần đâu, nhà tôi gần đây thôi chỉ cần đi một chút là đến rồi. Thật phiền em quá!
Nghe thế cô cũng yên tâm hơn nên gật đầu đồng ý. Cả hai nói lời tạm biệt sau đấy tách riêng mỗi người mỗi hướng.
Bỗng nhiên, cảm giác rợn người ban sáng lập tức trở về, trong lòng Cẩn Ngôn chợt thấy không yên liền quay lưng lại dõi theo bóng lưng Tần lão sư. Cô nhanh chóng lấy "tiểu bảo bối" chạy theo Tần Lam chẳng mấy chốc đã đuổi kịp nàng.
- Tần lão sư! Tần lão sư! --- tiếng gọi có phần khẩn trương của Ngô Cẩn Ngôn vang lên.
- Cẩn Ngôn? Có chuyện gì sao? --- Tần Lam ánh mắt bất ngờ mang chút tò mò hướng đến cô hỏi.
- Dù gì lát nữa em cũng phải ghé đường này mua ít đồ hay là Tần lão sư cứ lên xe em đưa về cho thuận tiện.
Nghe thấy hợp lý, Tần Lam không suy nghĩ nhiều nữa bèn gật đầu đồng ý để cô đưa về. Lúc này trong lòng Ngô Cẩn Ngôn mới cảm thấy chút an tâm.
Về đến nhà mình cũng là lúc đồng hồ điểm 10h rưỡi, sửa soạn xong xuôi cô leo lên chiếc giường êm ái nằm suy nghĩ. Hình ảnh của Tần lão sư cứ quẩn quanh trong tâm trí, cứ nghĩ đến khóe môi lại bất giác cười mà không hay biết thế nhưng đi kèm với niềm vui đó lại là một cảm giác bất an khó tả.
- "Rốt cuộc là vì sao khi gần Tần lão sư lại hay xuất hiện dự cảm không lành này?"
Những suy nghĩ ấy cứ lảng vảng trong đầu khiến cô thϊếp đi lúc nào chẳng hay.
Ở một diễn biến khác, Tần Lam đang ngồi trên bàn đọc lại những tài liệu cho buổi học ngày mai, hoa nhài trong phòng bị cơn gió vô tình thoảng qua vì thế mà cuốn theo hương thơm nhè nhẹ khẽ đưa vào cánh mũi. Nàng nhắm mắt tận hưởng hương hoa một chút cư nhiên lại nhớ đến người kia hảo khả ái, lại rất thông minh lanh lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh nghịch trông hệt như chú khỉ con. Nghĩ đến đây nàng trên môi cong lên nét cười, lắc đầu nhẹ biểu thị thôi không nghĩ nữa.
Màn đêm trên thành phố Bắc Kinh đã phủ đầy một màu lấp lánh đủ loại ánh đèn. Con người cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ để nạp đầy năng lượng, chuẩn bị bắt đầu cho chuỗi ngày làm việc mới.